Có một chuyện này: sau khi kết thúc công việc, có một lỗi nghiêm trọng cần đến cả đám người lao vào khắc phục, qua nhiều ngày và phiền lụy đến công việc của tất cả.
Nhẹ hay nặng? Lỗi này lại thành lỗi do anh. Dĩ nhiên là có điều tiếng. Uất ức, anh lục tìm mọi thứ và phát hiện ra mình không phải là người gây ra. Vui quá nhỉ? Anh lập tức đưa vấn đề lên sếp và nhận được một trận mắng nữa. Nhưng mắng gì cũng vậy, lòng anh đã nhẹ lại? Lòng anh nhẹ lại, anh nói với sếp rằng em chịu toàn bộ trách nhiệm và chỉ nói riêng với sếp vấn đề này. Rồi khi về chỗ, anh nghĩ lại và thấy mình tệ hại khủng khiếp.
Tệ hại thật sự, vì anh chỉ mong mình không sai, chỉ mong mình không kém cỏi đến thế. Anh không ngại chịu trách nhiệm, không ngại lao vào khắc phục, không ngại người ta hiểu lầm - anh chỉ e mình tệ hại. Và điều đó thật khủng khiếp.
Sự việc can hệ tới anh và xảy ra sự không tốt, hẳn là trong rất vi quan anh còn có vấn đề gì đó. Nhưng anh gần như không thể hướng nội nổi, nghĩa là không tìm ra nổi vấn đề đó. Cái cảm giác thoải mái vì tự mình biết mình không tệ càng làm anh thấy bối rối và chán nản, nhưng lại làm anh nhẹ lòng, rồi đến cái nhẹ lòng này lại khiến anh thấy mình bẩn thỉu. Cả cái cảm giác cao thượng khi anh thấy mình nhận trách nhiệm nữa.
Anh biết chắc rằng mọi việc mình làm, ở bề mặt, là phải như vậy: chịu trách nhiệm, khắc phục, xem xét vấn đề và không tái phạm. Nhưng cái cảm giác được giải thoát khỏi chính lương tâm của mình để được tự thấy mình cao đẹp, cái đức tính quý phái giả tạo của một thứ thị dân nửa vời sợ trách nhiệm, thật sự đáng khinh.
Không hướng nội sâu hơn được, rồi anh lại sa vào dằn vặt và lẩn quẩn.
Ngay lúc này, anh bỗng nghĩ đến chúng sinh của mình: nếu anh có thể hướng nội và thay đổi từ rất vi quan, chúng sinh của anh sẽ được cải sửa và không bao giờ bị những vật chất ấy điều hóa hành hạ nữa. Điều ấy bất chợt cho anh một hi vọng. Dù anh biết rằng ngay cả tâm thái này cũng chưa thật sự vị công, nhưng anh có thể tham dự vào sự vụ Chính Pháp bằng những nỗ lực cải hóa chúng sinh như vậy. Chắc chắn là thế.
Bỗng chốc anh có thể mỉm cười, sứ mệnh và hành sự có thể cho anh sức mạnh.
Dù chưa thật sự đột phá, nhưng anh sẽ làm được.
Xin Tạ Ân Sư.
Phẫn Nộ Đại Tôn Giả
Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015
Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015
Độ cong thời-không (1)
Vì đây chỉ là một câu chuyện ở bề mặt, nên em không cần hiểu nó kĩ quá. Cứ nghe cho vui thôi. Anh sẽ kể nó dài dài, trong suốt thời gian nói chuyện với Einstein.
1. Trọng lực là sức ì, độ trầm trọng, sức nặng, mức hệ trọng của một vật, đúng hơn: một sinh mệnh. Đã nói thế, thì nên hiểu là: sức ì, độ trầm trọng... của nó trong quan hệ với vật khác. Ví dụ, em ngồi lên một cái ghế, em "nặng" so với độ bền của cái ghế ấy. Hoặc, với người yêu em, em có sức nặng khiến các lực tâm lý phải chuyển hướng, bị giảm tác dụng hoặc cộng hưởng. Trọng lượng, tóm lại, khiến một sinh mệnh được cố định, bảo toàn, có ý nghĩa. Theo ý đó, trọng lượng và quán tính là một: trọng lực và lực quán tính là một.
2. Trường hấp dẫn: Nếu Newton đúng, thì giữa hai sinh mệnh của một diện vật chất có quan hệ trực tiếp, nghĩa là còn nhanh hơn cả (mà thật ra là bằng) vận tốc ánh sáng trong diện vật chất đó. Theo cái tên gọi thì lực hấp dẫn là lực hút, sự lôi kéo, sự liên kết, sự tương tác. Đúng ra, trường hấp dẫn là trường phát tán năng lượng của một vật, đúng hơn là ảnh hưởng của một sinh mệnh, đối với các sinh mệnh khác.
3. Giờ thì em có thể lờ mờ thấy giữa Trọng lực và Trường hấp dẫn có một mối quan hệ nào đó: độ quan trọng và ảnh hưởng, sứ mệnh và hành sự, bảo trì và phát tán. Đó chính là điều mà Einstein cố hiểu: nguyên lý tương đương, nền tảng của thuyết tương đối rộng. Hãy quên chuyện thuyết tương đối rộng đi.
4. Vấn đề là nếu trong một trường năng lượng có cả lực hấp dẫn và trọng lực không gian không thẳng như những tấm giấy chồng lên nhau, mà cong. Các vật chất trong cùng một diện vật chất rất khó để không bị biến dạng khi tác động lên nhau: trọng lực đè lún sinh mệnh, còn lực hấp dẫn kéo nó lồi lên. Nói cách khác, không gian không thẳng hay trống rỗng, mà với các lực, không gian Cong. Dễ hiểu thôi, dưới sức ép ủa sứ mệnh và hành sự, một người thường khó mà chân chính, trái lại, thường biến dạng. Cong là lệch đi, tà, mà quả thật thế, con người bình thường thì làm gì được chứ. Không gian cong nên ánh sáng truyền vào không gian ấy không hề thẳng: nó truyền cong. Nhưng với mắt người vốn chỉ có chức năng chụp ảnh và không thấy được vi quan, mắt người chỉ thấy ở diện vật chất thô kệch của nó một đường thẳng kéo qua. Không phải đâu em. Ánh sáng, hay sự biểu hiện năng lượng tối cao của một diện vật chất, cũng tà lệch. Điều này quan trọng đấy: với các sinh mệnh đã biến dạng vì không chịu nổi Sứ mệnh và không thể Hành sự, ánh sáng của chúng cũng tà lệch, năng lượng của chúng méo mó, còn chúng thì sa đọa. Nói một chút về vật lý: do đó với chúng, con đường tối ưu của chúng không Thẳng (Chính), mà Cong (Tà).
1. Trọng lực là sức ì, độ trầm trọng, sức nặng, mức hệ trọng của một vật, đúng hơn: một sinh mệnh. Đã nói thế, thì nên hiểu là: sức ì, độ trầm trọng... của nó trong quan hệ với vật khác. Ví dụ, em ngồi lên một cái ghế, em "nặng" so với độ bền của cái ghế ấy. Hoặc, với người yêu em, em có sức nặng khiến các lực tâm lý phải chuyển hướng, bị giảm tác dụng hoặc cộng hưởng. Trọng lượng, tóm lại, khiến một sinh mệnh được cố định, bảo toàn, có ý nghĩa. Theo ý đó, trọng lượng và quán tính là một: trọng lực và lực quán tính là một.
2. Trường hấp dẫn: Nếu Newton đúng, thì giữa hai sinh mệnh của một diện vật chất có quan hệ trực tiếp, nghĩa là còn nhanh hơn cả (mà thật ra là bằng) vận tốc ánh sáng trong diện vật chất đó. Theo cái tên gọi thì lực hấp dẫn là lực hút, sự lôi kéo, sự liên kết, sự tương tác. Đúng ra, trường hấp dẫn là trường phát tán năng lượng của một vật, đúng hơn là ảnh hưởng của một sinh mệnh, đối với các sinh mệnh khác.
3. Giờ thì em có thể lờ mờ thấy giữa Trọng lực và Trường hấp dẫn có một mối quan hệ nào đó: độ quan trọng và ảnh hưởng, sứ mệnh và hành sự, bảo trì và phát tán. Đó chính là điều mà Einstein cố hiểu: nguyên lý tương đương, nền tảng của thuyết tương đối rộng. Hãy quên chuyện thuyết tương đối rộng đi.
4. Vấn đề là nếu trong một trường năng lượng có cả lực hấp dẫn và trọng lực không gian không thẳng như những tấm giấy chồng lên nhau, mà cong. Các vật chất trong cùng một diện vật chất rất khó để không bị biến dạng khi tác động lên nhau: trọng lực đè lún sinh mệnh, còn lực hấp dẫn kéo nó lồi lên. Nói cách khác, không gian không thẳng hay trống rỗng, mà với các lực, không gian Cong. Dễ hiểu thôi, dưới sức ép ủa sứ mệnh và hành sự, một người thường khó mà chân chính, trái lại, thường biến dạng. Cong là lệch đi, tà, mà quả thật thế, con người bình thường thì làm gì được chứ. Không gian cong nên ánh sáng truyền vào không gian ấy không hề thẳng: nó truyền cong. Nhưng với mắt người vốn chỉ có chức năng chụp ảnh và không thấy được vi quan, mắt người chỉ thấy ở diện vật chất thô kệch của nó một đường thẳng kéo qua. Không phải đâu em. Ánh sáng, hay sự biểu hiện năng lượng tối cao của một diện vật chất, cũng tà lệch. Điều này quan trọng đấy: với các sinh mệnh đã biến dạng vì không chịu nổi Sứ mệnh và không thể Hành sự, ánh sáng của chúng cũng tà lệch, năng lượng của chúng méo mó, còn chúng thì sa đọa. Nói một chút về vật lý: do đó với chúng, con đường tối ưu của chúng không Thẳng (Chính), mà Cong (Tà).
Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015
Cảm thông
Ta biết nói gì hơn về những người vĩ đại, sống nhiều hơn là người nên nhân gian chẳng biết. Đức tin quý hơn vàng ròng, nhưng đổi không ra tiền tiêu; trí huệ lấp lánh như vì sao nhưng không biến thành kim cương trên tay được.
Ta biết nói gì cho những người bất diệt, sống bằng hàng hà vô số vũ trụ nhưng chìm khuất trong thế giới hỗn loạn đau buồn, thấy những kẻ qua ngày đoạn tháng ngợi ca tháng tháng ngày ngày danh danh lợi lợi?
Mỗi việc nhỏ họ làm đều vì cả một thiên hà vũ trụ. Nhưng chẳng khiến họ được làm công hầu bá tước ở đời. Đây là nơi mọi thứ đều tính bằng danh lợi, mọi nụ cười nước mắt đổi bằng căm thù oán ghét yêu đương. Nơi kẻ phàm trần phỉ nhổ Thần thánh, thói thị phi đè nặng đức tin. Chân tâm mong manh như một tờ giấy mỏng, ấn một nét nặng nề rách nát tự sâu trong.
Thế mà ta hằng mải mê ngắm nhìn ánh mặt trời trong họ, quên cả mình phải dấn bước vào đâu, có người mái đầu lẫn đôi tay đều bạc mỏi, màu da trên mắt đã héo mòn. Ngón tay hồng và khát vọng lung linh, theo thời gian liệu có biến thành tro bụi? Ai cho hồn ai tắt lụi, ai đổi hồng tâm lấy bụi trần?
Chẳng biết làm gì, ta chỉ biết ngợi ca,
thắp sáng họ bằng mặt trời đẹp nhất.
Không ai được mà không mất
Nên đừng mất Chân trí
Thiện tâm
Ta biết nói gì cho những người bất diệt, sống bằng hàng hà vô số vũ trụ nhưng chìm khuất trong thế giới hỗn loạn đau buồn, thấy những kẻ qua ngày đoạn tháng ngợi ca tháng tháng ngày ngày danh danh lợi lợi?
Mỗi việc nhỏ họ làm đều vì cả một thiên hà vũ trụ. Nhưng chẳng khiến họ được làm công hầu bá tước ở đời. Đây là nơi mọi thứ đều tính bằng danh lợi, mọi nụ cười nước mắt đổi bằng căm thù oán ghét yêu đương. Nơi kẻ phàm trần phỉ nhổ Thần thánh, thói thị phi đè nặng đức tin. Chân tâm mong manh như một tờ giấy mỏng, ấn một nét nặng nề rách nát tự sâu trong.
Thế mà ta hằng mải mê ngắm nhìn ánh mặt trời trong họ, quên cả mình phải dấn bước vào đâu, có người mái đầu lẫn đôi tay đều bạc mỏi, màu da trên mắt đã héo mòn. Ngón tay hồng và khát vọng lung linh, theo thời gian liệu có biến thành tro bụi? Ai cho hồn ai tắt lụi, ai đổi hồng tâm lấy bụi trần?
Chẳng biết làm gì, ta chỉ biết ngợi ca,
thắp sáng họ bằng mặt trời đẹp nhất.
Không ai được mà không mất
Nên đừng mất Chân trí
Thiện tâm
Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015
Phù Vân (Lục đạo, 05)
Sơn Thánh mỉm cười hỏi: "Tiểu tử, ngươi có căn nguyên ra sao với Hỏa môn?" Nguyệt
Quang bấy giờ đã hồi phục thập phần, mắt sáng tinh quang, giọng nói như chuông ngân: "Tạ ơn Thượng tiên đã gia
công. Phụ mẫu tiểu bối vốn là người Hỏa Môn, tiên hiệu Uyên Ương Song Tiên." Sơn Thánh chăm chú nhìn Nguyệt Quang: "Phù Đổng Thiên Vương có hậu
duệ sao?" "Thưa Thượng Tiên, xét về niên kỉ quả khó nghĩ bàn. Hẳn là do đả thông Kì
kinh bát mạch mà có thể tạo lập kì tích."
Sơn Thánh lắc đầu: "Quá bách niên, tinh nguyên đã không
còn phối âm dương để tạo lập các mệnh-môn nữa rồi." Nguyệt Quang nhất thời không biết nên nghĩ đáp sao, bất giác im lặng. Đoạn mỉm cười mà rằng: "Thưa Thượng tiên, không phối âm
dương mở mệnh môn, vậy còn Lục Đạo?" "Ngươi thật biết nghĩ, chỉ là vô tri. Tinh nguyên có thể tụ ở Om và Hum, không đủ lực lượng cấu thành nên lục đạo. Thân người ta vốn chân tay do Pad luyện
thành, bụng dạ do Ma và Mê tựu thành,
lồng ngực do Ni kiến lập, cổ và đầu do Om và
Hum." "Thật kì lạ, thưa Thượng tiên, vậy vạn vật không gồm đủ lục đạo sao?"
"Thân người là cửa của lục đạo, lý đó chắc ngươi rõ rồi. Nhờ đó yêu ma quỷ quái có thể xâm-nhập. Linh Tiên Thần Phật có thể giáng-ngự. Người là cửa thông của thiên địa, do đó mà hợp thành tam tài. Nên thiên tượng là còn có phần duy hóa do nghiệp và
đức của cộng đồng."
Nguyệt Quang cúi lạy, thưa rằng: "Có điều này
tiểu bối lấy làm kì dị. Thượng Tiên đứng đầu Tứ Bất Tử, có thể thấy vị lai hiểu quá khứ, tại sao còn cho lũ phản đồ trà trộn làm hại Tiên môn?" "Tiểu tử, ngươi biết nơi chúng ta đang ngự là đâu không?" "Thưa, chẳng phải là Tam giới sao?" "Đúng vậy, có điều cũng không xác thực. Ngươi vốn là sinh ra
trong Tiên giới, lại tưởng đây là nhân gian. Những kẻ ngươi thấy là phản đồ kia, kì thực ở nhân gian đều là trâm
anh thế phiệt, tôn quý đạo mạo. Nhưng lên đến đây thì vẫn là xấu ác vô kể. Có điều tiên giới mà ngươi đang ở đây là quản ứng với một bộ phận nhân gian, bộ phận ấy còn có Thiên Tử, còn
có dòng dõi chư tiên chư Thần, do
đó chúng ta chính là muốn đào luyện những kẻ ấy thành khuôn vàng thước ngọc, để đến chúng lại đặt định nhân gian. Hiềm vì với tầng thứ của Tiên giới, chúng vẫn là nhơ bẩn, để đến nỗi Tiên môn lụi bại. Cứ như vậy, ta e mấy trăm năm nữa, Tiên giới cũng vô lực thúc thủ, không còn quản nổi nhân gian nữa." "Thưa Thượng tiên, thân phàm sao có thể lên đây?" "Tiểu tử, phần lên đây là phần có thể lên đây, cái
lý đó ngươi hiểu chứ?" "Thưa Thượng Tiên, ví như nơi này có bùn cát, thì bùn cát nào có cùng khuôn
thước có thể xuất hiện ở đây chăng?"
Nguyệt Quang bỗng nghe như sấm vang trong đầu, lại thổ một búng máu, ngã vật ra đằng sau. Từ khóe mắt một hàng huyết lệ chảy xuống, sắc mặt tái mét. "Thưa Thượng Tiên, xin người nhìn
lại cho tiểu bối, dường như Sư thúc tử mệnh?"
"Ngươi mới gặp ông ta chưa lâu, hà tất phải bi thương."
"Thượng Tiên, hẳn là lầm lẫn chăng? Người thử thách tiểu bối chăng?" "Tiểu tử, bị thương vô dụng. Ngươi hẳn đã cảm thấy ông ta thăng thiên rồi.
Nhưng ta thấy là đáng mừng." Nguyệt Quang không hiểu tại sao dù ý niệm vững vàng, vậy là thân thể như kiệt lực, đau buồn từ sâu thẳm khó nói thành lời, dường như mất đi một người thân mà lại dường như không phải, bỗng nhiên ấm ức huyết lệ chảy dài, ngơ ngẩn im lặng. Sơn Thánh cất tiếng: "Mỗi người nhập môn đều có khai đỉnh thiên
truyền, có kẻ được trực chỉ quán tâm, có kẻ thụ nhận Huệ năng. Dù thế nào đi nữa, đều là kết nối với Huyền quan, khai mở Huyền môn trước trán. Từ đó linh năng đi khắp
thân thể, tràn vào lục phủ ngũ tạng, chính là có
mối quan hệ giữa đệ tử với sư môn như thế. Cho nên kẻ nào tạo phản, kẻ đó tự phế, có khi thần hình toàn diệt. Sư
môn ngươi tựa như có tổn thất, nên ngươi thấy thân
thể bứt rứt, tâm trí hỗn loạn là dễ hiểu."
Nguyệt Quang gượng đứng dậy, lau máu trên mắt, lại vái mà thưa rằng:
"Xin Thượng tiên cho chỉ dẫn, thật ra Hắc Ngục chủ nhân là ai?"
"Nực cười, ngươi toan tính trả
thù chăng?" "Thượng
tiên, tiểu bối vô năng, vì mình mà khiến sư môn tổn thất." "Hận thù có thể bồi hoàn hay vinh danh cho Tiên môn? Thật dốt nát." Chính khi ấy một loàng gió mát thổi đến, Sơn thánh cả cười: "Là đạo huynh đấy
chăng?" Vừa nói đã thấy một người sắc mặt bình hòa, mục quang lấp lánh như sao trên trời. Người ấy chắp tay chào đoạn cất tiếng: "cái nạn 500
năm của nhân gian không xa không gần, xin đến vấn an Sơn Thánh nghe
chỉ dẫn." "Đạo
huynh khiêm nhường rồi." "Hắc ngục chủ nhân bị diệt ở đây, chuyện tru diệt tà ma thiết nghĩ cũng là thường tình bất nan. Có điều ta thấy đáng lo là nhân gian bại hoại, Phật gia và Tiên môn đều không khắc chế được." "Xin Đạo
huynh cho cao kiến."
Người ấy bật cười chỉ Nguyệt Quang nói: "Các vị chính là định dùng thằng nhỏ này, sao còn giấu
ta?" Sơn Thánh đáp: "Thằng
nhỏ này có ích gì đây?"
"Muốn chấn chỉnh Thiên Hạ, tất phải có Đế vương. Thằng bé này mang theo đủ
thứ an bài trong nó, đã thu lấy cả Ngọc ấn bảo tỷ, không phải vậy sao?" Nguyệt
Quang cúi lạy đáp: "Xin vấn an Thượng tiên. Tiểu bối vô tri, bất ly Tiên giới."
Khi ấy lại có tiếng cười lớn, một ngườ lướt vào như gió thoảng.
Nguyệt Quang bật thốt: "Sư Phụ."
"Tiểu tử, ngươi sửa soạn xuống nhân gian cho ta."
Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015
Phẩm Hạnh
Thảnh thơi, giữa một đống bề bộn cuộc đời, ta ngồi nghĩ về phẩm-hạnh.
Phẩm là chuẩn tâm tính gắn với quả vị. Hạnh là hình-tướng của Phẩm. Do đó Hạnh còn có nghĩa là: biểu hiện tốt, thiện xảo, hay nghề nghiệp.
Đến mỗi phẩm lại có tam pháp nhẫn ở tầng đó, vô sinh pháp nhẫn của một phẩm giúp phẩm có biểu hiện là hạnh. Hễ lìa mất tam pháp nhẫn, thì Hạnh cũng đứt đoạn với Phẩm.
Hạnh là dương, Phẩm là âm. Khi Hạnh lìa với Phẩm, Hạnh phải tự tạo ra Phẩm. Dương sinh ra Âm là hạ Âm, đây là chỗ "bất-trụ" của Hạnh. Nên thường giữ Hạnh cho đúng với Phẩm là cực khó.
Phẩm hạnh có tam pháp nhẫn mạnh có thể đột phá lên tầng cao. Sự thật là như vậy.
Bề ngoài giữ Hạnh mà đã mất Phẩm, thì để làm gì?
Muốn dùng Hạnh giả mà đổi lấy chút hạnh phúc nhân gian?
Kẻ có Phẩm tất có Phận. Ngươi không thể dùng cái Phận giả đánh tráo lấy Phẩm của người khác, ngươi có biết chăng? Rất Thật sẽ Thật, là giả sẽ tan biến.
Còn ngươi, vẫn muốn tự phế Phẩm-Hạnh-Phận của mình sao?
Phẩm là chuẩn tâm tính gắn với quả vị. Hạnh là hình-tướng của Phẩm. Do đó Hạnh còn có nghĩa là: biểu hiện tốt, thiện xảo, hay nghề nghiệp.
Đến mỗi phẩm lại có tam pháp nhẫn ở tầng đó, vô sinh pháp nhẫn của một phẩm giúp phẩm có biểu hiện là hạnh. Hễ lìa mất tam pháp nhẫn, thì Hạnh cũng đứt đoạn với Phẩm.
Hạnh là dương, Phẩm là âm. Khi Hạnh lìa với Phẩm, Hạnh phải tự tạo ra Phẩm. Dương sinh ra Âm là hạ Âm, đây là chỗ "bất-trụ" của Hạnh. Nên thường giữ Hạnh cho đúng với Phẩm là cực khó.
Phẩm hạnh có tam pháp nhẫn mạnh có thể đột phá lên tầng cao. Sự thật là như vậy.
Bề ngoài giữ Hạnh mà đã mất Phẩm, thì để làm gì?
Muốn dùng Hạnh giả mà đổi lấy chút hạnh phúc nhân gian?
Kẻ có Phẩm tất có Phận. Ngươi không thể dùng cái Phận giả đánh tráo lấy Phẩm của người khác, ngươi có biết chăng? Rất Thật sẽ Thật, là giả sẽ tan biến.
Còn ngươi, vẫn muốn tự phế Phẩm-Hạnh-Phận của mình sao?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)