1. Chắc em chờ đọc những trang tiếp của Phù Vân. Nhưng để chịu đựng được Cửu Tử trùng sinh, em phải đạt đến tâm bảo trì trí phát tán, em phải đạt đến thấu suốt giả tượng đã, và thậm chí còn cần hơn thế, vì cửu tử trùng sinh là cao hơn thế. Em biết đó, truyện chẳng đơn giản là truyện. Thế nên anh chờ em, cho đến khi em chịu đựng được Ngũ hành.
2. Hôm nay anh học được một bài học về việc làm sao để được vọng trọng, ấy là đức cao. Chuyện này thì có gì mới đâu. Thầy anh bảo anh rằng, nếu cậu đói, thì nhịn mua sách mua đồ để mua cơm mua rau, đừng ngửa tay xin ai, đừng hạ mình vì tiền. Anh nhìn thầy anh cười. À. Lại Tiền. Anh sắp tiêu sạch tiền anh tiết kiệm rồi. Nhưng anh rất thanh thản. Em biết mà. Dẫu gì anh cũng không chết đói đâu. Nói về tiền, những người gần đây chìa tiền ra đưa anh, vì gì anh cũng không thấy định nghĩ tới, anh đều có thể mỉm cười và để họ khuất vào một thế giới anh không còn nghe tên.
3. Anh bạn anh bảo anh rằng, dẫu gì cũng là duyên, là an bài, rằng người ta chẳng đủ duyên chẳng đủ đức ấy tâm trí ấy thì thôi. À, thì thôi, nên anh nhìn anh ý cười. Lâu lắm anh lại thấy một người thiện lành và im lặng như thế. Anh cũng muốn có một đồng tu như thế. Ôi. Một đồng tu như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.