"Hượm đã, tiểu tử, móng tay ngươi sao lại có
ánh đỏ? Có phải
đó là bụi đá?
Có phải ngươi đã thấy một loại đá có chất màu đỏ như hồng ngọc ở lưng núi này, và có phải ngươi
đã dùng một con dao bằng vàng có
khắc hình rồng
để cạo đá
đó?". "Tiền bối dường như biết hết những
chuyện đó? Giọng tiền bối nghe khá lo lắng, dường như cuống họng của tiền bối tập trung một lực lớn khiến
nhịp tim tăng lên, đó là lý do khiến
lời của tiền bối tuy nhanh nhưng hơi gằn, rất liên tục nhưng hơi thở dường như hắt ra? Vậy có phải tiền bối không
phải chứng kiến mà biết, mà là vì việc đó tiền bối đã biết, và đó là một quy trình mang tính nghi lễ hoặc cách thức đặc biệt? Tiền bối nhắc đến
loại đá, con dao và việc cạo đá, nghĩa là tiểu bối đã
làm đúng nghi lễ đó? Tiền bối lo lắng, vậy đó có phải điều tiền bối lẽ ra tự
mình muốn làm hoặc không muốn ai biết?". Lại có tiếng thở hắt của Từ Thức: "Ngươi có cách ăn
nói giống hệt một người, ta mong không phải người ấy. Tiểu tử, nếu ngươi
đã có bụi dá đỏ trong bàn tay, lấp lánh như vậy theo từng canh giờ, vậy là ngươi gần như đã cạo xong hết đá đỏ ở đó, và phải chăng ngươi
có thấy một sự kì lạ là bụi đỏ sau khi phủi đi đã
biến mất?". "Lời của tiền bối gián tiếp khẳng định rằng đây là một nghi
lễ, và vãn bối dường như đã đắc được điều mà tiền bối muốn có hoặc không muốn vãn bối có? Người mà tiền bối vừa nhắc đến là tiểu bối có cách ăn nói tương tự có phải là người thứ hai ngoài tiền bối
biết được bí mật về bụi đá đỏ đó? Vậy hẳn người đó phải có liên quan đến tiền
bối hoặc sư môn tiền bối? Nếu chỉ
có một người nữa biết ngoài tiền
bối, vậy người đó hẳn phải là đồng môn của tiền bối? Dường như bụi đá đỏ này rất quan trọng với tiền bối, nghĩa là có vai trò với Long nguyên mà tiền bối đang tìm
cách có được ở đây?"
"Tiểu tử, ngươi có tâm cơ linh mẫn nhanh nhạy. Ngươi đã học
được lời của người ấy, nhưng chỉ là vỏ ngoài. Lời của người ấy không tò mò, không công kích, mà từ Đạo để liễu giải, vì Đạo mà lên tiếng, nên tuy nói mà không
nói, đó là trong lời có Đạo, vô vi hoàn toàn". Nguyệt Quang trầm ngâm đáp: "Vậy là tiền bối đã thừa nhận rằng người ấy là đồng môn của tiền bối, và đó
cũng là tôn sư của vãn bối? Tôn sư có dáng người
không cao, thân to hình thấp, mặt
mũi oai nghiêm nhưng mắt sáng từ bi, có phải thực là người tiền bối
nghĩ đến chăng? Thật đáng xấu hổ, vãn bối đến giờ vẫn có khi ngờ vực về dụng tâm của tôn sư, hành tung đáng ngờ, việc việc đều bất thường". "Người đã có lời mang pháp lực khiến kẻ khác muốn hợp
với Đạo hoặc hiểu ra lẽ của Đạo thì có thể nghịch với Đạo không? Ngươi bề ngoài là
ngờ vực tôn sư của ngươi, nhưng chân tướng chính là
vì ngươi chẳng đồng được với Đạo. Chỗ gián cách giữa ngươi và Đạo là nguồn của ma tâm ác
ý. Kẻ nhập Ma đã là nghịch với Đạo hoàn toàn rồi. Ngươi tuy
chưa nhập ma, nhưng nếu chẳng cố hướng đến Đạo, rốt cuộc cũng có ngày nhân danh Đạo mà hủy nhục sư môn, nhân danh điều chân chính mà phê phán đạo lý. Con người chính là con người, thật khó có kết cục khác".
"Tiền bối nếu không muốn nhắc đến bụi đỏ, vãn bối cũng xin im lặng. Thật
xấu hổ, vừa qua vãn bối chính là rơi vào ma nạn đó,
thốt ra lời hủy nhục tôn sư. Có điều vãn bối thấy ngạc nhiên, Đạo bao hàm của Thiện và Ác, nhập Ma
sao lại không đồng được với đạo? Người tu tiên giảng cắt đứt phàm trần, lục thân không nhận, kẻ nhập Ma cũng nói lục thân không
nhận, chẳng biết tình thân, đều là biểu hiện của Đạo phải chăng?"
"Ngươi
vẫn không quên chuyện bụi đỏ khi nhắc đến tôn sư của ngươi? Là vì ngươi chấp
vào dị tượng hay việc cạo đá khiến
ngươi bực dọc khó nói? Có phải là cả hai? Vậy thì cung Ni của
ngươi mạnh quá rồi, giao giới giữa lồng ngực và khoang bụng không cân
bằng, thật là tâm tình dễ xúc động, tâm cảm dễ hướng ngoại. Vậy thì tiểu
tử, kẻ như ngươi đã rơi vào ma nạn,
tất là do nữ sắc yêu ngôn?". Nguyệt Quang giật mình bật thốt: "Quả thực tiền bối trong động sâu mà như ngoài
ngàn dặm, chuyện gì cũng có thể thấu suốt. Mà cung Ni là gì vậy? Nghe thật lạ lẫm, nhưng triệu chứng thân thể thì đúng là như vậy. Vãn
bối thường
thấy lồng ngực dễ ức chế, tim mạch nhạy cảm, khoang bụng nóng nảy. Vãn bối không mê sắc, nhưng dễ tin vào sự bất công và thấy cần bênh vực kẻ yếu đuối, chẳng phải đó là điều
nên làm sao? Cũng vì điều nên làm ấy cộng thêm
nghi tâm với tôn sư, lại nảy sinh dục trước sắc,
cấu thành tâm sắc dục, mà lâm vào ma nạn vừa rồi". "Ngươi vẫn chưa được tôn sư ngươi dạy về lục
đạo? Có phải y luôn phân tích tâm trạng
ngươi, luôn chỉ ra chấp trước của ngươi dựa trên thân thể ngươi, luôn nói rõ chỗ ngươi
chẳng đúng với
Đạo, và
ngươi càng nghe càng thấy rằng tôn
sư ngươi luôn tự nhận mình là Đạo? Điều đó khiến ngươi vừa khâm phục vừa tổn thương? Này tiểu tử, ngươi
hễ nói đến ma
nạn của ngươi, là lẫn lộn. Một
phần ngươi chân chính thấy vấn đề là từ ngươi, phần khác ngươi có phần muốn bao biện cho sự vô năng của mình? Ngươi
thông minh mà phải tự biện hộ cho sự vô năng của ngươi, một là vì ngươi quen kiêu hãnh tự thị hơn người, hai là ngươi ngầm trách tôn
sư ngươi không dạy ngươi năng lực gì cao siêu phải không? Ngươi nghĩ Đạo bao hàm Thần Ma Thiện Ác, vậy có đang dần tự biện
rằng ngươi xấu tốt là cùng có? Nếu ngươi tiếp tục như vậy, sau này ngươi thể nào cũng
cho rằng tôn sư ngươi cũng có xấu tốt, vừa để dung nhận được tôn sư trong nỗi bất bình của ngươi, vừa để có thêm nguyên cớ để khinh thị tôn
sư?".
Nguyệt Quang im lặng hồi lâu. Dường như rất lâu. Đến mức hơi lạnh đã đọng trên mặt chàng thành những giọt nước kiên nhẫn. Rồi chàng cất tiếng: "Lời của tiền bối như thức tỉnh vãn bối. Xin nhận
một lạy của vãn bối, vãn bối sẽ lập tức rời khỏi đây kẻo làm tiền bối bị quấy nhiễu". Nguyệt Quang vừa định cúi lạy thì Từ Thức đã hắng giọng: "Sư huynh ta thật may mắn, có được đồ đệ như ngươi. Ngươi nghe từng
ấy điều mà
không lưu tâm về Bụi đỏ, lục đạo, cũng không đặt vấn đề thêm về việc tôn sư ngươi đúng sai, lại vì muốn đoạn từ tâm thái sai trái của
mình mà bất kể giá lạnh tăm tối đứng đây hằng canh giờ. Ngươi
bị công kích mà không mang oán
tâm, bị từ chối mà không giữ tức khí, trong thử thách mà không hướng ngoại, có thể tự suy xét mà
không vọng động
- Này hài tử, ngươi thật đáng
khen". Nguyệt Quang không nói
thêm gì nữa, cúi lạy rồi định quay lưng. Bất chợt lại nghe Từ Thức lên tiếng: "Ngươi
quá tự dằn vặt nên tiếc lời mà không gọi ta là sư thúc chăng?". Nguyệt Quang
"ah" một tiếng, rồi vội quỳ xuống thưa rằng: "Đồ đệ bất kính, con là
Nguyệt Quang, xin sư thúc nhận của con một lạy".
Từ
Thức thở dài nói: "Ngươi còn cầm con dao có hình kim long phải không? Vào mỗi độ trăng dao đó đều tự biến hình thành một
cái nhẫn, mà ngươi tưởng đó là
tiên thuật phải không? Thực ra đó là tín vật của
Bạch Môn, là đệ nhất tiên môn. Chính là vì tôn phái ta quá lớn, mà Đại Sư huynh ta nổi kiêu tâm, muốn Tiên môn thay trời hành đạo, chiếm lấy vương vị,
khiến ta đắc tội sư môn, rồi hối hận mà ở Hoằng Sơn này chờ tìm Long nguyên mong đoàn tụ với vợ. Ai ngờ sư huynh lại giúp ngươi
dùng tay mà tiếp lấy Địa long thần huyết, vậy là bao công phu chờ Long nguyên hóa hình của
ta coi như bỏ đi rồi. Vì muốn dung hóa Long nguyên, phải có Địa long Thần huyết.
Long nguyên là chí càn chí dương, thần huyết là chí khôn chí âm. Người nào tiếp thụ một trong
hai mà thôi, tất sẽ có triệu chứng thân thể trướng huyết, bị Thần
huyết cào xé, mất đi tự chủ". Ra rằng đó chính là nguyên do khiến Nguyệt Quang khi hội ngộ Bách Đầu xà có triệu chứng đó. Bách Đầu Xà thuộc về sinh mệnh Âm Độc,
lại dẫn Âm độc vào trong thân của Nguyệt Quang, khiến Địa Long Thần huyết bị kích phát, lập tức hình
thành một thái cực bảo trì cực lớn bài trừ Âm độc của Bách Đầu xà, khiến dị tượng trướng huyết xảy ra. Ở
thân thể con người bình thường, cũng có vấn đề như vậy: khi nào nguyên âm nguyên dương chuyển sang giai đoạn bảo trì, thì các chủng âm độc dương độc bị đẩy ra, thân thể hay nội tạng có thể đau đớn vô cùng hoặc da thịt trướng ra rất
khó chịu. Ngay phong thủy cũng vậy, vào chu trình
địa khí tinh hoa chuyển sang giai đoạn bảo trì, thì người nào tâm
tính trong sạch muốn tại gia, người nào tính tình hung ác muốn đi lại. Thường thì vào độ cuối hạ đầu thu, âm khí tinh hoa tụ ở lượng lớn, hợp với việc chuyển đổi long mạch, nếu có người
dám làm lễ để phục hồi long mạch, thì sẽ khiến ác nhân
không yên ổn nữa. Chúng nhất định trong không gian khác sẽ tụ lại với nhau như bùn cặn, rồi ở bề mặt sẽ tụ hợp mà tìm cách hãm hại người có tâm tính tốt. Cũng chính vào lúc đó, người nào mang địa khí tinh
hoa sẽ khó mà nói năng, vì địa khí tinh hoa cũng theo thiên địa chuyển sang giai đoạn
bảo trì, lại sẽ im lặng như tu khẩu. Cho nên cuối hạ đầu thu, đối với nhân gian mà
nói, là thời đoạn của oan khuất.
Nguyệt Quang nghe thấy sự tình sư môn có vẻ rắc rối, liền không muốn
dò xét đến. Trải qua ma nạn, không hiểu sao trong lòng
chàng lại càng không muốn dính tới sự vụ nào dù là tiên môn hay nhân gian. Ngay cả thôi thúc tìm cha mẹ cũng
không còn lớn nữa. Chàng lại nhớ đến cảm giác khi được đưa vào
Linh giới, lòng càng muốn nhanh chóng rời bỏ bụi
trần. Lại nói, chàng nhân cảm nghĩ ấy, buột miệng rằng: "Sư thúc, dù là sai lầm gì,
không phải quá khứ sao? Sư thúc là Dược tiên của Hoằng Sơn, dẫu đau buồn hay ân hận không phải nên rũ bỏ sao? Chúng ta thật phân biệt với nhân gian, dù có phi thăng hay viên mãn
được không chẳng
phải cũng nên ung dung tự tại, lánh xa phàm trần sao? Con thật muốn lui vào thâm sơn cùng cốc, phong bế trong tịch mịch
vĩnh cửu, ngày ngày tụng Đạo suy xét thiên lý. Con vừa
nghe sự tình sư môn, bỗng thấy sao
phức tạp đến vậy, dường như lại nảy sinh tâm trốn tránh". Từ thức bật cười: "Hay sao con trẻ, ngươi không trải qua thiên
nan bách nạn, thì làm sao viên
thành được mệnh, tính, trí huệ, thần thông? Mệnh đến chí cao là Tinh Thần Khí hợp nhất, đó chính là căn bản của Thần-mệnh. Ở bề mặt nhân gian, Thần-mệnh biểu hiện thành sứ mệnh, pháp lý đó
hết sức phức tạp". Nguyệt Quang nghe vậy sực tỉnh,
nghĩ thầm: "ta chẳng vượt qua nổi điều nhỏ nhen, thì đắc sao được sự lớn lao? Ta muốn chôn vùi trong thâm sơn cùng cốc chẳng phải vì ta thanh sạch, mà vì
chẳng đủ trí huệ mà hoàn thành Thần mệnh, vĩnh viễn không viên mãn được. Đời sống này đâu phải mục đích của ta, chỉ là
phương tiện qua đó ta viên thành
phép tu". Nguyệt Quang là người trọng đạo, vừa thông suốt điều gì là thấy trân trọng điều đó, bèn thưa rằng:
"Sư thúc, con thật như được khai minh".
Từ thức gật đầu đoạn cười mà rằng: "Sư huynh nhất định chưa dạy ngươi Bồ Tát hiện thế công, là vì muốn ngươi đắc được Long nguyên mà ta đang trông coi rồi mới tu luyện. Hay lắm, rỗng thì chứa được nhiều. Ngươi chưa có công, tâm tính ngươi lại thanh sáng, rất hợp để tiếp thu Thiên Địa Hợp
Long". "Thưa sư thúc, tại
sao người trông coi mãi Long nguyên mà không rời đi, nay con đến lại vừa khéo vậy?". "Ngươi
có Long huyết trong mình, thì có
thể dẫn động
Long nguyên thành hình, vào đây với
ta, thời gian không còn nhiều đâu. Ngươi tiếp thu xong Thiên Địa hợp Long, sẽ học Bồ tát hiện thế công lập tức, sau đó ta và ngươi sẽ cùng rời nơi đây". "Sư thúc, con có danh phận
trong Bạch môn không? Bỗng trong con muốn là người của Bạch môn?".
Cảm xúc của
Nguyệt Quang là rất thật, vì cả tôn sư của chàng lẫn sư thúc đều vô cùng
thánh sạch, điều ấy lại khiến Thần-mệnh thức tỉnh, tuy chàng
còn chưa rõ là gì, nhưng lại đã muốn là người của Bạch .
Thực ra cái lý chính là vậy, kẻ nào gần cái ác có thể không muốn hành ác sao? Dĩ nhiên sự tình nhân gian thật phức tạp, kẻ gần cái ác của chính mình mà
không ước chế nổi, dùng cái ác của mình mà vọng niệm vọng
tâm nhưng không kiềm hãm nổi, kẻ đó thật gần với tà ma. Nhược
bằng đã đủ trí huệ mà ước chế phần đó rồi, thì trừ phi có nguyện vọng độ chúng sinh, nếu không tà
ma cũng không thể gần được nữa. Đây còn là cái lý của tính-mệnh và năng lượng vi quan, thật khó dùng lời mà nói được.
Lại kể Từ thức mỉm cười,
bảo rằng: "Tôn sư ngươi đã cho ngươi danh phận trong Bạch môn rồi
đó, ngươi hãy lấy dao Kim Long ra,
nhìn sâu vào hình Kim Long xem".
"Ẩn Long. Vậy từ nay con là Ẩn Long Nguyệt Quang phải không sư thúc".
"Ẩn long? Sư huynh gọi ngươi là Ẩn long? Ah. Thật là an bài, thật là an
bài".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.