Bách Đầu Xà nhìn chăm chú người vừa đến, lúc này ả cùng lắm chỉ nghĩ được đến chuyện hóa rồng,
chứ không thảnh thơi để nghĩ đến điều khác. Cái Ác khác điều Thiện ở chỗ, cái Ác khi đã hướng đến hủy diệt điều gì, là toàn tâm toàn ý mà thực hiện mục đích đó, bất kể sinh mệnh nào cũng chỉ là công cụ cho mục tiêu đó. Cái Ác dùng sinh mệnh để
diệt sinh mệnh, trong giai đoạn đó, trí của Ác chuyển sang giai đoạn Độc, xâm nhiễm tâm
trí của
sinh mệnh khác. Khi công kích, Ác
chuyển
sang giai đoạn Hung, chính là xúc cảm khi hủy diệt sinh mệnh
khác. Toàn bộ quá trình đó gọi là Tàn. Ngay trong Hán ngữ, Tàn có nghĩa là Ác Hung Độc, chính là vì lẽ đó. Bách Đầu Xà vốn
có địa vị rất cao trong Yêu giới, đứng
thứ tư trong hàng Yêu Ác, bao
gồm
Nhất Tàn, Nhị Ác, Tam Hung, Tứ Độc. Mỗi yêu vật đều có nguồn gốc không
đơn giản, đều hình thành từ nghiệp lực rất lớn ở mật độ rất lớn không ngừng tích
lũy lại
mà thành.
Lại kể, Bách Đầu Xà cất
tiếng: "Ra là ngươi, Dâm Thần ở Hoằng Sơn. Ngươi hơn một năm qua lảng vảng ở đây, không biết làm cách nào mượn được bảo khí của
Kê Thần mà tìm cách dọa nạt ta. Ngươi tướng người
xấu xí, mặt mày bặm trợn, vừa nhìn đã biết là dạng dâm tà, vậy mà còn dám xưng là Thần Xanh Đỏ, thật không biết trời cao đất dày. Nay ngươi không có Kê Thần Bảo khí trong tay, khôn ngoan thì cút đi, trước khi ta nổi giận".
"Cô nương hẵng bình tĩnh. Cách đây 2 năm cô nương đói khát khó
chịu,
thường đem đồng nam về dâm sát, trong lúc lạm dụng thân xác của họ liền truyền độc
sang thân họ, dùng độc phát bách nhật mà đẻ trứng trong xương cốt họ. Sau đó thì chờ trùng phá xương cốt, mang theo tinh tủy của họ, rồi cô nương lại ăn đám trùng đó, mong luyện thành Bách Độc Bất Diệt Thân, có thể hóa thành long dạng, muốn làm rồng trong cõi yêu phải không?".
Bách Đầu
Xà bặm môi trợn mắt, lúc chuẩn bị phát
tác thực
không còn chút dung nhan
gì kiều
diễm nữa.
Thần Xanh Đỏ lại xua tay: "Ấy, cô nương đừng bực bội. Ta ngăn cô nương giết người, những cũng không sát hại cô nương, để cô nương ở trên núi này mà tự nghĩ về hành sự của mình,
chứ
không phải vì ta sợ hãi gì đâu. Ta thường cho rằng, Đạo lớn tất có chính phản, dẫu cô
nương là cực ác cũng có phần còn thiện. Giờ nếu cô tuyệt vọng mộng hóa rồng,
thì cô sẽ sớm thấy cái vô nghĩa của ngàn năm tác ác, lúc đó ta sẽ quản cô sau". Bách Đầu Xà không đừng được nữa, lại yêu hóa thành Đại Xà trăm đầu, tiếng rít kinh thiên động địa. Đoạn từ cả trăm đầu
phun ra một cơn lốc màu đỏ tía, hướng thẳng vào Thần Xanh Đỏ. Chỉ thấy vị đó ung dung đi xuyên qua, thân hình thấp bé mà bỗng như rất
lớn, gõ vào cái đầu cao nhất của Bách Đầu Xà. Bách Đầu Xà vừa còn hung hăng, đã hóa một con rắn bé, vội tìm cách chui vào một ngách hang mà đi mất. Khi ấy hang sâu trở lại thanh vắng, chẳng còn chút bóng yêu vật rắn rết nào. Thì ra cảnh tượng ghê gớm
cũng chỉ là kết giới của Bách Đầu Xà, thật rất thật, giả rất giả,
phút chốc đã tan biến. Sở dĩ độc
của Bách Đầu Xà không chạm nổi vào Thần Xanh Đỏ, đó là vì vật chất của vị này rất
vi quan, nên vật chất của Bách Đầu Xà không chạm vào nổi, không tác động nổi. Vật chất càng vi quan, trường chuyển động càng vô biên. Chính vì thế, mỗi Như Lai đều có vô
tận
vô biên thế giới trong một niệm của
họ.
Lại nói, Thần Xanh Đỏ nhướng mắt, một mắt màu đỏ, một mắt màu xanh, phát ra ánh kim quang chói lọi. Trong phúc chốc thần sắc lại khôi phục như cũ, đây là phép thu liễm chí cao của Đạo gia, khi cần có thể phát tiết tinh anh thần thông, khi không có thể phong bế tùy ý để không ảnh hưởng đến
nhân gian. Sau cái chớp đó thì Nguyệt Quang tỉnh lại. Dù sao chàng cũng có căn cơ rất lớn, khi tỉnh dậy trí huệ cũng đã lập tức nhận thức được
hoàn cảnh, bèn im lặng ngồi xuống, mắt nhắm dưỡng thần. Đoạn
thở dài mà rằng: "Tiểu đồ thật vô dụng,
bất trí, háo sắc. Một chút sự tình vậy cũng để phàm trí dẫn lối, ác tâm chỉ đạo, còn hủy nhục tôn sư, thật không
còn mặt
mũi nào mà gọi tôn sư nữa". Thần Xanh Đỏ cười vang lên, tiếng như
chuông lớn
gõ liên hồi, làm rung động của không gian, rồi nói rằng:
"Ngươi tỉnh dậy, khí tức chưa phục hồi, thần trí chưa minh mẫn, đã có thể thấy cái lỗi ở mình mà không thấy cái lỗi ở Bách Đầu Xà, đó
chính là trong Chân có Thiện. Tiểu tử, Bách Đầu Xà là
độc
ở bên ngoài, nhưng không thể chạm vào ngươi nếu độc
trong ngươi không phát tác, cái
lý đó ngươi đã hiểu
chưa? Người cạo đá mà không hiểu đá nên đá rất cứng, kẻ muốn liễu giải
mà không hiểu sự nên trí rất tăm tối.
Này hài tử, kì thực kẻ không hiểu mình
thì không hiểu
người, kẻ không hiểu sự là vì không hiểu Đạo".
Nguyệt Quang đứng dậy rồi quỳ xuống mà rằng: "Tôn sư trong lời có lời,
giờ con mới hiểu cái lẽ chí giản chí dị,
nhưng vi quan sâu xa. Kẻ hiểu mình phải bỏ được
chấp trước, muốn bỏ được chấp trước
phải noi theo Đạo, muốn noi theo Đạo phải ngộ, muốn ngộ phải vừa hành vừa liễu giải, muốn vừa hành vừa liễu giải phải chăm chỉ kiên tín. Xét theo mọi đức đó, con thật chưa xứng
bước vào Huyền môn. Trong con có một niệm thực kì lạ
không biết từ đâu xuất sinh, rằng hoàn cảnh của con thực đơn giản, vậy mà gặp
yêu mà còn lầm lẫn. Giả thử sống giữa cõi đời kia, dẫu có ai bảo hộ, thì làm
sao con giữ được mình? Trừ bậc chí cao
nhập
thế mà không nhơ bẩn, còn người chưa ngộ thì sống sao được? Có phải
cái lý đó mà hễ ai muốn thanh sạch đều phải vào rừng
sâu núi cao thanh tịnh mà hiểu dần cái lẽ vô vi tịch mịch?". Thần Xanh Đỏ trầm ngâm: "Hẵng đứng lên đã. 500 năm nữa sẽ có Chuyển Luân
Thánh vương giáng thế, ngươi
có thể có câu trả lời cho điều
ấy. Có điều Ngài chưa chắc đến
xứ này. Xứ này Tà Ma Quỷ Quái Yêu Ác các chủng đều quá nhiều, không đủ thanh sạch để đón Thánh Nhân. Ta thật không nỡ nhấc tay mà tiêu trừ quá, vì
sát nghiệp
quá lớn cũng có thể vi phạm Thiên Đạo. Bản thân sát nghiệp là một
sinh mệnh, cũng có thể từ đó mà mở cửa cho Đại
Ma Vương tiến nhập nhân gian. Đã diệt một thì trăm sẽ kéo đến,
không phải vì Ác chủng thiện với nhau, mà là để tiêu trừ nguy cơ của chúng". Chính phản đồng xuất, nên rằng ở đâu
có nhiều sự chết chóc oán niệm, ở đó nhất định sẽ là cơ hội lớn để xuất sinh ma
vương.
Đoạn Thần Xanh Đỏ lại quay lưng ra phía cửa động, thủng thẳng nói rằng: "Sinh Độc tất sinh Dược. Độc hại mệnh, Dược
cứu mệnh. Chỗ hại mệnh và cứu mệnh khác với chỗ hại người
và cứu người. Ngươi có hiểu cái lý
của Độc và cái lý của Dược chăng?". "Tôn sư sao lại hỏi con điều ấy, con nào biết gì về Dược và Độc?".
"Ngươi lại để vùng ức vận động
mạnh, là vì chấp vào danh xưng Độc và Dược mà không chịu hiểu cái lý
sau đó. Ngươi vừa
qua một nạn lại có ý bài trừ sự hiểu, chính là trong thân tâm ý đều mang quá nhiều chấp trước
vướng mắc. Ngươi trong khi thuận theo Bách Đầu Xà, đã chịu độc của nó rồi, chính là vì tâm ngươi không giữ được,
thì ta không quản được. Nhưng nếu ngươi
ngộ được ra cái lý của Độc và Dược, ta có thể
cấp cho ngươi Tiên Dược mà tự trị. Nếu chẳng ngộ được, thì trăm ngày sau ta sẽ quay lại đây lập mộ cho ngươi". Nói xong Thần Xanh Đỏ như làn gió đã biến mất vào vô hình, chỉ đọng lại tiếng cười
rất sảng khoái và một lời rằng: "Đi vào sâu tất có ngộ". Nguyệt Quang còn lại một mình, tự nói rằng: "100 ngày? Tôn sư có Tiên dược, sao không cứu ta, lẽ nào đây chính là trừng phạt? Đi vào sâu tất có Ngộ là sao, thực khó hiểu".
Lại tự nghĩ: "Ta thật quen nảy sinh oán niệm, điều
gì không vừa ý liền có thể
trách cứ. Tôn sư dạy ta rằng tức khí là do thân không chịu cải biến, oán niệm là do Trí không chịu chuyển hóa. Nếu có thể trừ bỏ tức khí oán niệm, thì mọi
hận thù nghi tâm có thể khắc chế". Thực ra Nguyệt Quang ngộ tính không kém, nên khi gặp sự liền có thể tự xét vấn đề ở mình, đó cũng là điều đạt được qua ma nạn Bách Đầu Xà.
Nhưng Nguyệt Quang lại nghĩ: "Nhưng ta quả thực nào có hiểu về Y pháp, làm sao hiểu về Độc
và Dược. Tôn sư bảo ta rằng độc và dược
là do tự sinh mệnh duy hóa ra, ta thật lấy làm khó nghĩ". Nguyệt Quang bỗng thấy
bụng đói, liền đi quanh xem có thực vật gì ăn được chăng. Đi đi lại lại phát hiện ra có rất nhiều rắn quanh đó bị chết cháy, mùi dâng lên rất thơm ngon. Cách đó không xa lại có nhiều khoảng đất
có cây trái, như vậy không lo việc thực phẩm trong nhiều ngày. Nguyệt Quang liền tìm một
chỗ trong động của Bách Đầu Xà để có thể an thân. Đang tìm thì thấy một lối nhỏ, cứ theo thế mà đi lại thấy một lối khác. Lại theo thế mà đi thì thấy một cửa động khảm bằng ngọc trai, dị quang tỏa ra soi
sáng lối đi, mà trước cánh cửa ấy ánh sáng thay đổi tạo ra những hình thù vận chuyển rất dị hoặc. Nguyệt Quang thấy vậy
thì hết sức tò mò, bèn bước đến đẩy
cánh cửa ấy, thì thấy một lực đẩy ra, rồi một tiếng nói vang lên: "Là nhân vật xứ nào lại tìm cách xâm phạm Long Nguyên động? Trên thân ngươi có độc của Bách Đầu Xà, thật nhơ bẩn". Nguyệt Quang bật
thốt: "Long Nguyên Động? Chỗ ẩn trú của Bách Đầu Xà lại tự xưng là Long Nguyện Động?". "Phế ngôn, Bách Đầu Xà muốn
chiếm Long Nguyên để Long hóa, nhưng thị có đủ tư cách để vào đây sao? Thứ yêu vật chỉ có thể
bắt chước giả vờ bề ngoài của điều
Thánh khiết Thiên thượng, làm sao có thể là một được?". "Xin hỏi tôn giá là ai, sao không hiện thân mà chỉ có giọng
nói?"
"Ta là Hoằng Sơn Dược Tiên Từ
Thức, ngươi đã nghe danh ấy chưa? Ta ở đây chờ Long Nguyên thành hình, đặng có thể
giúp ta thăng Thiên mà tìm
lại
Giáng Hương, ngươi biết điều thì nên ra khỏi đây, đừng quấy nhiễu ta".
Nguyệt Quang lại nghe thấy lời
trong tai mình: "Đi sâu tất có Ngộ".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.