Cậu bé vừa mở mắt ra đã thấy trước mắt là biển lớn vô tận, gió lạnh thấu xương, cảm giác cường lực của biển ập đến dữ tợn bất thường. Nó vò đầu bứt tai đứng lên lầm bầm: "Nguy rồi nguy rồi." La Bình chiếu
ánh mắt ra tí xa phía chân trời, đoạn hỏi: "Ngươi nói
nguy gì vậy?" "Cô cô, cô
cô không thấy sao? Mặt trời giữa trưa mà không
sáng, gió xa mà gắt, biển gần mà đục, đó chính là
quẻ Khôn. Lại nữa, xa kia có ánh
sáng lạ lùng đang tiến tới giữa cảnh thiên hôn địa ám, quái này là Tiềm
Dương. Đất mà Tiềm Dương, hẳn là sắp nứt ra như địa ngục, đây là cảnh tượng Hỏa Ngục trong Địa ngục giới, ta còn chưa tu xong thì địa ngục đã mở, ta làm sao mà
đi kịp đây?" "Tiểu tử, giọng lưỡi thật nhanh nhạy, có chút
lí trí. Hôm nay nếu chẳng ngăn được đoàn thuyền kia tiến nhập nơi đây, thì về sau xứ này chính là tai ương không sao kể hết?" "Cô cô ăn nói kì cục, chuyện nhân gian đã
có bao nhiêu thiên thần địa thần quản, lại có người tu, tiên nhân, thánh nhân các cõi xem xét từ các phương diện, trừ khi họ đã tiêu biến rồi, làm sao mà phải lo sự an nguy?"
"Ngươi nhỏ tuổi nên nông cạn, lại có tâm ý phản phúc vô thần. Thần linh chủ quản vạn vật, là quản vạn vật tùy theo chỗ vạn vật có hướng Thần hay không. Nhược bằng đã không hướng Thần, thì tự khắc có báo ứng, có nhân quả, tự làm tự chịu, tích nghiệp thì trả nghiệp, tạo Đức thì đắc Phúc Thọ. Một khi con người đã bất tín Thần Linh, thì Thần Linh tất không độ quản nữa, mà cũng không thể độ quản kẻ bất tín được. Một ngày nào đó nhân gian này mất đi tín niệm đó, thì Thần cũng
không được quản, đó là đạo lí. Khi ấy dù có vị nào giáng thế, đi vào
giữa nhân gian này mà truyền Đạo Pháp, e rằng chuốc lấy chỉ là phản phúc, diệt Môn." "Cô cô, người thật kì dị, quyền phép như người mà lại tiêu cực đến vậy? Làm sao mất đi niềm tin vào chân
sự được? Với con người bình thường, phất tay là khiến họ kính sợ quỵ lụy Thần sao?"
"Đó là kiến giải phản phúc của ngươi. Ngươi
muốn Thần quyết tâm làm con người tin tưởng sao? Thần Linh làm
thế vì gì vậy? Vì cúng giỗ lễ bái của con người sao, vì đồ ăn thức uống ca tụng đấy sao? Lại phải dùng đến quyền phép để lung lạc con người sao? Mang lấy tâm ý đó, một ngày tất ngươi cũng
quay lại phản bội sư môn để đi theo những gì ngươi cho là đẹp
đẽ hơn, rạng rỡ hơn."
"Cô cô thật chua
ngoa, nói mấy lời đã gán tội cho người khác. Chẳng nên tranh cãi với cô cô nữa. Nhưng thật đáng ngờ, nếu sự vụ cô cô đang quản đây hệ trọng thế, tại sao lại chỉ có mình cô
cô." Vừa dứt lời, thằng bé
"Ah" lên một tiếng thật lớn, quay lưng đã thấy vô số các thiếu nữ mặc áo đủ ba màu lục, lam, trắng, dễ đến cả nghìn người. Dẫn đầu đoàn áo trắng là một thiếu nữ cũng xinh đẹp vô cùng, ánh mắt uy nghiêm. Còn thiếu
nữ dẫn đầu đoàn áo lam cũng
xinh đẹp, nhưng đôi mắt xa xôi, chừng như thu ba vậy, ấm áp vô cùng. Nó cứ nhìn họ mê mẩn, thấy áo như lụa mà lại lấp lánh, trời không mấy nắng mà họ tỏa sáng thánh khiết lạ lùng. "Tiểu tử, đó là Liễu Hạnh Tiên Chúa và Mẫu Thiên." "Ôi, các vị ấy đều là Thật chăng?" Khi ấy
thiếu nữa áo trắng chỉ tay về phía chân trời, cất tiếng nói như chuông ngân: "Ngoại giáo đã đến gần rồi, Nộ Hải Trận của Thiên tỉ có vẻ không đắc dụng?" Ra vị áo lam ấy là Mẫu Thiên, tục gọi Thiên Y A Na.
Nàng đáp: "Mọi người hãy nhìn kĩ hai người đứng trên mũi của tàu chính. Hai người đó thuộc về họ Đỗ ở Vĩnh Lộc. Chúng vốn đã bị Hắc Quỷ và Bạch Quỷ mượn xác tu thành Quỷ Cựu Yêu Thuật, triệu hồi được Ma Kình đại hải, nên xua đi được Nộ Hải Trận của ta." Thằng bế thấy thiếu nữ được gọi là Mẫu Thiên khả ái quá, xinh đẹp giọng lại ấm áp, không nén được
ngưỡng mộ mà phụ họa: "Thảo nào pháp lực lẫy lừng như Mẫu Thiên mà
chúng cũng phá được. Xin hỏi sao Mẫu không tàn hoại chúng
luôn?" Thiên Y A Na nhìn thằng
bé, nở một nụ cười khẽ, lại chiếu ánh nhìn ra phía bể, bảo rằng: "Chư tỉ muội, chúng ta đều rõ ràng Xích quỷ đã mượn đến Hắc Bạch quỷ mà dẫn ngoại đạo vào xứ này, mục đích chính là
hủy hoại Hán ngữ, khiến về sau Thiên Pháp truyền
bằng tiếng Hán sẽ không còn ai ở xứ này đọc được, họa hại e là chưa dừng lại đó. Chúng nhất định sẽ thiết lập văn hóa mới, khiến Thần của phương Tây thành ra có tội với THần ở phương Đông, muốn gây
ra Chư Thần Chi Chiến. Hôm nay chị em ta nhất định phải ngăn được, nếu không ngăn được chính là đại họa toàn xứ." Tất thảy các thiếu nữa khác trang nghiêm
ngồi xuống, lưng thẳng ngực thu, đầu cúi tóc xóa, mỗi người bắt một Ấn, linh quang hừng hực khắp cả vùng. Thằng bé ấm ức thấy Mẫu Thiên không đáp lại mình, liền bình thêm:
"Văn hóa con người có gì đáng
nói? Xin các vị chớ lo"
Lúc ấy Liễu Hạnh Tiên Chúa là thiếu nữ áo trắng lên tiếng: "Tiểu tử, ngươi phải hiểu rõ rằng văn hóa của con người chính là sợi dây liên hệ quan trọng giữa con người với Thần thánh. Văn hóa không có kính tín Thần, ngôn từ hành xử không trang nghiêm trước Thần, cốt tủy văn hóa không phải là
vị Thiên Địa chư Thần, thì sớm muộn con người cũng viễn Thần. Nhất ly viễn, Vạn họa lai, đừng quên điều ấy. Trong đám con người có con cháu của chúng ta, có những
người mang huyết mạch Thần truyền, có kẻ mang sứ mệnh to lớn, một khi bị xâm nhiễm mà thiếu đi thành
kính trang nghiêm đạo lí, sẽ gây ra chuyện tai ương hủy Thần báng Đạo, khi đó tội nghiệt không chỉ là thân con người gánh
chịu, chính là chư Thần tổn hại, nguy hại đến mức nào ngươi chưa đủ tuổi hiểu. Giả thử ma quỷ mượn lòng tham nhân gian, gây ra khổ đau tai ương nhân nghiệp lực của nhân gian, lúc ấy con người oán thán,
qua trăm năm sẽ hết kính Thần, qua hai trăm năm sẽ
buôn Thần, qua ba trăm năm sẽ khinh Thần, qua bốn trăm năm sẽ vô Thần. Tội vạ đó ai chịu đây?" Thằng bé
nghe đến đó như sực tỉnh, ánh mắt bất giác long lên, hai tay run run: "Thưa
cô cô, điều cô cô nói ta không chứng nghiệm, nhưng sao trong ta thật sự như có chuông ngân
bão lớn, thấy như sự vụ nguy cấp lắm rồi cần có giải khai? Giống như chính sinh mệnh của ta bị đe dọa vậy. Nhưng làm sao lũ
Quỷ kia làm được điều chúng làm?" "Tiểu tử, ngươi có khí cốt, sau này sẽ làm nhân vật trọng đại. Để ta bảo ngươi hay, ở nhân gian này ma quỷ
là được theo nhân tâm mà làm loạn, sau lưng chúng còn có các lực lượng bảo vệ quy lý đó. Chưa kể còn có các cự thần cổ đại bảo vệ cho chúng thử thách
con người. Con người đã không nguyện ý, thì ở bề mặt này chúng ta cũng không được can dự. Nhưng hôm nay
dù phạm Thiên quy, chúng ta cũng
phải chặn lại chúng ở đây, nếu không sau này toàn cõi không có ngày mở mặt." La Bình bỗng thốt lên: "Thập nhị Ôn Thần trợ lưng cho chúng,
than ôi." Đằng xa xa, từ trên mây mờ, mười hai gương mặt đen đúa do mây đen tụ lại thành hình nhìn trừng trừng về phía bờ biển. La Bình dậm chân thốt: "Tiên môn giữ lấy chút Đạo của mình bỏ mặc chúng ta, Phật môn thì không muốn
can dự, e rằng hôm nay lành ít dữ
nhiều." Thiên Y A Na cũng thốt lên: "Còn có Thập Đại hung THần nữa". Dứt lời quả nhiên thấy ở tầng mây cao hơn mười chấm đen cực lớn như mặt trời, tỏa ra hắc quang sánh đặc, quỷ dị vô cùng. Khi ấy cả ngàn tiên cô và ba
vị Thánh Mẫu cùng bay lên cao, múa những điệu múa đẹp mắt vô cùng, họ xoắn vào nhau, nhìn trên không trung tạo thành ba bông hoa sen cực lớn, một bông màu lam, một bông màu lục, một bông màu trắng, tỏa ra tinh quang
chiếu rọi, như xô ra một cường lực cực lớn.
Khi ấy, từ chân trời, những luồng sáng đen chói cuộn lại thành 22 con gió
xoáy từ biển đi vào đất liền, quái phong như điên đảo cả trời đất mà không làm một con
sóng nào động, ập thẳng về phía ba bông hoa
trên trời. Thằng bé không hiểu sao
trào nước mắt, nó ngồi phịch xuống bần thần lẩm bẩm: "Sao ta thấy Ma Tâm lớn, Ma quỷ thừa thế, nhân gian điên đảo? Tự dưng lòng ta đau như dao cắt thế này?" Còn chưa kịp
động thần đã thấy ba bông hoa lại quấn ào nhau tạo thành một bức tường ánh sáng tam sắc, rồi căng ra và vỡ tan.
Khi ấy đám người trên đoàn thuyền xa xa ôm nhau cười nắc nẻ tựa như vui mừng lắm. Chỉ còn chừng hơn trăm tiên cô đáp xuống, ba vị Thánh Mẫu đều rỉ máu. La Bình ngửa cổ cười bi thiết: "Hoàng
Thiên hữu nhãn, xứ này vô đức rồi." Liễu Hạnh quét mắt nhìn đoàn
thuyền, thở dài đáp: "Thiên tỉ, tỉ hãy vào Đàng Trong
án giữ, cố ngăn dân chúng theo ngoại đạo. Ta sẽ ngăn sự ấy ở Đàng Ngoài. Còn La Bình muội mau mang đứa bé này. Lúc nãy khi lập trận ta thấy thất sắc tinh quang tỏa ra từ nó, vậy là hiểu ý muội rồi. Trong 15 năm phải đưa nó lên làm vua rồi." La Bình ứa nước mắt nắm chặt tay Liễu Hạnh Tiên Chúa mà rằng: "Dưới thời nó Thiên Hạ sẽ có Chân Tông, muội nhất định làm được, hai tỉ bảo trọng. Sau này e là
biên giới xứ này còn mở đến tận Biển theo đường phía Nam, thu nhập cả các chủng dân Thượng và người Hoa, nhưng
chúng ta khó mà chiếm tiên cơ
trong ấy, hai tỉ hãy cố sắp đặt hòng phòng hậu họa." Thiên Y A
Na cũng lên tiếng: "Chúng ta
đại hao tổn, đệ tử 10 chết 9, tổn thất đến cắt thịt, chỉ có thể nói rằng tận lực, nay chia ra mà
hành sự." Ba người gật đầu, rồi trong khoảnh khắc đều hóa thành một làn khói mỏng biến mất. Chỉ còn thằng bé ngồi dưới chân La Bình. La
Bình xách thằng bé lên, dùng phép
làm nó mê ngủ, rồi cũng biến thành một làn khói mỏng tan mất.
Đó là tại Cửa Bạng thuộc biển Thần Phù. Sử chép là năm
1627, thật ra là vào năm 1629 theo
Dương lịch.