Anh thấy nó gào thét như một hòn đá nhỏ, ngây dại như nhánh cỏ non bị đập vào vách núi. Trong một khoảnh khắc đau đớn nó tưởng cú đập đó làm nên danh dự nó, nó hét lên xanh xao như màu phai nhạt.
Anh có nhiều thân, nên nhìn nó như một hạt cát, tan tành khi gặp phải những cơn gió sớm mai. Thế gian kết bởi cỏ úa, nên có màu tàn. Hay là vì thế gian lợp bằng cát cháy, nên có mùi khét? Có thể, có lẽ và có nên? Có thêm những màu ngất ngưởng, rơi vào một miền tất bật bằng phẳng. Nơi đó có nắng không nhỉ? Có nắng thì sao có như màu mưa không nhỉ?
Có tơ tình như chỉ đỏ đan? Có một ngàn nỗi nhớ hay một nghìn niềm đau? Có kiếp sau hay có kiếp này? Có mây hay có điều gì khác nữa?
Ta biết ngươi chỉ bừng như ngọn lửa, vì bỗng nhiên bị bắt cháy hừng hực. Và trong cái chừng mực ngây ngất đời, ngươi như một kẻ mất lời cố hát một bài xiêu vẹo. Ta nhìn ngươi như con chó nhỏ đòi rú như bầy sói, rồi tự mình chạy theo cái đuôi của mình và đâm đầu vào một hố cát. Cái ước mơ vùng vẫy thảo nguyễn tan nát trong vài miếng thức ăn giả tạo đặt bên cái chuồng xập xệ mùi tệ bạc.
Ta chỉ có một điều ấp ủ, ngươi không thể định giá nổi bằng thế gian này. Thế gian của ngươi bạc thếch và tủn mủn. Vũ trụ mà ta ngự trong đó óng ánh những tinh vân nguyên thủy nguyên tử rực rỡ như một triệu bông hoa đang ca hát.
Con thuyền lớn của ta chở những người mở mắt. Ngươi sẽ mãi mù lòa hay sẽ được soi sang đây? Trong thế gian này?