Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Vấn đề về "Vấn Đề"

1. Từ "Vấn Đề" xuất hiện rất nhiều lần trong Thiên Pháp:

Bài 1: 29 từ
Bài 2: 21 từ
Bài 3: 19 từ
Bài 4: 27 từ
Bài 5: 14 từ 
Bài 6: 48 từ 
Bài 7: 37 từ
Bài 8: 21 từ 

Bài 9: 31 từ

(Tổng là 247 từ)

 Vậy mà anh cứ hiểu mù mờ "Vấn Đề" theo cách của một người Việt Nam thuần túy - đúng ra là anh có "vấn đề", gặp "vấn đề" mới không thể động tâm động trí mà suy nghĩ về ý nghĩa, dù ở mức bề mặt nhất của từ này. 

2. Trong hàm nghĩa tiếng Việt, vấn đề" đơn giản có nghĩa là: điều gây thắc mắc, cần được nghiên cứu và giải quyết. Có phải với anh, tu luyện và Ngộ đang chỉ là: thắc mắc, tìm hiểu, giải rõ nghĩa, giải quyết các chuyện mà mình gặp?

3. Trong tiếng Hán, ở bề mặt, "Vấn đề" mang hai nghĩa:

a. Sự việc hệ trọng cần nghiên cứu kĩ và chờ để giải quyết.

b. Đề thi phải thực hiện để vượt qua một khảo nghiệm nào đó.

Không hiểu rõ nghĩa "Vấn Đề" đích thực là gì, có phải anh chưa hiểu đâu là điều hệ trọng, đâu là việc cần giải quyết, đâu là khảo nghiệm để vượt qua và quá quan không? Hướng nội, anh cho là: Trí Huệ anh chưa đủ để cùng lúc nhận thức hàng loạt những vấn đề như thế. Nếu Trí Huệ anh đủ, thì nghĩa là anh đang trong trạng thái bán Thần rồi. Não bộ đã không ngăn cản nổi tín tức từ Chủ Nguyên Thần đang kết nối và chuyển hóa theo Đại Pháp rồi. Nghĩa là hướng đến 100% não bộ không thành nhân tố cản ngăn tín tức của Chủ Nguyên Thần nữa rồi.

4. Anh đã thử hiểu, theo nghĩa bề mặt và không hề sa vào bàn luận ngôn từ, theo hai nghĩa đó: anh thấy một phương diện nổi bật mà anh cứ ngỡ mình đã rõ ở Thiên Pháp lắm rồi. Rằng, đó là một "cuốn sách tu luyện", mà mỗi "Vấn Đề" đều là khảo nghiệm, đều hệ trọng và phải vượt qua, quá quan, giải quyết triệt để. Suốt cả Thiên Pháp, từ"Vấn Đề" xuất hiện ở mỗi đề mục, theo nhận thức nghĩa bề mặt của anh, thì đều là nhắc nhở rằng: hãy quá quan, phải qua khảo nghiệm, phải vượt qua. Với riêng anh, còn có nghĩa là lời răn dạy lay động: Hãy Thức Tỉnh, Kiên Định, Lý Trí, Tinh Tấn, Vượt Quan...

5. Em, thì sao?

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2016

Phù Vân, Thế gian (01)

Cu bé va m mt ra đã thy trưc mt là bin ln vô tn, gió lnh thu xương, cm giác cưng lc ca bin p đến d tn bt thưng. Nó vò đu bt tai đng lên lm bm: "Nguy ri nguy ri." La Bình chiếu ánh mt ra tí xa phía chân tri, đon hi: "Ngươi nói nguy gì vy?" "Cô cô, cô cô không thy sao? Mt tri gia trưa mà không sáng, gió xa mà gt, bin gn mà đc, đó chính là qu Khôn. Li na, xa kia có ánh sáng l lùng đang tiến ti gia cnh thiên hôn đa ám, quái này là Tim Dương. Đt mà Tim Dương, hn là sp nt ra như đa ngc, đây là cnh tưng Ha Ngc trong Đa ngc gii, ta còn chưa tu xong thì đa ngc đã m, ta làm sao mà đi kp đây?" "Tiu t, ging lưi tht nhanh nhy, có chút lí trí. Hôm nay nếu chng ngăn đưc đoàn thuyn kia tiến nhp nơi đây, thì v sau x này chính là tai ương không sao k hết?" "Cô cô ăn nói kì cc, chuyn nhân gian đã có bao nhiêu thiên thn đa thn qun, li có ngưi tu, tiên nhân, thánh nhân các cõi xem xét t các phương din, tr khi h đã tiêu biến ri, làm sao mà phi lo s an nguy?" "Ngươi nh tui nên nông cn, li có tâm ý phn phúc vô thn. Thn linh ch qun vn vt, là qun vn vt tùy theo ch vn vt có hưng Thn hay không. Nhưc bng đã không hưng Thn, thì t khc có báo ng, có nhân qu, t làm t chu, tích nghip thì tr nghip, to Đc thì đc Phúc Th. Mt khi con ngưi đã bt tín Thn Linh, thì Thn Linh tt không đ qun na, mà cũng không th đ qun k bt tín đưc. Mt ngày nào đó nhân gian này mt đi tín nim đó, thì Thn cũng không đưc qun, đó là đo lí. Khi y dù có v nào giáng thế, đi vào gia nhân gian này mà truyn Đo Pháp, e rng chuc ly ch là phn phúc, dit Môn." "Cô cô, ngưi tht kì d, quyn phép như ngưi mà li tiêu cc đến vy? Làm sao mt đi nim tin vào chân s đưc? Vi con ngưi bình thưng, pht tay là khiến h kính s qu ly Thn sao?" "Đó là kiến gii phn phúc ca ngươi. Ngươi mun Thn quyết tâm làm con ngưi tin tưng sao? Thn Linh làm thế vì gì vy? Vì cúng gi l bái ca con ngưi sao, vì đ ăn thc ung ca tng đy sao? Li phi dùng đến quyn phép đ lung lc con ngưi sao? Mang ly tâm ý đó, mt ngày tt ngươi cũng quay li phn bi sư môn đ đi theo nhng gì ngươi cho là đp đ hơn, rng r hơn."

"Cô cô tht chua ngoa, nói my li đã gán ti cho ngưi khác. Chng nên tranh cãi vi cô cô na. Nhưng tht đáng ng, nếu s v cô cô đang qun đây h trng thế, ti sao li ch có mình cô cô." Va dt li, thng bé "Ah" lên mt tiếng tht ln, quay lưng đã thy vô s các thiếu n mc áo đ ba màu lc, lam, trng, d đến c nghìn ngưi. Dn đu đoàn áo trng là mt thiếu n cũng xinh đp vô cùng, ánh mt uy nghiêm. Còn thiếu n dn đu đoàn áo lam cũng xinh đp, nhưng đôi mt xa xôi, chng như thu ba vy, m áp vô cùng. Nó c nhìn h mê mn, thy áo như la mà li lp lánh, tri không my nng mà h ta sáng thánh khiết l lùng. "Tiu t, đó là Liu Hnh Tiên Chúa và Mu Thiên." "Ôi, các v y đu là Tht chăng?" Khi y thiếu na áo trng ch tay v phía chân tri, ct tiếng nói như chuông ngân: "Ngoi giáo đã đến gn ri, N Hi Trn ca Thiên t có v không đc dng?" Ra v áo lam y là Mu Thiên, tc gi Thiên Y A Na. Nàng đáp: "Mi ngưi hãy nhìn kĩ hai ngưi đng trên mũi ca tàu chính. Hai ngưi đó thuc v h Đ Vĩnh Lc. Chúng vn đã b Hc Qu và Bch Qun xác tu thành Qu Cu Yêu Thut, triu hi đưc Ma Kình đi hi, nên xua đi đưc N Hi Trn ca ta." Thng bế thy thiếu n đưc gi là Mu Thiên kh ái quá, xinh đp ging li m áp, không nén đưc ngưng m mà ph ha: "Tho nào pháp lc ly lng như Mu Thiên mà chúng cũng phá đưc. Xin hi sao Mu không tàn hoi chúng luôn?" Thiên Y A Na nhìn thng bé, n mt ni kh, li chiếu ánh nhìn ra phía b, bo rng: "Chư t mui, chúng ta đu rõ ràng Xích qu đã mưn đến Hc Bch qu mà dn ngoi đo vào x này, mc đích chính là hy hoi Hán ng, khiến v sau Thiên Pháp truyn bng tiếng Hán s không còn ai x này đc đưc, ha hi e là chưa dng li đó. Chúng nht đnh s thiết lp văn hóa mi, khiến Thn ca phương Tây thành ra có ti vi THn phương Đông, mun gây ra Chư Thn Chi Chiến. Hôm nay ch em ta nht đnh phi ngăn đưc, nếu không ngăn đưc chính là đi ha toàn x." Tt thy các thiếu na khác trang nghiêm ngi xung, lưng thng ngc thu, đu cúi tóc xóa, mi ngưi bt mt n, linh quang hng hc khp c vùng. Thng bé m c thy Mu Thiên không đáp li mình, lin bình thêm: "Văn hóa con ngưi có gì đáng nói? Xin các v ch lo"

Lúc y Liu Hnh Tiên Chúa là thiếu n áo trng lên tiếng: "Tiu t, ngươi phi hiu rõ rng văn hóa ca con ngưi chính là si dây liên h quan trng gia con ngưi vi Thn thánh. Văn hóa không có kính tín Thn, ngôn t hành x không trang nghiêm trưc Thn, ct ty văn hóa không phi là v Thiên Đa chư Thn, thì sm mun con ngưi cũng vin Thn. Nht ly vin, Vn ha lai, đng quên điu y. Trong đám con ngưi có con cháu ca chúng ta, có nhng ngưi mang huyết mch Thn truyn, có k mang s mnh to ln, mt khi b xâm nhim mà thiếu đi thành kính trang nghiêm đo lí, s gây ra chuyn tai ương hy Thn báng Đo, khi đó ti nghit không ch là thân con ngưi gánh chu, chính là chư Thn tn hi, nguy hi đến mc nào ngươi chưa đ tui hiu. Gi th ma qun lòng tham nhân gian, gây ra kh đau tai ương nhân nghip lc ca nhân gian, lúc y con ngưi oán thán, qua trăm năm s hết kính Thn, qua hai trăm năm s buôn Thn, qua ba trăm năm s khinh Thn, qua bn trăm năm s vô Thn. Ti v đó ai chu đây?" Thng bé nghe đến đó như sc tnh, ánh mt bt giác long lên, hai tay run run: "Thưa cô cô, điu cô cô nói ta không chng nghim, nhưng sao trong ta tht s như có chuông ngân bão ln, thy như s v nguy cp lm ri cn có gii khai? Ging như chính sinh mnh ca ta b đe da vy. Nhưng làm sao lũ Qu kia làm đưc điu chúng làm?" "Tiu t, ngươi có khí ct, sau này s làm nhân vt trng đi. Đ ta bo ngươi hay, nhân gian này ma qu là đưc theo nhân tâm mà làm lon, sau lưng chúng còn có các lc lưng bo v quy lý đó. Chưa k còn có các c thn c đi bo v cho chúng th thách con ngưi. Con ngưi đã không nguyn ý, thì b mt này chúng ta cũng không đưc can d. Nhưng hôm nay dù phm Thiên quy, chúng ta cũng phi chn li chúng đây, nếu không sau này toàn cõi không có ngày m mt." La Bình bng tht lên: "Thp nh Ôn Thn tr lưng cho chúng, than ôi." Đng xa xa, t trên mây m, mưi hai gương mt đen đúa do mây đen t li thành hình nhìn trng trng v phía b bin. La Bình dm chân tht: "Tiên môn gi ly chút Đo ca mình b mc chúng ta, Pht môn thì không mun can d, e rng hôm nay lành ít d nhiu." Thiên Y A Na cũng tht lên: "Còn có Thp Đi hung THn na". Dt li qu nhiên thy tng mây cao hơn mưi chm đen cc ln như mt tri, ta ra hc quang sánh đc, qu d vô cùng. Khi y c ngàn tiên cô và ba v Thánh Mu cùng bay lên cao, múa nhng điu múa đp mt vô cùng, h xon vào nhau, nhìn trên không trung to thành ba bông hoa sen cc ln, mt bông màu lam, mt bông màu lc, mt bông màu trng, ta ra tinh quang chiếu ri, như xô ra mt cưng lc cc ln.

Khi y, t chân tri, nhng lung sáng đen chói cun li thành 22 con gió xoáy t bin đi vào đt lin, quái phong như điên đo c tri đt mà không làm mt con sóng nào đng, p thng v phía ba bông hoa trên tri. Thng bé không hiu sao trào nưc mt, nó ngi phch xung bn thn lm bm: "Sao ta thy Ma Tâm ln, Ma qu tha thế, nhân gian điên đo? T dưng lòng ta đau như dao ct thế này?" Còn chưa kp đng thn đã thy ba bông hoa li qun ào nhau to thành mt bc tưng ánh sáng tam sc, ri căng ra và v tan. Khi y đám ngưi trên đoàn thuyn xa xa ôm nhau cưi nc n ta như vui mng lm. Ch còn chng hơn trăm tiên cô đáp xung, ba v Thánh Mu đu r máu. La Bình nga ci bi thiết: "Hoàng Thiên hu nhãn, x này vô đc ri." Liu Hnh quét mt nhìn đoàn thuyn, th dài đáp: "Thiên t, t hãy vào Đàng Trong án gi, c ngăn dân chúng theo ngoi đo. Ta s ngăn s y Đàng Ngoài. Còn La Bình mui mau mang đa bé này. Lúc nãy khi lp trn ta thy tht sc tinh quang ta ra t nó, vy là hiu ý mui ri. Trong 15 năm phi đưa nó lên làm vua ri." La Bình a nưc mt nm cht tay Liu Hnh Tiên Chúa mà rng: "Dưi thi nó Thiên H s có Chân Tông, mui nht đnh làm đưc, hai t bo trng. Sau này e là biên gii x này còn m đến tn Bin theo đưng phía Nam, thu nhp c các chng dân Thưng và ngưi Hoa, nhưng chúng ta khó mà chiếm tiên cơ trong y, hai t hãy c sp đt hòng phòng hu ha." Thiên Y A Na cũng lên tiếng: "Chúng ta đi hao tn, đ t 10 chết 9, tn tht đến ct tht, ch có th nói rng tn lc, nay chia ra mà hành s." Ba ngưi gt đu, ri trong khonh khc đu hóa thành mt làn khói mng biến mt. Ch còn thng bé ngi dưi chân La Bình. La Bình xách thng bé lên, dùng phép làm nó mê ng, ri cũng biến thành mt làn khói mng tan mt.


Đó là ti Ca Bng thuc bin Thn Phù. S chép là năm 1627, tht ra là vào năm 1629 theo Dương lch.

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Luôn nhìn

Vào cuối ngày hôm nay anh đã mỉm cười. Có điều gì trong cõi đời xuôi ngược này đẹp hơn Tín Tâm của người tin vào Thần? Một ngày nào đó, trước khi vượt thoát khỏi bầu trời này, những Tín Tâm đó sẽ nở bừng lên thành những đóa hoa thanh sạch tuyệt đối.

Anh thấy các con của Họ lớn lên, trưởng thành, có lý trí, biết trân quý điều cao thượng, đảm đương những sự vụ khó khăn nhất của mấy trăm triệu năm dồn lại.

Anh cũng thấy những người mơ hồ một đức lý. Nhưng anh không nhìn họ nữa. Anh mong họ sẽ có thể chân tu, dù thật khó, thật sự khó. Nhưng nếu họ làm được, thật vinh diệu, thật sự vinh diệu.

Anh trừng mắt nhìn chúng: những kẻ hả hê như trút một gánh nặng. Chúng dám gọi tên những điều thiêng liêng nâng đỡ chúng là chấp trước, bất chính. Anh thấy chúng ngã xuống một địa ngục và quằn quại khóc lóc. 

Thế rồi anh thấy Họ cũng đang mỉm cười.

và luôn nhìn những gì 

anh đang nhìn.

Một chút hối hận

Thôi, chuyện của họ thì kệ họ, họ tàn hại gì sẽ phải nhận báo ứng đó. Đừng tưởng cố tâm báng Kinh hủy Phật mà được phước gì. Những kẻ vì căm hận thù ghét ghen tị Đấng Tốt lành, cứ chăm chú vào những điều sai đi, các người vốn đã Sai rồi.

Có điều anh day dứt, ân hận một chuyện: đó là việc dùng từ "Chư Vị" xưa kia của bọn anh. Để hợp với Thế Lớn, bọn anh làm mọi cách. Chỗ sai sót của họ cố gắng bỏ qua, dung hòa. Than ôi, dung hòa với cái sai thì Đúng thế nào?

"Chư Vị" có nghĩa là thưa quý ông, thưa quý ngài. Người ta chỉ gọi là "Vị" khi tỏ ý tôn kính, thậm chí là dưới nhìn lên trên. Làm sao trí tuệ của bọn anh lại chấp nhận rằng Ngài gọi những con người đó là "Quý Ông", "Bề trên" được? 

Giờ anh muốn lật bàn tay mà thay hết chữ ấy. Nhưng Sách do bọn anh chủ động tạo ra đã định sự rồi. Anh biết lý do sau đó là tại sao cần thế, nhưng vẫn cứ day dứt không yên.

Thật đáng giận. 

Thật đáng trách.

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

Phù Vân, Thế gian (00)

V Đo sĩ k xong vut chòm râu lm chm đon cưi khà bo: "Đy, ri Nguyt Quang xung thế gian, cơ mà ta chng biết là vào thi đi nào". Ngi dưi đt ngay sát chân ông là hai tiu đng, mt nam mt n. Thng bé chu môi nói: "Sư Ph, chuyn Sư Ph k chng ging nhng chuyn ngưi ta hay k cho con lúc đi qua các nơi. V li Ngài Nguyt Quang đó h tu thì kh s, sut ngày gp chuyn th thách gian nan, đến khi giáng thế chưa tng đưc hưng thành tu tu luyn ca mình, lĩnh mnh ln mà còn chưa kp đưc kiêng n, như thế chng đáng tiếc lm sao?" Đo sĩ ci bo: "Ngài Nguyt Quang ng vi Thiên Mnh, Thiên Mnh ca Ngài không nh, không nh tt không d, vì thế mi nói là trng-trách." Thng bé cn nhn: "Nhưng Sư Ph bt con in lên trán hình mt trăng, bt sư mui in lên trán hình mt tri, trông quái d đến đâu cũng b trêu cưi." Cô bé cũng góp li vào, mt gi trang nghiêm: "Xin Sư Ph cho con đưc tng, chúng con có phi là ch đón Ngài Nguyt Quang chăng? Li na, liu các v ca Bch Môn và Ha Môn có xung thế gian không hay ch có Ngài Nguyt Quang?" Đo sĩ gt đu cưi bo: "Ho hài nhi, có Ng tính. S vic này đo hnh ca ta ch có vy, không biết gì hơn mà nói rõ hơn đưc." Đa bé trai cưi khanh khách bo: "Sư Ph, ngưi là Tiên Quán Thánh đ nht pháp thut tri Nam, có ai sánh bng, sao li nói như vy, khiến chúng con chng dám ngng mt nhìn ai."

Đương khi y thy mt thiếu n mt đen lóng lánh, bưc chân nh như phiêu thoát, áo gm xanh màu lá non óng ánh, tóc vén cao bưc đến tng đá mà ba thy trò đo sĩ kia ngi. Tiên Quán Thánh bng đng bt dy, áo bào cũ sn bay bay, chiếu ánh mt nhìn thiếu ph mà rng: "Bn đo và đ t ngang qua đây tình c li ngh đúng nơi Thiên ng Đa Hp, phm đến ch ca cô nương, xin th ti." Thiếu n xua tay cưi: "Đo sĩ, ngươi qu chân nhân hu nhãn. Tng đá ngươi đang ngi lên là Huyn Thch, ti đt mà tri lên theo cu cu niên, nht nht nguyt, khí Âm tinh hoa trc tiếp ng vi Thiên khí tinh hoa, to thành Âm Dương Giao Thái, t trong vt cht thun tnh tuyt đi, chng nhng phc nguyên mà còn bi ct. Ngươi li biết rng tng đá này là nơi trú ng ca lão thân, tht có mt, có đo hnh." Thng bé nghe vy m c lên tiếng: "Cô cô tr ngưi non d không biết Sư Ph ta đưng đưng là Thn Tiên ti thế, pháp lc vô song. Phép thut triu Thch Tâm lên Đa Thưng này Sư Ph ta pht tay là làm đưc. Cô còn tr mà ng khí cao ngo, vy tu luyn sau này s ra sao." Thiếu n ch ngón tay, bng trên tay cu bé xut hin mt hòn đá đen. Nó hong ht vt đi, nhưng không sao vt đưc, càng c càng nng n, ri c thân mình đt nhiên đau như b đá di, ngã ra đt gào khóc. Tiên Quán Thánh chau mày: "Tr nh vô tri, xin La Bình Công Chúa xá cho." Đa bé gái nghe thế bt tht: "La Bình Công Chúa, Lâm Cung Thánh Mu?"

Li k thiếu n nghiêm mt ct li: "Kìa ngài Tiên Quán Thánh, hc trò ca ngài la hét tht thê thm, hãy mang nó đi ch khác cho." Tiên Quán Thánh mm cưi đáp: "Ai treo chuông ny ci. Thng bé này hn láo, sao li khiến Thánh Mu mt tiếng t bi. Nó qu tht không biết lưng c bao dung chính là tôn nghiêm ca k trên." "Hay cho lão đo sĩ, mng trò đnh dy ta." Nói ri La Bình thi mt hơi, bng xung quanh mc lên vô s cây lá, c thế cao lên bao trùm khu vc. Cô bé níu chân Tin Đo sĩ, ánh mt rn ri l lùng; "Sư Ph, Sâm La Vn Tưng Trn này là pháp thut ca Pht Môn, làm sao Lâm Cung Thánh Mu biết đưc? Con nh trong Huyn Thut K Thư có ghi rng Nghi Cách điên đo, ging mang mang." "Con nói ta nghe, trn này phá thế nào?" "Vn Tưng Sâm La ly gc là mê phương t Th đi sang Âm Mc, hết mt vòng thì s đến Âm Kim, nên nói rng Dc Vng là Tình Thân, chính là ch da ca vn tưng nhân gian. Vì Tình mà nghi cách điên đo, trò phn thày, dưi hy trên, nên nói rng không có mà có, yêu m bt tn. Trn này ly phương Âm Mc Âm Kim làm phương Nam Bc mi, tt Nam Bc thành trc Đông Nam-Tây Bc, vy là Chính Minh Nht nim biến thành Qu cm Ma ý. Như thế chính không chính đưc, hoán tà vi chính, càng đi càng lc. Trn này khiến ngưi ta phi đng yên bt đng bt tranh, thuc v Khn Trn." "Ho hài t. Phương lý ca các trn chính là da trên Đa Vô Phương, Thiên Nht Hưng. Phá Đa trn phi dùng Thiên ý." Li nói ca hai thày trò Đo sĩ thot nghe khó hiu, nhưng chính là có đo lý. Vì mt đt như đng trên tâm ca Cu Cung, đt vn hình cu, t tâm đó mà đi thì dù hưng nào cũng là quay li xut phát, đi t Tâm ra Âm Kim, đi mãi s đến Âm Mc mà v Tâm. Đi t Tâm ra ca Nam, đi mãi s đến ca Bc. Cho nên nói rng Đa vô Phương. Li t mi đim trên cu cng mà tiến vào Tâm, thì ch đến cùng mt đim, cho nên nói Thiên Nht Hưng. Là vì Cu Cung không ch là Đa, còn là Thiên. Cái lý Nht hưng nht s quá cao, nht thi không viết ra đưc. Nhưng đi ra trên dưi chính là do Mt, mt này gia trên và dưi, giao gia Thiên và Đa.

Li k lúc y Sâm La Vn Tưng Trn khi đng, tri đt mt mù, ánh sáng như b un cong, trông lt léo ma m vô cùng. Tiên Quán Thánh ngi kết n, hai bàn tay như sen n, mt ct sáng t đó bay thng lên tri. Tri chính là nơi mà Vn Tưng đu quy nht không phm vào đưc. Lúc đó cô bé tay cm mt cái chuông nh, rung liên hi, tiếng chuông hp vi ánh sáng hóa thành mt lung sáng nh, xoáy tròn như lc, ri đt ngt đâm thng, tách Vn Tưng Trn thành đôi. Tin Quán Thánh hô ln "Đi", ri nm ly tay cô bé phóng như mt tia chp khi trn. Va bưc mt bưc đã ra khi khi trn, trn cũng tiêu tan. Cô bé nhìn quanh mếu máo: "Sư Ph, Lâm Cung Thánh Mu bt sư huynh con đi ri." Tin Đo sĩ nga mt lên tri th dài: "La Bình Công Chúa không có ác tâm, ch mun dy chúng ta cn thn vi nhân tâm mà mê lm. Sp ti trong tam giáo ngũ phái li có chuyn gì chăng? C đ sư huynh con cho La Bình Công Chúa dy d, s tt cho bn tính kiêu ngo ca nó." Cô bé vn không ngt nưc mt: "Sư Ph, nhưng sao li có lý bt ly đ t ngưi khác như vy? Cùng thuc Ni Đo, sao li xung đt nhau?" "Hài nhi, hành s ca ngưi trên, ngưi dưi ch bàn." "Sư Ph, tn hi đến sư môn, dù là con kiến ht cát cũng phi lên tiếng." "Hài nhi, mt tri chưa t, đng ngó qua đêm." "Sư Phụ…" "Ch nhiu li, chúng ta nên v Hong Sơn gp, sp có s biến…"

Khi hai thày trò đi khut, t trên mt đnh núi xa, La Bình đang bế đa bé, nó hng còn bt tnh. Đon nàng cưi nhìn v phương Bc, ct ging th than: "Hài t, Thiên Đa Thn s, ngươi không th không thc tnh. T nay v sau, con đưng ca ngươi nht đnh là cam go quyết lit, ngươi nht đnh phi kinh qua mà hoán ci nhân gian."


Đó là vào năm 1629.