Khi Duy Hựu nhìn thấy bạch viên, lúc đấy tâm trạng vừa thoát
ra khỏi một không gian, thực ra giống như kiểu người vừa tỉnh giấc. Duy Hựu trở
về từ Linh giới cùng với sư tỉ, đấy là một đoạn hẫng khiến cho tâm tình của Duy
Hựu rất dễ kích động. Người sống xuyên giữa những thời không khác nhau, nếu
sống liên thời không khác nhau, hoặc vừa tách từ một thời không trở về một thời
không khác, thì tâm trạng của họ hết sức kích động, bởi vì các vật chất đang
không đồng đều, rất hỗn loạn. Khi người ta gặp những sự kích động lớn, người ta
có thể trở chiều các trạng thái.
Đối với Duy Hựu, sự phân biệt của không gian lớn đến mức
không thể tưởng tượng nổi, thậm chí trong đầu Duy Hựu định hình không rõ là
thực hay là mơ. Nhưng lần này thì Duy Hựu nhớ chứ không quên như lần cùng sư tỉ
trở về từ Linh giới. Lúc đấy đầu óc Duy Hựu đang còn một độ băn khoăn, nhìn
xung quanh và nhìn mọi thứ, rồi thấy đám bạch viên, quả nhiên trông có một nét
gì đấy kì quặc hơn, nhất thời Duy Hựu không lí giải được. Xong Duy Hựu mới hỏi
bạch viên: “Sao trông mặt ngươi lo lắng vậy?” Con bạch viên gãi đầu nói là:
“Sơn Chủ, chúng ta không xong rồi!” Duy Hựu nói: “Các ngươi có hết vũ khí rồi,
sao lại không xong được?” Con bạch viên đáp: “Từ lúc Sơn Chủ đi thì ngày ngày
tháng tháng, cứ đến tuần đến tháng là lại có lực lượng công kích của vị lần
trước, ngày càng dữ dội. Cho nên là toàn bộ không gian này bị tổn hại rất
nghiêm trọng.” Duy Hựu nói: “Tổn hại nghiêm trọng thế nào vậy? Sao các ngươi có
vũ khí như thế có thể dọa được hắn, có vũ khí nhiều hơn hẳn thế mà không thắng
nổi hắn?” Con bạch viên lại đáp: “Không hiểu sao mọi vũ khí lấy ra khỏi không
gian đấy thì lập tức bị vô hiệu hóa, đều mủn ra gần hết, chỉ có một số còn có
tác dụng.”
Lúc này Duy Hựu mới nhìn lại bạch viên, thấy trên đầu nó đội
mũ sắt, trên người mặc một bộ giáp rất kì lạ, có rất nhiều nút xanh đỏ tím
vàng, đủ các màu khác nhau, ánh sáng lấp lóe. Duy Hựu hỏi: “Ngươi mặc đồ gì
vậy?” “Sơn Chủ, đây là chiến giáp.” Duy Hựu liền nổi tính trẻ con, lại bảo: “Có
bộ nào vừa ta không?” Con bạch viên nói: “Có! Có!”, rồi liền dắt Duy Hựu lên
một cái đỉnh. Duy Hựu thấy là đám bạch viên hóa ra vô cùng đông. Duy Hựu nhìn
thấy ở bên dưới khoảng đến hơn bảy đến mười nghìn con, chúng đắp những chiến
lũy rất lớn và hình thành những khu vực. Lần này Duy Hựu mới nhìn lại toàn bộ
vùng núi một lần nữa, thì mới thấy nó giống như là một pháo đài được xây dựng ở
trên khu vực đấy, từng phòng ốc, tất cả cơ quan, mọi thứ đều rất cẩn mật, nhưng
bầu trời không hiểu sao đã đổ sang màu đen, lúc nào cũng vần vũ.
Duy Hựu ngước nhìn lên, thì bỗng nhiên trên trán Duy Hựu tách
ra, mở ra một con mắt màu đỏ nhìn thẳng lên trời. Duy Hựu thấy là ánh sáng đấy
vừa chiếu lên trời thì cả một vùng trời bắt đầu lộ ra đủ các hình yêu quái, các
hình rồng rắn, tất cả lẫn lộn ở trên vòng mây xuống. Con bạch viên bên cạnh
thốt lên: “Hỏa Nhãn Kim Tinh!” Duy Hựu quay sang nói là: “Ngươi nói cái gì
vậy?” Rồi con bạch viên cúi đầu thưa: “Ngài mở Hỏa Nhãn.” Duy Hựu lúc này mới
để ý được quả thực là trên trán mình có một con mắt mở ra nhưng không có cảm
giác gì cả. Duy Hựu chưa kịp nghĩ gì thì con mắt này liền đóng lại, không thấy
đâu ở trên trán nữa.
Thực ra lúc này thân thể Duy Hựu đang được khai mở ở một mức
mà Duy Hựu chưa từng biết trước đó, có điều là Duy Hựu chưa làm chủ được những
khả năng này của mình một cách thực tế. Nhưng thân thể đã biến đổi rất nhiều
rồi, bởi vì trong không gian đấy, khi Duy Hựu trở về thì tất cả những tâm thái
theo kiểu những tâm thái của các vị Tiên, Thần chỉ còn giống như là một kí ức,
nó không trực tiếp diễn hóa ở trong tâm thái Duy Hựu nữa. Không gian này thấp
hơn không gian kia, nó không lưu trữ tất cả những trạng thái diễn hóa ở không
gian kia. Duy Hựu lúc đấy cũng không thể nghĩ được nhiều, chỉ đang chú tâm, Duy
Hựu cảm giác luồng chảy của tâm tính mình giống như là bị ai cuốn hút, không
lập tức dễ khống chế và dễ hiểu như trước.
Đến lúc bạch viên đưa đến một căn phòng rộng lớn bày la liệt
đầy đủ các đồ binh khí, trong đấy có một bộ giáp bằng vàng sáng lấp lánh, trông
giống của bạch viên nhưng cầu kì hơn. Duy Hựu liền đến ướm thử, đội lên trên
đầu một cái mũ bọc bằng vàng, chỉ để hở tai và mặt, còn lại trùm toàn bộ đầu và
kéo xuống đóng chặt ở trước miệng. Khi Duy Hựu vừa đội vào thì trên mũ bắt đầu
xuất hiện những hoa văn xanh đỏ, trông rất đẹp. Duy Hựu mặc một bộ giáp che
ngực ở đằng trước, sau lưng để hở. Bộ giáp này vừa đính vào thân, nó liền có
hai cái quai trông như hai cái còng bằng sắt, kéo từ lưng Duy Hựu xuống rồi
đóng ở bên dưới hông, một bộ bao tay và bao chân nữa, và một thanh kiếm bằng
vàng rất đẹp, trên có bảy viên minh châu sáng lấp lánh. Duy Hựu cảm giác rất thích
mắt, liền hỏi bạch viên: “Ta cầm thanh kiếm này được không?” Bạch viên đáp:
“Thanh kiếm này chính là dành cho Sơn Chủ.” Duy Hựu cầm lên, cảm thấy rất vừa
vặn, bỗng nhiên có một chút hoài nghi hỏi: “Tại sao các ngươi biết ta sẽ trở về
mà có đồ cho ta thế này?” Bạch viên nói là: “Không hiểu sao sau khi lấy ra thì
có một bộ đồ này nguyên thừa ra như vậy, mà không ai mặc nổi, liền để ở đây.
Chúng thần đoán là Sơn Chủ sẽ trở về và sẽ ngự nó.” Duy Hựu nói: “Cũng có thể
vậy.”
Trong tâm tình Duy Hựu lúc này thực ra đã có rất nhiều biến
đổi, thân thể thì là mười năm, thời gian cũng đã mười năm trôi qua. Đối với
thời gian Duy Hựu thực sống thì chưa đến mười năm, nhưng thời gian tu luyện
thực ra đã hơn rất nhiều, rất nhiều so với người
thường. Có những người tu sống có thể là hàng trăm năm, hàng trăm năm chưa chắc
đã tu giống như Duy Hựu đã tu. Thời gian mà Duy Hựu đã trải qua trong tu luyện
là không thể đếm kể nổi, chỉ riêng một quá trình vượt chuyển thời gian 7 triệu
năm đấy thì người ta tu luyện hàng trăm nghìn năm cũng không bằng. Đấy là một
thời gian mênh mông vô tận, một quá trình vận chuyển thời không hết sức hung
hiểm. Đến lúc này Duy Hựu hãy còn chưa biết là hung hiểm đến mức nào, nhưng tất
nhiên Duy Hựu cũng đã trải qua và trong sâu thẳm vật chất của Duy Hựu đã có
biến đổi.
Lại nói sau khi Duy Hựu mặc xong bộ kim giáp thì cảm thấy
thân thể hết sức nhẹ nhàng. Duy Hựu liền nghĩ trong đầu: “Ta dường như có thể
bay được.” Duy Hựu liền bắt đầu ngân nga trong miệng một tiếng “Om Om”, giống
như hai tiếng chuông ngân vang. Bạch viên vừa nghe thấy tiếng đấy bỗng ngơ
ngẩn, ánh mắt giống như lạc hồn đi. Lúc Duy Hựu vừa niệm hai chữ “Om Om” thì ở
dưới chân xuất hiện hai vòng sáng hình chữ Om, Duy Hựu giẫm lên trên đấy, hai
hình chữ Om bắt đầu biến thành hai vòng chân quấn chặt vào chân Duy Hựu. Duy
Hựu giống như bay giữa thinh không và bay vụt lên trên bầu trời. Xong Duy Hựu
nhìn lên trên bầu trời, có một con rắn rất lớn ở trên đám mây, nó tỏa ra một
ánh sáng xanh lè, đôi mắt nó đỏ rực và tất cả những luồng hắc khí xung quanh nó
bao tỏa. Chính nó tạo ra đám mây bao tỏa hết cả vùng núi đấy, con rắn vô cùng
lớn.
Khi Duy Hựu vừa nhìn thấy, không hiểu sao trên miệng lại buột
ra hét lên: “Hắc Long!” Hai tay Duy Hựu nắm chặt lấy thanh kiếm, hét lên một
tiếng vang trời, toàn bộ âm “Om Ma Ni Pad Me Hum” phát ra liên tục, giống như
hàng chuỗi hàng chuỗi âm thanh bắn tỏa lên bầu trời, tạo thành một kết giới
xung quanh Duy Hựu, rồi bắt đầu bùng ra như một bông sen. Rồi Duy Hựu dùng hai
ngón tay của bàn tay phải, niệm chú “Om Hum”, lại ấn vào trong chuôi thanh
kiếm, từ chuôi thanh kiếm bắt đầu hiện ra một thái cực vừa màu xanh vừa màu
trắng. Duy Hựu theo thái cực màu xanh trắng này giống như một mũi tên đâm thẳng
vào con rồng, “Hắc Long!” hét lên một tiếng rất dữ dội, cả không gian bắt đầu
rung động, vô vàn các loại dơi, các loại chim trông rất tà ác bay từ đám mây
xuống. Thế nhưng ánh sáng của Duy Hựu đến đâu thì nơi đấy tan biến đến đấy. Duy
Hựu bay vụt lên như một tia chớp, xuyên đến gần trên đầu nó. Miệng của con Hắc
Long há ra, Duy Hựu bay vụt vào bên trong theo đám khói đen đấy. Duy Hựu không
biết là miệng nó, chỉ thấy một đám khói đen mở ra trước mặt, liền bay vụt vào
bên trong, vừa vào bên trong bỗng thấy không
gian cứng đọng lại.
Duy Hựu mới định thần lại, thấy mình đang đứng trước một cửa
động, trong cửa động có một người trông rất cao lớn, có thể phải cao đến gấp
đôi Duy Hựu, khuôn mặt vô cùng khắc khổ, già nua, đen đúa, mặc một bộ đồ đen, ở
trên ngực có một viên đá màu đen tỏa ra một ánh hắc quang trông rất kì dị.
Người này đi chậm bước đến chỗ Duy Hựu, còn cách
Duy Hựu khoảng độ hai trượng thì dừng lại nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi!” Duy
Hựu nhìn người này, cũng mơ hồ cảm giác là dường như mình có biết người này,
liền đáp: “Ta cũng biết ngươi!” Người này cười khà khà nói Duy Hựu: “Làm sao
ngươi biết ta được?” Duy Hựu nói: “Vậy làm sao ngươi biết ta được?” Người kia
liền đáp: “Ngươi nói thế dường như vô lí!” Duy Hựu nói: “Ta thật không vô lí.
Duyên nghiệp là có lí của nó, ta vốn biết ngươi, ngươi vốn biết ta, chính vì
thế mà gặp nhau ở đây. Có điều ngươi giờ đang bao vây ở trên vùng núi thiêng,
ngươi không được làm thế, ta có thể lập tức tiêu trừ ngươi. Nhưng ta cho ngươi
một cơ hội, ngươi có thể rời khỏi đây.” Vị kia khuôn mặt trông bỗng động rung
động, phẫn nộ, ánh hắc quang tỏa ra trông còn dữ dội hơn trước. Duy Hựu cảm
giác có từng luồng như là kim châm bay từ bên phía vị ấy vào, đâm vào trong bức
tường khí của mình, rụng xuống. Duy Hựu liền mỉm cười bảo: “Ngươi có phép
thuật, nhưng phép thuật của ngươi hãy còn non kém, chỉ là yêu tinh từ trong
sông lớn mà chảy lên. Ta khuyên ngươi sớm ngày quay trở về, bỏ đi oán hận với
Trời xanh, ngươi may ra còn được cứu thoát. Ngươi vốn thuộc dòng thuồng luồng,
mai này còn có thể trở thành Rồng, nhưng phải chờ thêm một nghìn năm nữa, lại
chờ thêm một nghìn năm nữa, chờ người có duyên đến giúp ngươi. Còn lúc này
ngươi vẫn cố ý tác oai tác quái, ta sẽ tiêu trừ
không nương tay!”
Vị kia rung lắc gương mặt dữ dội, bỗng thấy gương mặt từ một
người gầy gò biến thành mặt một con rồng, trên mặt con rồng này hai ánh mắt đen
xì, ở trên miệng nó ngậm một hòn ngọc đen. Người này cầm một thanh quyền trượng
rất to lớn, trên đầu thanh trượng cũng có hình một con rồng đen mắt đỏ, và dưới
chân trượng là một hình bàn chân rồng. Người này chỉ thanh trượng đấy vào Duy Hựu nói: “Ngươi có quyền gì mà nói!
Trời xanh bắt ta làm Hắc Long suốt 10000 năm, không cho ta trở thành Chính
Long, cho nên ta cứ mắc cạn ở đây mãi. Ta hỏi ngươi, ta không oán Trời thì
chẳng lẽ là để Trời oán ta?” Duy Hựu liền đáp: “Trời không để cho ngươi làm
rồng thật chính là bởi vì ngươi không đủ Đức mà làm rồng. Để đủ Đức làm rồng
ngươi phải chờ người tu luyện, gặp người tu luyện phải giúp đỡ người đấy. Giúp
đỡ người đấy, thêm được một chút Thần Đức đấy mới có thể cải hóa điểm cuối cùng
ở trong ngươi. Ngươi còn không biết điểm cuối cùng cần cải hóa trong ngươi là ở
đâu, làm sao tự ngươi hóa thành rồng được?” Vị kia liền phẫn nộ đáp: “Vậy thì
ngươi biết chăng?” Duy Hựu nói: “Ta biết chứ!”
Nói rồi Duy Hựu hét một tiếng “Om” ngân vang trong không
gian, bỗng không gian đen tối của Hắc Long tỏa ra, nó bắt đầu rạn nứt ra, và
những tia sáng bắt đầu chiếu vào không gian đấy. Duy Hựu tiến bước đến phía Hắc
Long, Hắc Long đập cây trượng xuống, tạo ra cả một vùng quang ảnh mờ mịt phả
vào phía Duy Hựu. Duy Hựu cứ bước tiếp, Duy Hựu bước đến đâu thì ánh sáng đen
đúa tan ra thành hơi khói. Hắc Long nhìn cảnh đấy hết sức sững sờ, chưa kịp hết
sững sờ đã thấy Duy Hựu xuất hiện trước mặt mình, đặt bàn tay lên trên trán Hắc
Long. Lúc đấy Hắc Long cảm thấy rất kì dị, bởi vì thực ra Duy Hựu nhỏ hơn Hắc
Long, chỉ cao bằng nửa Hắc Long, nhưng vừa đến nơi dường như đã có thể cao lớn
hơn rất nhiều.
Lại nói lúc đấy Duy Hựu đặt bàn tay lên trán Hắc Long bảo:
“Ngươi còn một chút Dương Đức không tựu thành, cho nên không thành rồng được,
ngươi cứ làm thuồng luồng tiếp đi.” Hắc Long vừa cảm giác một luồng hơi ấm
truyền từ trên trán mình vào trong thân thể, toàn bộ thân thể giống như có một
sự biến đổi dữ dội, rồi cảm thấy trước ngực bỗng nhiên nở tách ra một cái, áo
của Hắc Long đột nhiên rách toác ra, và từ trước ngực một cái vảy bằng vàng
ròng bắt đầu xuất hiện. Nó ngày càng lóng lánh lóng lánh giống như tất cả các
vảy đen trên thân thể đều bị nó làm rung động. Lúc Hắc Long vừa nhìn thấy cái
vảy rồng vàng đấy, đột nhiên khuỵu xuống khóc, nói là: “Ta ở nhân gian 10000
năm, chẳng lẽ phải ở thêm 10000 năm nữa, bao giờ ta mới tựu thành được thân
rồng?” Duy Hựu nói: “Ngươi chỉ việc chờ người tu luyện, lúc đấy sẽ có Thánh Đức
ban đến cho ngươi, chỉ cần ngươi giúp đỡ họ là được.” Hắc Long ngửa cổ nói :
“Ta cũng đã nghe lời này 10000 năm trước, có một Vị Thần Xanh Đỏ bảo ta rằng cứ
chờ 10000 năm nữa, thì ta còn phải chờ đến bao giờ?” Duy Hựu mỉm cười nói: “Vị
ấy nói ngươi chờ 10000 năm sẽ có người tu giúp ngươi cải hóa, chẳng phải đã gặp
ta sao? Ta nói với ngươi, ngươi chỉ cần chờ không đến 1000 năm nữa, có lẽ chỉ
khoảng 500 năm thôi, sẽ gặp được những người tu luyện rất lớn. Lúc đấy ngươi
chỉ cần giúp đỡ họ sẽ được ban cho Thánh Đức, sẽ lập tức hóa thành rồng lớn,
lúc đấy ngươi đúng là ân đức vô cùng.” Hắc Long ngơ ngác: “Thật chăng?” Duy Hựu
gật đầu: “Thật! Nhưng ta cần ngươi giúp một chuyện.” Con rồng liền gật đầu,
tươi tỉnh đứng lên, lúc này đã hóa thành một con rồng thật sự, không còn ở
trong hình dạng thân người nữa.
Thực ra khi nào mà vật
muốn lấy thân người? Chính là bởi vì oán hận Trời, chính là bởi vì oán hận rằng
nó sinh ra đã không được tu luyện, oán hận là nó sinh ra đã không được tựu
thành, oán hận là thời gian đằng đẵng, thế gian mênh mông, thế nhưng nó không
tìm được ai, cũng không ai cho nó có được một hình dạng cụ thể, không ai cho nó
được ân điển để mà có thể biến hóa được. Nó mãi mãi là một vật thấp kém và dù
nó có tiến hóa thế nào, nó cũng chỉ là một vật thấp kém của Dục giới, cho nên
khi nhìn thấy cái vảy rồng vàng ở đấy, sau 10000 năm chờ đợi cũng đã có một dấu
hiệu biến đổi to lớn. Để được thành một điều gì lớn lao vĩ đại là một ân điển
lớn lao vĩ đại, bất cứ vật nào trong vũ trụ cũng muốn có. Đối với Hắc Long khi
ấy, 10000 năm được một vảy rồng vàng đấy cũng thật xứng đáng, dù phải chờ thêm 500 năm nữa cũng chỉ như ngày qua ngày so với
10000 năm đằng đẵng trước đấy.
Lại nói lúc đấy con rồng đã hóa thành một con rồng lớn, ở
trên ngực vẫn còn một cái vảy vàng rất lớn, nó đến nói với Duy Hựu: “Ngài muốn
ta giúp chuyện gì?” Duy Hựu nói là: “Ta hỏi ngươi, cãi gã thư sinh mặc áo xanh
(ý chỉ con rết lần trước) hắn là ai? Từ đâu đến? Làm sao có thể triệu tập được
bọn ngươi?” Con Hắc Long mới nói là: “Vị này có quyền phép vô cùng, trên tay có
một viên ngọc Tị Tà. Với viên ngọc Tị Tà được coi là ấn chứng của Tà giới, theo
Tà giới này thì có thể gặp tất thảy các sinh mệnh mang oán hận với Trời xanh,
có quyền điều chuyển tất cả các sinh mệnh có oán hận với Trời xanh. Chính tôi
cũng không biết Ngài ấy từ đâu đến, nhưng khi
Ngài mang ấn tín đấy đến, mang Tị Tà ngọc đến thì tất cả đều phải nghe lời.”
Duy Hựu trầm tư: “Ta hiểu rồi. Vậy ngươi cứ trở về nơi ngươi từ đấy mà đến, cứ
nghe lệnh ta, sau này tự nhiên có phước đức.” Hắc Long nói là: “Nhưng giờ ta
trở về, Vị ấy mà đến thì ta lập tức phải đi nữa, nếu ta đến đây mà đụng độ phải
Ngài thì Ngài tính sao?” Duy Hựu đáp: “Ngươi là một trong số Hắc Long hiếm hoi
của cõi này. Ngươi cứ quay trở về nơi ngươi đã từ đấy
đến, ta sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này rồi đến gặp ngươi một lần nữa, lúc
đấy lại có sự vụ giao phó cho ngươi.” Hắc Long cảm thấy được người trọng dụng,
lại là người đã ban cho mình một vảy rồng vàng,
cho nên cảm thấy vui sướng vô cùng, lập tức đáp: “Ta sẽ chờ Ngài!”
Trong khoảnh khắc dường như
toàn bộ đám mây đen trên trời biến mất, rồi ánh mặt trời bắt đầu chiếu tỏa
rạng, gần như là đối với không gian lúc đấy có vẻ như chưa bao giờ đẹp đến thế.
Ánh nắng mặt trời giống như tỏa ra hào quang thất sắc, tỏa xuống ngọn núi, tất
cả đám bạch viên dưới đấy reo hò dữ dội. Lúc đấy Duy Hựu từ trên bầu trời giáng
xuống, bộ giáp ở trong ánh thất sắc đấy tỏa ra một ánh kim quang kì dị, hình
ảnh Duy Hựu ở trên hai vòng chân có chữ Om tỏa ra giống như một luồng sáng hào
quang rực rỡ, còn tỏa rạng hơn nữa, giống như là hai mặt trời đang cùng xuất
hiện trên bầu trời. Khi Duy Hựu hạ xuống, tất cả
đám bạch viên đều vỗ tay reo hò, đối với hình ảnh lúc đấy không khác nào một vị
Thần giáng thế, vô cùng đẹp đẽ. Duy Hựu cầm thanh kim kiếm chỉ về hướng Tây nói
là: “Chúng ta đi tiêu diệt hắn!” Tất cả đám bạch viên đều quì xuống, gần như
không có một thắc mắc nào cả, giống như lúc này đã thật sự tìm được Minh Chủ
của mình rồi.
Bạch viên hỏi Duy Hựu: “Sơn Chủ, tuy vậy chúng ta không thể
đi qua được bầu trời này. Hắn không biết bằng cách nào mà đến, nhưng chúng ta
thì gần như không thể đi xa được.” Duy Hựu mỉm cười nói: “Để ta nói ngươi hay,
thực ra các ngươi luôn luôn sống trong một ảo cảnh.” Đám bạch viên hỏi Duy Hựu
là: “Chúng tôi sống trong ảo cảnh nào vậy Sơn Chủ?” Rồi Duy Hựu nói: “Ngươi
nhìn thấy những chặng cây ở phía Tây kia không? Những cành cây đấy tỏa ra một
màu xanh kì dị hơn nơi khác, đây chính là hành Kì Mộc. Tại sao có hành Kì Mộc
này? Kì Mộc này chính là Kì Môn, mở Kì Môn qua lại có một Cửu Cung khác. Các
ngươi sống ở trong một nửa Cửu Cung, lại tưởng mình là toàn thể Cửu Cung, mà
không biết là bên cạnh Cửu Cung này còn có Cửu Cung khác, cánh cửa kia chính là
Kì Môn. Ngươi có biết dòng suối chảy vào đây là ở đâu ra không?” Con bạch viên
này lắc đầu nói là: “Tôi cũng không biết.” Duy Hựu nói: “Bởi vì ở phương Bắc đã
ẩn đi hành Giáp, cho nên gọi là Độn Giáp. Cửa Kì Môn ở phía này, Độn Giáp ở
phía kia thì tất nhiên ở phía kia có một bí mật nữa. Nhưng ngươi phải biết là
có hai ngọn núi, ngọn núi này giống hệt ngọn núi phía bên kia. Hai ngươi đều
sống giống hệt không gian ở bên nhau, chỉ vì ngươi không dám tiến qua không có
nghĩa là ngươi không thể tiến qua được, có điều cần một phép thuật rất lớn khai
mở phương ấy. Chính là xưa kia vị màu xanh đấy có khả năng mở cánh cửa này mà
sang đây.” Bạch viên lại hỏi: “Ngài dường như đã biết hết cả mọi bí mật?” Duy
Hựu gật đầu nói: “Ta không hiểu sao mà đã biết hết mọi bí mật. Thế nhưng phía
bên kia là một điều vô cùng hung hiểm, có lẽ nếu như cùng ta sang phía bên đấy,
trong các ngươi không có một ai trở về thì sao?” Tất cả đám bạch viên nhìn
nhau, khuôn mặt biến sắc nói là: “Sao lại không có ai trở về thưa Sơn Chủ? Chúng
ta có vũ khí hùng mạnh vô cùng, Sơn Chủ chỉ cần mở cánh cửa đấy, chúng tôi sang
bên đấy nhất định sẽ có cách tiêu diệt hắn.”
Duy Hựu lắc đầu, mỉm cười nói: “Nếu theo ta mà tất cả các
ngươi chết hết cả, các ngươi có theo không?” Đám bạch viên lại ngẩn ngơ, nhưng
nhớ lại hình ảnh Duy Hựu từ trên trời giáng xuống, xua tan đám mây ở trên bầu
trời nhiều ngày. Nên nhớ là khi Hắc Long ở trên đấy thì mỗi ngày đều tản xuống mưa độc, lông của đám bạch viên đã bị khoét
hết tất cả, giống như là bị hoen rỉ ở bên trong, giống như là độc đã ăn vào
thân thể, lở loét trông rất kinh khủng. Nhưng từ lúc Duy Hựu xua tan đi Hắc
Long, không hiểu sao lở loét bỗng biến mất. Đối với lòng bọn bạch viên mà nói,
thì cảm giác điều đấy giống như là ân điển do Thần ban, hết sức thiêng liêng.
Nhưng lúc Duy Hựu nói đến điều đấy, bỗng nhiên cảm ngộ, bởi vì đã hưởng ân điển
rồi thì trong tâm cảm người ta luôn luôn có một vật chất hướng đến ân điển. Hơn
nữa nên nhớ là bọn bạch viên này tuy quần thể đông, thế nhưng lại không hề tiếp
xúc với xã hội, không cấu thành một xã hội rộng lớn, cũng ít tính tranh đoạt
với các xã hội bên ngoài, do đấy tâm tính của chúng còn rất thuần khiết. Cho
nên khi nghe Duy Hựu động viên như vậy, tất cả bỗng cảm thấy có gì đấy hào hùng
ở trong nổi lên, tất cả liền giơ cánh tay lên nói là: “Nguyện theo Sơn Chủ!”,
cái tiếng đấy ầm ầm cả một cõi.
Lúc đấy đã là nửa đêm rồi, Duy Hựu nói là: “Các ngươi nên đi
ngủ, sáng mai chúng ta sẽ đi.”
Duy Hựu trở về căn phòng của mình. Có
một điều mà Duy Hựu và đám bạch viên cùng không để ý, không gian của Duy Hựu và
đám bạch viên vốn không có ngày và đêm, nhưng từ lúc đẩy được Hắc Long, từ lúc
Duy Hựu trở về dường như đã bắt đầu có ngày và đêm. Đây là một điều tự nhiên
diễn ra, vốn là rất khác thường và đáng lẽ đám bạch viên phải ý thức được, thế
nhưng mối lo về cuộc chiến với vị thanh niên áo xanh, cùng với ân điển của Duy
Hựu đã chữa lành mọi vết thương khiến cho đầu óc chúng dường như đang ngơ ngẩn
không biết mình thuộc về đâu, không để ý rằng lần đầu tiên trời đã xâm xẩm tối.
Thực ra gọi là đã về đêm cũng được, bởi vì so với mức bình thường của không
gian này thì nó đã trở nên tối thẫm rồi.
Khi Duy Hựu trở về phòng, ngồi trên giường bạch ngọc, bỗng
nhiên có một suy nghĩ kì lạ: “Chuyến này ta đi, liệu nếu không trở về thì có
thể gặp được sư tỉ không?”, nghĩ thế bỗng bất chợt mỉm cười. Lúc đấy Duy Hựu
cảm thấy trên thân thể mình có một luồng bức lực đẩy ra vô cùng, liền cởi tạm
áo đặt lên bên trên, ở sau lưng hiện ra một hình bông sen lửa, ở trước ngực có
hình một con rồng xanh, ở trên hai bàn tay, một bàn tay có hình thái cực đỏ
trắng và một bàn tay có thái cực xanh trắng hiện lên, thân thể giống như chạy
rần rật dữ dội. Duy Hựu cảm giác thân thể mình như một luồng năng lượng đang
bức ra vậy. Lúc này Duy Hựu nghĩ: “Ta nên làm gì nhỉ?”, liền ngồi xếp bằng
luyện công, luyện đến lần thứ 9 đột nhiên thân thể cảm giác như căng trương ra,
bay phình lên trên không, nứt ra từng mảnh nhỏ, đau đớn vô cùng, cảm giác là
bàn tay mình không phải là của mình nữa, xương cốt đều đau từ tận bên trong,
phổi đau, tim đau, gan đau, thận đau, tỳ đau. Tất cả đều giống như muốn vỡ tung
ra, từng dây thần kinh một bị kích động, gần như đau đớn vô cùng.
Duy Hựu lại không biết làm thế nào, liền nghĩ một niệm là:
“Dường như thân thể ta không chịu được”, nghĩ đến thế con rồng ở trước ngực
liền biến mất, thái cực ở trên hai bàn tay biến mất, bông sen ở sau lưng biến
mất, liền ngã xuống, thở hồng hộc, lúc đấy mồ hôi đầm đìa trên trán. Thực ra
buổi sáng khi Duy Hựu sử dụng Thần công để chiến đấu với Hắc Long, để xua tan
Hắc Long và nhiếp phục Hắc Long, đã khởi động những bộ Thần công từ bên trong
Duy Hựu và như thế bắt đầu xuất hiện ra bên ngoài. Đấy là điều mà thân thể
người thường không chịu nổi, kể cả với năng lượng của Duy Hựu là ở trong Kì
giới đã tu luyện đến Tiên thể, nhưng cũng không chịu nổi năng lượng này, cảm
giác rất đau đớn. Thân thể của Duy Hựu giống như từng tế bào một đều đang chịu
áp lực vô cùng vậy.
Thực ra năng lượng giống như một dòng chảy, nó chỉ tựu thành
một dạng cấu hình sinh mệnh, một dạng hình sinh mệnh, tức là nó là một dạng, nó
là một dòng chảy, dòng chảy này chỉ có dạng, chỉ có hình, chỉ có đủ Thanh –
Hình – Sắc – Vị khi nào có một điểm trấn giữ nó lại. Giống như một dòng chảy
phải có một cái cung Hum ở đấy thì Om Ma Ni Pad Me mới bắt đầu tụ lại được một
chỗ. Nếu không phải vì sự đối đầu giữa Om với Hum, đúng hơn là sự tương phản, tương hỗ giữa Om với Hum thì các cung
còn lại không thể tựu thành một chỗ, không có thân người. Cho nên một khi năng
lượng này đã thành một dòng chảy, nó cuốn đổ mọi vật chất của Duy Hựu, thì Duy
Hựu đột nhiên giải thể giữa đấy. Đã không ở trong không gian đấy thì thực hiện
sự việc trong không gian đấy thế nào? Giữa các không gian là liên đới, không
gian bề mặt là có một sự liên đới cụ thể. Bởi vì không gian bề mặt là một cõi
trung gian có thể tác động đến mọi cõi, mọi cõi đều phải có hiện hữu ở bề mặt,
cho nên Thần Mệnh, Sứ Mệnh của Duy Hựu hẳn nhiên là nằm ở bề mặt, hẳn nhiên là
còn rất nhiều điều thực hiện ở bề mặt liên quan
đến rất nhiều Cảnh Giới, rất nhiều Tiên Môn, rất nhiều Chính Phái, rất nhiều
những điều được an bài trong lịch sử vũ trụ, thậm chí trong lịch sử sâu xa
không thể ngờ tới được. Duy Hựu hôm nay một khi đã giải thể không phải là chết,
mà là sẽ cuốn theo dòng năng lượng đấy bị bay lên trên, thậm chí sinh mạng chưa
chắc đã giữ được. Bởi vì nếu không thực hiện được điều là làm chủ được các dòng
năng lượng ở trong mình thì Duy Hựu coi như Công Đức chưa đến chỗ đấy, sẽ giáng
hạ xuống một phần, dòng năng lượng của các vị ban cho vẫn là đang trôi chảy như
thế. Tức là Duy Hựu cũng không thể đồng hóa được với dòng năng lượng đấy, đã
không thể đồng hóa được thì tất nhiên là bị nó cuốn đi rồi, dạng hình cũng biến
mất, coi như thất bại Sứ Mệnh thì chính là tiêu tan rồi.
Thực ra chuyện mà Duy Hựu trải qua bất cứ người chân tu nào
lãnh những Sứ Mệnh lớn đều trải qua ở trong các cõi Linh giới của mình. Sư tỉ
của Duy Hựu trong một thời gian ngắn đạt đến Thần thông vô lượng như thế ở
trong tầng bề mặt, bởi vì Duy Hựu đang không ở trong tầng bề mặt, mọi Thần
thông đều có thể xuất phát, thế mà Thần thông của Duy Hựu lúc này chưa chắc đã
vượt hơn được Thần thông của sư tỉ Duy Hựu. Sư tỉ Duy Hựu đã trải qua những khổ
nạn nào, đã qua những khổ nạn nào ở trong các cõi giới khác nhau để đạt đến
Thần thông của mình, chuyện đấy chẳng qua là chuyện không biết đến, không phải
là chuyện để ghi lại, chỉ thế thôi, còn chuyện của Duy Hựu là chuyện để ghi lại
nên chúng ta biết tường tận như vậy. Còn ai đạt được một Thần thông chẳng vô
cùng trắc trở gian nan, ai đạt được một chút công, ai đắc được một chút, trải
qua các cõi không gian của họ, liên quan đến bao nhiêu sinh mệnh, liên quan đến
bao nhiêu kì vọng, liên quan đến bao nhiêu điều cao thượng nữa, chuyện đấy ai
mà biết được. Chỉ có điều là chính người tu thì cứ tu đi thôi, còn chuyện gì
cần lưu giữ sẽ lưu giữ, chuyện gì cần được kể sẽ được kể, chính là thế.
Duy Hựu ngồi thở hồng hộc, mồ hôi chảy dài trên trán. Đúng
lúc đấy thấy cánh cửa trước mặt xuất hiện một luồng sáng trăng trắng, rồi có
một giọng nói từ luồng sáng đấy phát ra: “Ngươi sao gặp hiện tượng kì dị vậy?”
Duy Hựu bật thốt: “Cô cô! Người vẫn ở đây à?”