Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Gắng Hướng nội

Có một chuyện này: sau khi kết thúc công việc, có một lỗi nghiêm trọng cần đến cả đám người lao vào khắc phục, qua nhiều ngày và phiền lụy đến công việc của tất cả. 

Nhẹ hay nặng? Lỗi này lại thành lỗi do anh. Dĩ nhiên là có điều tiếng. Uất ức, anh lục tìm mọi thứ và phát hiện ra mình không phải là người gây ra. Vui quá nhỉ? Anh lập tức đưa vấn đề lên sếp và nhận được một trận mắng nữa. Nhưng mắng gì cũng vậy, lòng anh đã nhẹ lại? Lòng anh nhẹ lại, anh nói với sếp rằng em chịu toàn bộ trách nhiệm và chỉ nói riêng với sếp vấn đề này. Rồi khi về chỗ, anh nghĩ lại và thấy mình tệ hại khủng khiếp.

Tệ hại thật sự, vì anh chỉ mong mình không sai, chỉ mong mình không kém cỏi đến thế. Anh không ngại chịu trách nhiệm, không ngại lao vào khắc phục, không ngại người ta hiểu lầm - anh chỉ e mình tệ hại. Và điều đó thật khủng khiếp.

Sự việc can hệ tới anh và xảy ra sự không tốt, hẳn là trong rất vi quan anh còn có vấn đề gì đó. Nhưng anh gần như không thể hướng nội nổi, nghĩa là không tìm ra nổi vấn đề đó. Cái cảm giác thoải mái vì tự mình biết mình không tệ càng làm anh thấy bối rối và chán nản, nhưng lại làm anh nhẹ lòng, rồi đến cái nhẹ lòng này lại khiến anh thấy mình bẩn thỉu. Cả cái cảm giác cao thượng khi anh thấy mình nhận trách nhiệm nữa. 

Anh biết chắc rằng mọi việc mình làm, ở bề mặt, là phải như vậy: chịu trách nhiệm, khắc phục, xem xét vấn đề và không tái phạm. Nhưng cái cảm giác được giải thoát khỏi chính lương tâm của mình để được tự thấy mình cao đẹp, cái đức tính quý phái giả tạo của một thứ thị dân nửa vời sợ trách nhiệm, thật sự đáng khinh. 

Không hướng nội sâu hơn được, rồi anh lại sa vào dằn vặt và lẩn quẩn.

Ngay lúc này, anh bỗng nghĩ đến chúng sinh của mình: nếu anh có thể hướng nội và thay đổi từ rất vi quan, chúng sinh của anh sẽ được cải sửa và không bao giờ bị những vật chất ấy điều hóa hành hạ nữa. Điều ấy bất chợt cho anh một hi vọng. Dù anh biết rằng ngay cả tâm thái này cũng chưa thật sự vị công, nhưng anh có thể tham dự vào sự vụ Chính Pháp bằng những nỗ lực cải hóa chúng sinh như vậy. Chắc chắn là thế.

Bỗng chốc anh có thể mỉm cười, sứ mệnh và hành sự có thể cho anh sức mạnh.

Dù chưa thật sự đột phá, nhưng anh sẽ làm được.

Xin Tạ Ân Sư.


Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Độ cong thời-không (1)

Vì đây chỉ là một câu chuyện ở bề mặt, nên em không cần hiểu nó kĩ quá. Cứ nghe cho vui thôi. Anh sẽ kể nó dài dài, trong suốt thời gian nói chuyện với Einstein.

1. Trọng lực là sức ì, độ trầm trọng, sức nặng, mức hệ trọng của một vật, đúng hơn: một sinh mệnh. Đã nói thế, thì nên hiểu là: sức ì, độ trầm trọng... của nó trong quan hệ với vật khác. Ví dụ, em ngồi lên một cái ghế, em "nặng" so với độ bền của cái ghế ấy. Hoặc, với người yêu em, em có sức nặng khiến các lực tâm lý phải chuyển hướng, bị giảm tác dụng hoặc cộng hưởng. Trọng lượng, tóm lại, khiến một sinh mệnh được cố định, bảo toàn, có ý nghĩa. Theo ý đó, trọng lượng và quán tính là một: trọng lực và lực quán tính là một.

2. Trường hấp dẫn: Nếu Newton đúng, thì giữa hai sinh mệnh của một diện vật chất có quan hệ trực tiếp, nghĩa là còn nhanh hơn cả (mà thật ra là bằng) vận tốc ánh sáng trong diện vật chất đó. Theo cái tên gọi thì lực hấp dẫn là lực hút, sự lôi kéo, sự liên kết, sự tương tác. Đúng ra, trường hấp dẫn là trường phát tán năng lượng của một vật, đúng hơn là ảnh hưởng của một sinh mệnh, đối với các sinh mệnh khác.

3. Giờ thì em có thể lờ mờ thấy giữa Trọng lực và Trường hấp dẫn có một mối quan hệ nào đó: độ quan trọng và ảnh hưởng, sứ mệnh và hành sự, bảo trì và phát tán. Đó chính là điều mà Einstein cố hiểu: nguyên lý tương đương, nền tảng của thuyết tương đối rộng. Hãy quên chuyện thuyết tương đối rộng đi.

4. Vấn đề là nếu trong một trường năng lượng có cả lực hấp dẫn và trọng lực không gian không thẳng như những tấm giấy chồng lên nhau, mà cong. Các vật chất trong cùng một diện vật chất rất khó để không bị biến dạng khi tác động lên nhau: trọng lực đè lún sinh mệnh, còn lực hấp dẫn kéo nó lồi lên. Nói cách khác, không gian không thẳng hay trống rỗng, mà với các lực, không gian Cong. Dễ hiểu thôi, dưới sức ép ủa sứ mệnh và hành sự, một người thường khó mà chân chính, trái lại, thường biến dạng. Cong là lệch đi, tà, mà quả thật thế, con người bình thường thì làm gì được chứ. Không gian cong nên ánh sáng truyền vào không gian ấy không hề thẳng: nó truyền cong. Nhưng với mắt người vốn chỉ có chức năng chụp ảnh và không thấy được vi quan, mắt người chỉ thấy ở diện vật chất thô kệch của nó một đường thẳng kéo qua. Không phải đâu em. Ánh sáng, hay sự biểu hiện năng lượng tối cao của một diện vật chất, cũng tà lệch. Điều này quan trọng đấy: với các sinh mệnh đã biến dạng vì không chịu nổi Sứ mệnh và không thể Hành sự, ánh sáng của chúng cũng tà lệch, năng lượng của chúng méo mó, còn chúng thì sa đọa. Nói một chút về vật lý: do đó với chúng, con đường tối ưu của chúng không Thẳng (Chính), mà Cong (Tà).

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

Cảm thông

Ta biết nói gì hơn về những người vĩ đại, sống nhiều hơn là người nên nhân gian chẳng biết. Đức tin quý hơn vàng ròng, nhưng đổi không ra tiền tiêu; trí huệ lấp lánh như vì sao nhưng không biến thành kim cương trên tay được.

Ta biết nói gì cho những người bất diệt, sống bằng hàng hà vô số vũ trụ nhưng chìm khuất trong thế giới hỗn loạn đau buồn, thấy những kẻ qua ngày đoạn tháng ngợi ca tháng tháng ngày ngày danh danh lợi lợi?


Mỗi việc nhỏ họ làm đều vì cả một thiên hà vũ trụ. Nhưng chẳng khiến họ được làm công hầu bá tước ở đời. Đây là nơi mọi thứ đều tính bằng danh lợi, mọi nụ cười nước mắt đổi bằng căm thù oán ghét yêu đương. Nơi kẻ phàm trần phỉ nhổ Thần thánh, thói thị phi đè nặng đức tin. Chân tâm mong manh như một tờ giấy mỏng, ấn một nét nặng nề rách nát tự sâu trong.

Thế mà ta hằng mải mê ngắm nhìn ánh mặt trời trong họ, quên cả mình phải dấn bước vào đâu, có người mái đầu lẫn đôi tay đều bạc mỏi, màu da trên mắt đã héo mòn. Ngón tay hồng và khát vọng lung linh, theo thời gian liệu có biến thành tro bụi? Ai cho hồn ai tắt lụi, ai đổi hồng tâm lấy bụi trần?

Chẳng biết làm gì, ta chỉ biết ngợi ca, 

thắp sáng họ bằng mặt trời đẹp nhất.

Không ai được mà không mất

Nên đừng mất Chân trí

Thiện tâm




Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

Phù Vân (Lục đạo, 05)

Sơn Thánh mm cưi hi: "Tiu t, ngươi có căn nguyên ra sao vi Ha môn?" Nguyt Quang by gi đã hi phc thp phn, mt sáng tinh quang, ging nói như chuông ngân: "T ơn Thưng tiên đã gia công. Ph mu tiu bi vn là ngưi Ha Môn, tiên hiu Uyên Ương Song Tiên." Sơn Thánh chăm chú nhìn Nguyt Quang: "Phù Đng Thiên Vương có hu du sao?" "Thưa Thưng Tiên, xét v niên k qu khó nghĩ bàn. Hn là do đ thông Kì kinh bát mch mà có th to lp kì tích." Sơn Thánh lc đu: "Quá bách niên, tinh nguyên đã không còn phi âm dương đ to lp các mnh-môn na ri." Nguyt Quang nht thi không biết nên nghĩ đáp sao, bt giác im lng. Đon mm cưi mà rng: "Thưa Thưng tiên, không phi âm dương m mnh môn, vy còn Lc Đo?" "Ngươi tht biết nghĩ, ch là vô tri. Tinh nguyên có th t Om và Hum, không đ lc lưng cu thành nên lc đo. Thân ngưi ta vn chân tay do Pad luyn thành, bng d do Ma và Mê tu thành, lng ngc do Ni kiến lp, c và đu do Om và Hum." "Tht kì l, thưa Thưng tiên, vy vn vt không gm đ lc đo sao?" "Thân ngưi là ca ca lc đo, lý đó chc ngươi rõ ri. Nh đó yêu ma qu quái có th xâm-nhp. Linh Tiên Thn Pht có th giáng-ng. Ngưi là ca thông ca thiên đa, do đó mà hp thành tam tài. Nên thiên tưng là còn có phn duy hóa do nghip và đc ca cng đng."

Nguyt Quang cúi ly, thưa rng: "Có điu này tiu bi ly làm kì d. Thưng Tiên đng đu T Bt T, có th thy v lai hiu quá kh, ti sao còn cho lũ phn đ trà trn làm hi Tiên môn?" "Tiu t, ngươi biết nơi chúng ta đang ng là đâu không?" "Thưa, chng phi là Tam gii sao?" "Đúng vy, có điu cũng không xác thc. Ngươi vn là sinh ra trong Tiên gii, li tưng đây là nhân gian. Nhng k ngươi thy là phn đ kia, kì thc nhân gian đu là trâm anh thế phit, tôn quý đo mo. Nhưng lên đến đây thì vn là xu ác vô k. Có điu tiên gii mà ngươi đang đây là qun ng vi mt b phn nhân gian, b phn y còn có Thiên T, còn có dòng dõi chư tiên chư Thn, do đó chúng ta chính là mun đào luyn nhng k y thành khuôn vàng thưc ngc, đ đến chúng li đt đnh nhân gian. Him vì vi tng th ca Tiên gii, chúng vn là nhơ bn, đ đến ni Tiên môn li bi. C như vy, ta e my trăm năm na, Tiên gii cũng vô lc thúc th, không còn qun ni nhân gian na." "Thưa Thưng tiên, thân phàm sao có th lên đây?" "Tiu t, phn lên đây là phn có th lên đây, cái lý đó ngươi hiu ch?" "Thưa Thưng Tiên, ví như nơi này có bùn cát, thì bùn cát nào có cùng khuôn thưc có th xut hin đây chăng?"

Nguyt Quang bng nghe như sm vang trong đu, li th mt búng máu, ngã vt ra đng sau. T khóe mt mt hàng huyết l chy xung, sc mt tái mét. "Thưa Thưng Tiên, xin ngưi nhìn li cho tiu bi, dưng như Sư thúc t mnh?" "Ngươi mi gp ông ta chưa lâu, hà tt phi bi thương." "Thưng Tiên, hn là lm ln chăng? Ngưi th thách tiu bi chăng?" "Tiu t, b thương vô dng. Ngươi hn đã cm thy ông ta thăng thiên ri. Nhưng ta thy là đáng mng." Nguyt Quang không hiu ti sao dù ý nim vng vàng, vy là thân th như kit lc, đau bun t sâu thm khó nói thành li, dưng như mt đi mt ngưi thân mà li dưng như không phi, bng nhiên m c huyết l chy dài, ngơ ngn im lng. Sơn Thánh ct tiếng: "Mi ngưi nhp môn đu có khai đnh thiên truyn, có k đưc trc ch quán tâm, có k th nhn Hu năng. Dù thế nào đi na, đu là kết ni vi Huyn quan, khai m Huyn môn trưc trán. T đó linh năng đi khp thân th, tràn vào lc ph ngũ tng, chính là có mi quan h gia đ t vi sư môn như thế. Cho nên k nào to phn, k đó t phế, có khi thn hình toàn dit. Sư môn ngươi ta như có tn tht, nên ngươi thy thân th bt rt, tâm trí hn lon là d hiu."

Nguyt Quang gưng đng dy, lau máu trên mt, li vái mà thưa rng: "Xin Thưng tiên cho ch dn, tht ra Hc Ngc ch nhân là ai?" "Nc cưi, ngươi toan tính tr thù chăng?" "Thưng tiên, tiu bi vô năng, vì mình mà khiến sư môn tn tht." "Hn thù có th bi hoàn hay vinh danh cho Tiên môn? Tht dt nát." Chính khi y mt loàng gió mát thi đến, Sơn thánh ci: "Là đo huynh đy chăng?" Va nói đã thy mt ngưi sc mt bình hòa, mc quang lp lánh như sao trên tri. Ngưi y chp tay chào đon ct tiếng: "cái nn 500 năm ca nhân gian không xa không gn, xin đến vn an Sơn Thánh nghe ch dn." "Đo huynh khiêm nhưng ri." "Hc ngc ch nhân b dit đây, chuyn tru dit tà ma thiết nghĩ cũng là thưng tình bt nan. Có điu ta thy đáng lo là nhân gian bi hoi, Pht gia và Tiên môn đu không khc chế đưc." "Xin Đo huynh cho cao kiến."

Ngưi y bt cưi ch Nguyt Quang nói: "Các v chính là đnh dùng thng nh này, sao còn giu ta?" Sơn Thánh đáp: "Thng nh này có ích gì đây?" "Mun chn chnh Thiên H, tt phi có Đế vương. Thng bé này mang theo đ th an bài trong nó, đã thu ly c Ngc n bo t, không phi vy sao?" Nguyt Quang cúi ly đáp: "Xin vn an Thưng tiên. Tiu bi vô tri, bt ly Tiên gii." Khi y li có tiếng cưi ln, mt ngưt vào như gió thong. Nguyt Quang bt tht: "Sư Ph."


"Tiu t, ngươi sa son xung nhân gian cho ta."

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Phẩm Hạnh

Thảnh thơi, giữa một đống bề bộn cuộc đời, ta ngồi nghĩ về phẩm-hạnh. 

Phẩm là chuẩn tâm tính gắn với quả vị. Hạnh là hình-tướng của Phẩm. Do đó Hạnh còn có nghĩa là: biểu hiện tốt, thiện xảo, hay nghề nghiệp.

Đến mỗi phẩm lại có tam pháp nhẫn ở tầng đó, vô sinh pháp nhẫn của một phẩm giúp phẩm có biểu hiện là hạnh. Hễ lìa mất tam pháp nhẫn, thì Hạnh cũng đứt đoạn với Phẩm.

 Hạnh là dương, Phẩm là âm. Khi Hạnh lìa với Phẩm, Hạnh phải tự tạo ra Phẩm. Dương sinh ra Âm là hạ Âm, đây là chỗ "bất-trụ" của Hạnh. Nên thường giữ Hạnh cho đúng với Phẩm là cực khó. 

Phẩm hạnh có tam pháp nhẫn mạnh có thể đột phá lên tầng cao. Sự thật là như vậy.

Bề ngoài giữ Hạnh mà đã mất Phẩm, thì để làm gì?

Muốn dùng Hạnh giả mà đổi lấy chút hạnh phúc nhân gian?

Kẻ có Phẩm tất có Phận. Ngươi không thể dùng cái Phận giả đánh tráo lấy Phẩm của người khác, ngươi có biết chăng? Rất Thật sẽ Thật, là giả sẽ tan biến.

Còn ngươi, vẫn muốn tự phế Phẩm-Hạnh-Phận của mình sao?

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Nắm giữ gì

Trên bàn tay anh có một vết thương dọc từ ngón trỏ xuống cườm tay. Vết thương này thật lạ kì: nó chỉ làm chảy máu người chạm vào nó. Và chảy máu trong tâm anh mỗi lần chạm vào tay ai.

Anh gặp cô ấy trong một bài hát nọ. Cô ấy mỉm cười chìa ra trước anh vết sẹo cũng hằn lên bàn tay cô ấy, và bảo rằng: "Nó làm em khó nắm tay một người." Vì cả cô ấy và anh đều không còn sống trong nắng hạ và gió đông, mà đã chạy thẳng vào một đời nằng nặng, nên anh chỉ nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy. Có đủ sâu không nhỉ?

Anh định làm một việc rất độc ác: anh định chìa tay ra, định nói rằng: "Đi thôi, đi với anh." Nhưng...

Thế rồi trong bài hát đó có một mặt trời, những ánh nắng làm đất dưới chân anh bừng sáng. Rồi cô ấy bay lên, trong bàn tay là mặt trời ấy.

Khi anh trở về thực tại, anh chợt hiểu rằng bàn tay cô ấy đã trở thành bàn tay anh. Ý nghĩ ranh mãnh này làm anh mỉm cười và suýt khóc.

Hôm nay là ngày Vô-Tình. Nên có lẽ là ngày anh lén đem một chút Tình cất riêng vào Tâm mình.


Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

Gặp gỡ

Anh gặp mấy bạn đồng môn trên dòng đời ngược xuôi. Sau chuyện của anh, họ thiếu đi những câu chuyện để sỉ nhục và hăm hở, họ lại tìm cách uống những viên thuốc tương tự để duy trì "tinh thần tập thể" của mình. Thật ra cách họ sống làm anh thấy nhớ đến sinh hoạt đoàn, chẳng có ý chê bai gì, chỉ là đúng vậy. Đám trà trộn thì vẫn làm tốt công việc trà trộn: ở đây những kẻ vô thần bắt đầu thấy Thần thánh cũng hay ho lắm, vì họ chỉ cần nhớ và bịa ra đôi chút là có thể dạy đời, khiến người khác lao đao và khủng hoảng, dọa nạt bằng những chuyện nhỏ nhất. Anh có mỉm cười nhớ lại rằng ngày xưa anh đã từng sống với những người tin vào điều thiêng liêng và xem mình như một phần thiêng liêng ấy bằng tất cả sự thanh sạch của mình. Rồi những con người thiêng liêng ấy bị sỉ nhục và vứt bỏ, họ im lặng. Điều kì diệu là họ vẫn sống và sẽ còn lớn mạnh nữa: họ xứng đáng như vậy, họ bất tử.

Lâu ngày thì cả những kẻ nói dối quen thân cũng mòn mỏi, những kẻ bất trí mù quáng cũng chán nản. Cuộc sống trần gian rất mệt mỏi, và chỉ có được ý nghĩa đích thật khi người ta chân chính sống theo Pháp và lao động thật sự. Những kẻ sống nhờ lừa đảo, nhờ đồng tiền lao động của những người vì bị lợi dụng mà đóng góp vào cho chúng tiếp tục lừa đảo, sẽ không thể tiếp tục lừa dối ai thêm nữa. Xã hội đang tốt lên, cái ác chưa lập tức biến mất nhưng đã rơi vào cô lập và bất lực, chúng hăm hè nhau và tìm cách phản kháng những lực lượng thánh khiết. Nhưng chúng vẫn thế thôi: sinh ra từ nhơ bẩn, héo mòn trong cô độc. Cái niềm vui thao túng người khác đang trở lại nguyền rủa chúng, kêu gào và khiến chúng điên lên, tan ra, nổ tung. Thế giới của cái giả ác thật tầm thường và đáng thương.

Có một thế giới mà anh sống trong đó bằng toàn tâm ý mình: thế giới của những sinh mệnh sâu xa nhất và lớn lao nhất. Mỗi câu nói, từng đồ vật, với anh, đều là những cánh cửa, sự hiện thân của linh thần lục đạo, của điều gì cao quý và lớn lao hơn, của sinh mệnh, vì thế bất diệt hơn. Anh từng giờ từng ngày tiếp xúc với sự bất tử, vì thế càng thấy cái nhất thời chóng vánh của nhân gian thật thảm hại.

Nên khi nhìn thấy mấy bạn đồng môn, anh mỉm cười tránh đường. Họ không nhìn thấy anh được, nhưng vì linh cảm rằng có một điều gì đang soi xét mình, họ nép vào, tăm tối, đen đúa, hằn học. Ta sẽ giúp các bạn, không lâu nữa đâu khi ta đi xong con đường của mình. Nhưng các bạn hãy thức tỉnh đi, đừng thảm hại như vậy nữa. Ta vì điều cao quý nhất mà nói như vậy đấy. 

Không phải vì ta.


Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Phù Vân (Lục đạo 04)

Li k lúc y bu tri đen kt, nhng ánh đen lp lóe h chiếu đến đâu đu như làm đui mù nơi y. Bn góc tri có bn con dã tưng màu đ tươi, xung quanh là vô s ma qu màu tím và xanh biếc. Trên tri li có vô s các âm hn xích qu. Hc Ngc ch nhân cưi mt con phưng hoàng đen bay trên tâm trn.T Đo Hnh nhm mt ct tiếng: "Hc Ngc ch nhân, ngươi vin đến Dit Thiên Vn tưng trn s không đ lc lưng, li đưa c ma binh qung, t đi ma Tưng (Voi ma) trn gi Ma gii lên trn gian, không s Thiên Tru Đa Dit ngươi sao?" Khi y có tiếng t xa vng li: "Đo Hnh, năm xưa khi ta thành danh ngươi còn là mt thng nhãi chưa biết tu luyn ra sao, khi ta viên mãn thì ngươi còn đang hc chút tiu thut phong thy ca my k tu Đo hp lưng, khi ta xưng Thn thì ngươi còn chưa nói chuyn ni vi linh thn lc đo, vy mà gii không biết trên, dám ngo mn phá đi an bài ca ta, tht ngu xun. Hôm nay Hc Ngc Ch Nhân ta không dit đưc ngươi th không tr v Ma gii". T Đo hnh pht tay, đã thy hàng nghìn Đi Ma Thn, Đi Qu Thn xếp thành nhng nhóm ln trông như mt tòa tháp ln màu đ rc r vi nhng ngn tháp xanh trng vây quanh, li na các Giám Thn đa ngc giương nhng ngn c ln lp lánh lc sc xếp thành tng mũi nhn giăng ra t phía, t tâm đim là T Đo Hnh thy như mt đm la sáng dn ra gia đêm vô tn.

Đo Hnh cưi ln ct tiếng: "Hc Ngc Ch nhân, ngươi năm ln by lưt hết phá hoi chúng ta xong thì tìm cách phá hoi s tu luyn ca chúng tăng đo, ngươi không thy chuyn lm dng Ma gii nghch li Đo lý là có báo ng sao?" "Hay thay tiu t, ta không trong Đo thì đâu? L nào ngươi mun nói Ma và Đo là đng tn? Li na, ngươi t xem mình là Đo, nhưng li dung dưng đám dâm dc, phn hoi, thì là làm cho Đo chăng? K dung dưng đó cũng không như vy chăng? Đến khi chúng tìm cách thanh tr các ngươi, li do đâu đây?" Khi y t phương Chính Nam ca Dit Thiên Trn, mt đoàn ngưi mc áo Đo, mt đ như máu, tay chân đen đúa, răng trng ming rng tiến vào chng hơn trăm ngưi, va đi va hô to: "Đ Thn, Dit Đo", khí thế không ln vào đâu đưc. T Đo Hnh đáp: "Đo biến ci ch sc nhn thành tròn đy, khiến ch thương tn thành lành ln, làm nơi đau kh đưc t ti. Chúng ta qua nhiu đi kiếp chính là mun dưng hóa con cháu đế vương thành hp Đo đ điu lý nhân gian, vic làm luôn là chân chính v đo, không tiếc công sc. Các ngươi li dng nhân tâm mà thc hin ma biến, khiến chúng nhân vì cái tâm tình không b, vì ch vô minh bt ng, da vào chính ch u ám điên lon mà buông li phn môn dit sư, khiến chúng phm ti ác tày tri khó thoát." Dt li mt qu cu sét t trên không, nhng tia sét git đánh liên hi vào đám tà ma, mùi cháy khét thi nng nc bay khp, khói đen càng lm, ma chng li càng tràn vào lp đy.

Hc ngc ch nhân khua tay, lp tc mt cơn mưa màu xanh lá cây ào xung, nhng ánh xanh đc hi chm vào thân th linh thn bc cháy xèo xèo. Các linh thn tùy theo gii lin t li, phút chc hình thành nên sáu ct tr khng l, sáng long lanh chiếu ta, xua tan cơn mưa, khiến đám ln qu phn đ đu lùi li kinh hãi. Hc ngc ch nhân cưi ln: "Đo Hnh, ngươi có dám dùng Lc Đo Vô Lưng trn đu vi Dit Thiên Vn tưng trn ca ta không, ngươi biết cái giá ca Lc Đo Vô lưng trn ch?" "Tà ma ch phí li. Ta thân trong Tri, Tâm trong Đo, Trí hu theo đó mà vn hóa. L nào phàm thân nhc th này li thc hơn Đo? Cái lý y ch đúng vi ngươi đy thôi". Hc ngc ch nhân nghe vy càng cưi ln, tiếng cưi như ngàn vn dao khua kiếm gãy, thúc các ma binh càng lao vào cm t, trông như nhng tia sán màu đen vùn vt lao vào các ct sáng như mun xuyên phá. Li k, khi y Voi Ma tiến vào, mi bưc chân đu làm mt đt phình ra nt gãy, tiếng rng ca chúng hóa thành nhng ct la màu đ bao trùm ly kết gii Lc Đo. Hc ngc ch nhân hét ln: "Hp Dit". Lp tc bn con voi tăng tc, ngưi chúng rung lên, t trong mt mũi tai chúng đu tuôn ra vô s ma qu đ chng kiu, li theo chân ma tưng mà công phá kết gii. Đám phn đ ngi xung kiết già, đon t ming chúng các hc chú không ngng tuôn ra, càng khiến đám ma qu hung cung tìm cách lao vào kết gii.

phía chính Tây ca kết gii, mt cánh ca màu vàng chói li m ra, t đó vô s thiên binh ca Thiên gii, các D Xoa, giám thn tiến ra, tay đu kết n, cm chùy, kiếm, kích, tên, bình phép. H đi đến đâu ma qu dt ra đến đó, ri chúng li nhanh chóng t li, có khi c trăm hc qu t li thành mt chm đen, lao đến như mt mũi tên, xuyên qua giáp ca mt thiên tưng, làm v này gc xung hóa thành bi sáng. C thế nhng ht bi sáng bay lên tri, mi khi thy li khiến T Đo Hnh khn trương hơn. Đo Hnh nhưng mt, đon tay phi hóa thành mt v Thn có gương mt phn n, tay cm thương ba mũi, cưi trên la đ lao ra ngoài kết gii. Tt thy các linh thn đ hô to: "Đi Hc Thiên, Đi Hc Thiên". Va thy bóng Đi Hc Thiên, bn con ma tưng đu dng li nhn nhc. Đám tà ma hong s lùi li, ch thy thân hình Đi Hc Thiên va ra khi lin to ln như mt ngn núi, cm giác như không gian đen kt ca Dit Thiên trn tan v đến nơi. Hc Ngc Ch nhân gin d cn tay phun máu, ch thy mt dòng nưc đen kt t đó chy xung, đến lúc loang ra thành mt cái h ln. Li k t mt h đó mt con rn ln ngang vi Đi Hc Thiên xut hin. Chúng ma mng r kêu ln: "Đi Ma Xà", ri li hùng h lao vào chư thn tiên, dưng như có đng lc ln vô cùng. Cũng d hiu, mi ln xà ma xut hin là các ma binh qung bt phc mnh lnh đu b thiêu hy c ma thân ln ma tâm, ngang vi hình thn toàn dit. Nguyên Ma Xà này là ni s hãi b tn thương tích lũy sut a tăng t kiếp mà thành, oai lc vô bin. Đi Hc Thiên và Ma Xà ác chiến, khiến tri long đt l. Nhưng khi y tà ma li chiếm thế, cnh tưng tht hãi hùng. Bn con voi ma li tiến lên, ln này còn hung d hơn trưc. Đám phn đ đu đã dùng ng khí thut bay lên trên cao, liên tc đc các hc chú m thêm các cnh ca cho ma qu tràn vào.

T Đo Hnh dm chân tht mnh, chân trái lin hóa thành mt v Thn phn n mang đu Trâu, tay cm mt qu chùy ln hình đu lâu. Nguyên đây chính là D ma Thiên, t thù ca A tu la. Ch thy D Ma Thiên cưi trâu ln xông thng ra trn, đi đến đây là tà ma b cày nát đến đó. Đon D ma Thiên lao đến mt con ma tưng, b liên tc vào đu nó, khiến đu con ma tưng v làm hai. Nó li mc ra mt đu mi, cái đu b đp v túa ra máu đen, t đó li có vô s yêu thú hin hình, tiếng nghe chói tai nhc óc. D Ma Thiên hét ln, li dùng hai tay chp li phóng ra mt ngn la ln, va thy ngn la y thì bách vn ma qu đu ngi bt xung s hãi, có con kêu gào t hy. Hc Ngc Ch nhân li t nh mt cái răng, vt xung làm mc ra c mt rng nhng con giòi to như khúc cây ln, liên tc tiến ti cn vào chân D Ma. T Đo Hnh hít mt hơi dài, chân phi và tay trái bay lên không trung ri t vào nhau, t bu tri mt tia sáng m ra chiếu xung, đon mt v B Tát to ln như trăm ngn núi xut hin, đôi mt sáng rc, hào quang vô lưng, v y như ct tr tri, khiến ma khí v tan nát. V y va xut hin thì Hc Ngc ch nhân th mt búng máu đen, gn ging quát: "Hay cho Đo Hnh h T, dám phế chân thân đ m ca cho Đa Tng Vương giáng thế".


Hc Ngc ch nhân còn chưa kp nói thêm, thì Đa Tng Vương đã m mt cái bát, t đó mt lc xoáy hút hết c ma qu và phn đ vào. Đon Đa Tng Vương cm thin trưng đp xung, mt ánh sáng xuyên phá đâm qua tâm ca Hc ngc ch nhân, hn ch kp hét lên ri hóa thành mt làn khói đen m, đ li máu đen vương vãi trên mt đt. Tt thy Dit Thiên Vn Tưng Trn trong khonh khc tan biến, đ li c mt vùng gn trăm dm xơ xác điên đo. Lúc y T Đo Hnh cũng kit sc, buông mình xung, tt thy thn tiên cùng cúi đu chào Đo hnh đon m dn tan biến. T Đo Hnh th ra mt búng máu, t chi đã mt, đến đng lên còn không ni, vy mà bng cưi ln rng: "Hc ngc ch nhân, huyn thoi tà ác trăm nghìn năm ca ngươi vy là trong mt ngày đã vĩnh vin tiêu biến ri." Lúc y tng Bc, mt con phưng hoàng la xà xung đng cnh bên T Đo Hnh. Thân Phàm tan dn, ch thy mt bóng sáng lp lánh cưi lên lưng phưng hoàng, bay vút lên tri. Mt tri xanh như ngc bích, đp đ vô cùng.