Dường như đã sốt ruột không chịu nổi, Nguyệt Quang cất tiếng hỏi: "Tôn sư sao người lại bắt con phải cạo nhẵn những mặt đá này? Đá thì
quá cứng, và sau đó con lại phải đào những tảng lớn hơn nữa, tôn sư không
thấy rằng xứ này đất đá thật quá cứng sao?".
"Hài tử, đừng gọi ta là Tôn sư, ta chẳng
đã dặn rồi sao? Ta với ngươi dứt khoát không có danh nghĩa sư đồ. Ngươi than thở về việc ngươi phải làm, chính là vì ngươi còn ngại việc, nếu vậy thì dịch gan của ngươi vĩnh viễn không ước chế được. Ngươi biết chăng, dịch gan có thể khiến huyết vào và ra tim được điều hóa, cho nên người chăm chỉ mà không thấy mình
chăm chỉ thì tự tại. Lại nữa, sao ngươi lại than đá cứng? Ngươi
không thấy vấn đề là do tay ngươi yếu, lại thấy vấn đề ở đá, đó là vì Thận của ngươi không được điều tiết, khiến dịch thận tác động vào hệ thần kinh, làm mắt và đầu ngươi tăng thêm tạp niệm, ngày càng gia
tăng áp lực lên vỏ não, khiến ngươi thấy khó chịu vô cùng. Lại nữa, sự khó chịu ở trí ngươi không điều hòa nổi, nên tim mang thêm áp lực, khiến khí lực ngươi đứt đoạn, việc càng khó thêm. Ngươi không ước chế được thân mình, còn muốn làm thần tiên sao". Nguyệt
Quang thở dài: "Con nhất định gọi người là tôn sư. Cha mẹ con dạy con rằng học nửa chữ cũng phải gọi người ta là Thầy, một ngày là Thầy trọn kiếp là Thầy. Hơn nữa con đắc được bao nhiêu điều tốt từ tôn sư, nếu con còn không gọi được người là tôn sư, thì con xứng
học Đạo nữa sao? Còn điều này nữa, con thấy rằng nếu người dạy con tiên thuật chẳng tốt hơn là cạo đá sao? Con thấy những nhà sư, họ chỉ việc đi độ chúng sinh, thật ý
nghĩa và vui vẻ biết bao nhiêu".
"Hài tử, ngươi nói
về ta trong khi vẫn vướng mắc về việc cạo đá cứng, Ngươi gọi đó là tôn trọng sao.
Người tu hành nếu không chăm chỉ, nhẫn nại, im lặng, ba đức Nhẫn đó mà chưa có, thì vĩnh viễn là giả tu. Cách giáo hóa của
ta chính là như vậy, ngươi nếu khó chịu có thể từ bỏ việc theo ta, có điều cũng như bỏ Đạo đấy thôi. Ngươi lại vừa thay đổi nhịp tim? Ta nghe tiếng
ngươi cạo đá đã đổi tốc độ mà không vì vai
ngươi đuối sức, dường như bất bình với ta? Ngươi muốn hỏi ta rằng sao ta dám coi ta là Đạo phải không? Đầu ngươi hơi nghiêng chứng tỏ trí đã bị nhiễm tạp niệm. Này hài tử, ta tuy nói mà không nói, tuy dạy bảo mà không dạy bảo. Sau này ngươi sẽ hiểu. Lại nữa, ngươi đã cạo đá suốt 1 tháng nay, vẫn kiên
quyết không hiểu đá sao? Ngươi không hiểu đá mà vẫn cạo đá, thì thân thể ngươi sẽ tổn hại, y như kẻ không hiểu củi mà bổ củi, không biết chữ mà viết chữ, không biết Đạo mà thao thao bất tuyệt về Đạo. Này hài tử, những kẻ đó không tự hại mình thì cũng hại người. Sau này ngươi
xuất sơn, đều sẽ thấy điều đó thôi". "Tôn sư, vì sao mà những kẻ đó tự hại mình hoặc hại người vậy?". "Kẻ hiểu sự mà hành sự cũng như tự chữa cho mình, kẻ không hiểu sự mà hành sự, nhà Phật gọi là vô minh, nhà Đạo gọi là mê tín, rốt cuộc sẽ như uống thuốc độc, không hại mình thì hại người. Kẻ hiểu sự mà hành sự thì như tích đức. Kẻ không hiểu sự mà hành sự, thì như
gây nghiệp. Chính là lý đó".
"Tôn sư, người dạy con đừng chấp trước. Giờ lại bảo con phải hiểu vật. Chẳng phải cứ cố hiểu vật là một chấp trước đấy sao? Từ nhỏ cha mẹ dạy con rằng, phàm là người tu, đều cần vô ngã vô vi, nay người vừa bắt con làm lại vừa bắt con cố tâm mà hiểu, con thực không hiểu lẽ đó. Chẳn phải cứ ung dung vô tư mà
làm mới thật nên sao?". Vị
kia gật đầu đáp: "Hay lắm,
ngươi càng nói dịch bụng càng nhiều, chứng tỏ không muốn hiểu cái lý ở trong sự sự, mà thuận theo chấp trước tự cho mình là đúng. Giờ ngươi hãy dừng việc cạo đá lại, trên núi có
con rắn là Bách Đầu Xà, có một trăm cái đầu, mỗi đầu một màu, mỗi màu một chất độc. Bách Đầu Xà nguyên là tinh của
Vạn xà tụ thành. Kê thần, vốn là khắc tinh của Xà, có lần đã quyết tiêu trừ Xà tinh của trăm cõi, lập kế dụ chúng vào một nơi, chính là nơi đây, rôi tiêu diệt chúng bằng pháp lực của ngài ấy. Sau đó hơn
trăm năm, tinh của vạn xà tụ thành đan, có con rắn
nhỏ nuốt vào, sinh trưởng sau
ngàn năm thành Bách Đầu Xà. Ngươi
hãy dùng cái túi này, là pháp bảo
của ta, lên đó bắt về cho ta". Nguyệt
Quang nghe thế rùng mình nghĩ thầm: "Bách Đầu Xà Bách Đầu Xà, nguy
to rồi cha mẹ ta từng kể về nó. Nếu ngửi phải hơi thở của nó thôi cũng như bị trúng bách độc, trên đời này không gì giải nổi, ngoại trừ tiên thuật bế mạng người trúng độc, rồi theo cách đặc dị mà trị hết độc ấy, nhưng cần phải có bậc Thượng Tiên mới biết được. Cũng không ai
biết Bách Đầu Xà ở đâu, chỉ lưu trong Tiên Kinh. Sao lại là địa phương này cơ chứ?".
Giờ Nguyệt Quang mới định thần nhìn lại, vùng núi đá
này quả thật có điều kì dị. Nắng dường như bị tách ra một nơi khác, dù mặt trời ở ngay trên đầu. Tất thảy cây cối đều xanh u một cách kì quặc, muông
thú đều không một bóng, rắn rết lại ở sâu trong đất, mà lại nhiều vô số. Hóa ra nơi ấy có Bách Đầu Xà, là Xà trung chi xà, Vua của Vạn xà.
"Tôn sư, con làm sao có thể bắt được Bách Đầu Xà?". "Ngươi không dám đi là vì tham sinh úy tử. Không tin có thể dùng cái túi nhỏ này
mà bắt nó là vì bất tín. Ta nói mà ngươi không nghe là bất tuân. Kẻ úy tử bất tín bất tuân định học Đạo sao? Có Đạo nào úy tử tham sinh, bất tín bất tuân sao? Ta
chờ ngươi dưới chân núi, không đem được Bách Đầu Xà về bất tất ngươi cần về". Nói xong vị đó
liền thủng thẳng đi xuống núi. Còn lại Nguyệt Quang, đứng tần ngần lẩm bẩm: "Bắt ta cạo đá, bắt ta bắt rắn, một đằng hoại thân, một đằng diệt mệnh. Đây là tu luyện
sao?". Bỗng Nguyệt Quang lại nổi lên một ý nghĩ khác: "Tôn sư chờ ta dưới chân núi, ý tin rằng
ta sẽ trở về. Tôn sư tin vào ta,
mà ta không tin nổi vào mình, chẳng phải là ngộ tính thấp lắm ư? Bách Đầu Xà dù sao
cũng chỉ là Yêu vật, sánh được với Đạo sao?". Nghĩ thế bỗng thấy có thêm chút can đảm, vội rảo bước đi lên. Ngọn núi dường như cao vô tận, đá lớn cây cao vô số. Lòng Nguyệt Quang vừa lo âu vừa hồi hộp. Nguyệt Quang mới hăm hai tuổi, khí tức còn mạnh, nên thiện ác đúng
sai thường khó tĩnh khí định trí vững tâm mà xét đoán, dễ
nảy sinh oán hận nghi tâm là thường tình. Khi con người
ta sinh ra, trong não đã có sẵn một bộ máy lưu trữ những ác ý tà niệm, hễ thân gặp vấn đề gì, kích động hoặc bị đe dọa, thì tâm lập tức vận hành một mạch nhất định mà kích phát vùng não đó. Người ta chưa trải qua luyện thân thật sự, bình thường dục vọng còn mạnh, tâm tính chưa cao, mỗi khi gặp vấn đề, bị kích động hay đe dọa, thì thường nổi ác tâm ác ý rất nhanh là vì vậy.
Cứ ngơ ngẩn vậy cho đến khi Nguyệt Quang gặp một đường lên có nhiều bậc thang, bậc nào cũng bằng vàng ròng, lấp lánh
đẹp mắt vô cùng. Chàng thấy
thế có phần thấy kì khôi, thuận theo bậc thang đó mà leo lên, càng leo càng thấy cảnh vật đẹp vô cùng, hai bên vệ
đường là những cây cành vàng lá ngọc
bích, chim chóc kêu tíu tít, thân chúng đều có màu xanh dương óng ánh. Trước mặt là một tòa lâu đài bằng vàng ròng, tỏa ra
ánh sáng màu lửa, nhìn kĩ thì thấy hồng hào. Trên đỉnh lâu
đài là một cột cao có hình một mặt trăng khuyết, một nửa màu vàng kim, một nửa màu hồng ngọc. Thật kì lạ, rõ ràng mặt trời đang mọc, vậy mà nhìn mặt trăng ấy, lại thấy như nhìn lên trời đêm vậy. Nguyệt Quang bỗng bật ra một ý nghĩ không
biết từ đâu: "Nguyệt xuất Nhật tiêu, điềm Đại Ác. Mặt trăng này nửa vàng nửa đỏ ửng, nhìn lên lại như trời đêm, tuy đẹp đẽ nhưng sao tà dị thế? Thật kì lạ, là ai dạy ta về điều này nhỉ, làm sao ta
có thể biết được". Nguyệt Quang mải nghĩ, đã bước vào lâu
đài từ lúc nào không hay. Chàng bước vào một sảnh lớn, trần cao không thấy đỉnh, chỉ thấy lấp lánh lạ mắt, người hầu hạ chạy qua chạy lại, ai nấy đều mặc quần áo đan từ sợi vàng, mặt mũi xinh đẹp nam thanh nữ tú. Lúc ấy có một người thấy chàng, bèn hô
to: "Có công tử đến chơi". Tức thì đám người hầu đứng ra hai bên, tạo
thành một đường dài, trước mặt là một cái bàn bằng hồng ngọc (ngọc đỏ), phát ra ánh đỏ như mê như đắm. Lại có một người hô: "Mời Nữ chủ". Đoạn một người thiếu nữ từ trên lầu bước xuống. Nguyệt Quang vừa ngước nhìn, bỗng thấy tâm chấn động vô cùng. Thì ra người thiếu nữ ấy mặt hoa da phấn, mắt sáng lấp lánh, môi cười hàm tiếu, dáng người thanh
cao, thực là mỹ miều không tả nổi. Người ấy cất giọng, như hàm chứa mỵ lực vô song: "Mời
chàng ngồi, khách quý đến nhà thật thất lễ". Đám người hầu vội vàng sắp thức ăn, toàn sơn hào
hải vị, hương thơm hấp dẫn vô cùng.
Nguyệt Quang lần đầu thấy người đẹp đến vậy, có chút không tự chủ được, bèn bước đến ngồi vào chỗ. Thật chẳng trách chàng được, tuy mỗi thời có tiêu chuẩn đẹp khác nhau, nhưng
tiêu chuẩn thời nào cũng đều là mức độ nhận thức hậu thiên của thời đó. Vẻ đẹp của người ta, từ da môi mắt mũi trán tóc vóc dáng đều cấu thành một loại thái cực, thái cực này mang theo âm độc khí, khi gặp người khác sẽ len lỏi qua trường khí của người khác mà thấm vào. Càng đẹp thì âm độc khí càng mạnh, mà thân thể người ta vốn rất rời rạc, dễ bị thứ âm độc này xâm chiếm. Khí âm
độc mà xâm chiếm, thì dương độc trong thân tâm ý đều
nổi lên. Dương độc trong thân nổi lên thì dục tính mạnh lên. Dương độc trong Tâm nổi lên thì
dục vọng nổi lên. Dương độc trong ý nổi lên, thì dục niệm nổi lên. Người đẹp mà không làm người ta nổi tà tâm dục vọng, thì chính là thân tâm ý của người ấy thuần tịnh, thái cực do vẻ ngoài tạo thành không
còn mang tính âm độc. Dĩ nhiên cũng có việc rằng, người nào mang sẵn khí dương độc nhiều quá, dễ phát tác dục tính, thì
dù gặp Bồ Tát cũng có thể phát
tác. Nguyệt Quang vừa ngồi vào chỗ, đã nghe thiếu nữ kia nói: "Dưới
chân núi có một nam nhân, gần đây thường xuyên tìm cách đến
gây sự với thiếp, lại tìm cách dụ dẫm, còn nói rằng thiếp là Bách Độc Xà, lại thỉnh thoảng bảo rằng sẽ có ngày nhốt thiếp vào một cái túi, đem
về núi của y hưởng thụ. Chẳng hay công tử đi từ dưới ấy lên có gặp chăng?"
Giọng nói của thiếu nữ nọ hết sức dịu dàng, lại chứa đầy khổ đau nhưng vẫn thanh
cao, khiến Nguyệt Quang nhất thời mơ hồ đáp: "Ah… Y quả thực có hành sự kì quái… Tuy nói là người tu tiên, lại chẳng giống người tu tiên, cách
dạy dỗ cũng hết sức tàn nhẫn, vẻ ngoài lại có nét dữ tợn". Nữ tử kia nghe thế lại thở dài, giọng ra chiều ai oán mà có phần trầm ngâm: "Cái
túi của y nguyên là Tà khí, chuyên
dùng để thu thiếu nữ, đem về hưởng thụ, y vốn là Dâm Thần ở Hoằng Sơn, thường ai nghịch ý y lại bị y bắt cạo đá, cho đến lúc cánh tay nát bươm ra mới được dừng, thật tàn ác". Nguyệt Quang nghe đến đó giật mình, liền đặt túi vải lên bàn, hỏi rằng: "Phải vật này chăng?"
Nữ tử thốt lên: "Chính là vậy, vật tà ác đó sao
công tử mang bên mình, mau vứt vào lò lửa, đừng lưu nó lại nhân gia". Nguyệt Quang cũng giật mình,
nắm túi lại nhìn về phía lò lửa. Khi dương độc đã kiểm soát trí hoặc tâm, thì có gì để nói đúng hay sai nữa.
Người vừa nãy còn gọi là Tôn
sư, nay đã là y, rồi sắp biến thành tà ác dâm thần?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.