Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

Phù Vân, Sứ mệnh, (05)

Khi Duy Hựu nhìn thấy bạch viên, lúc đấy tâm trạng vừa thoát ra khỏi một không gian, thực ra giống như kiểu người vừa tỉnh giấc. Duy Hựu trở về từ Linh giới cùng với sư tỉ, đấy là một đoạn hẫng khiến cho tâm tình của Duy Hựu rất dễ kích động. Người sống xuyên giữa những thời không khác nhau, nếu sống liên thời không khác nhau, hoặc vừa tách từ một thời không trở về một thời không khác, thì tâm trạng của họ hết sức kích động, bởi vì các vật chất đang không đồng đều, rất hỗn loạn. Khi người ta gặp những sự kích động lớn, người ta có thể trở chiều các trạng thái.
Đối với Duy Hựu, sự phân biệt của không gian lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí trong đầu Duy Hựu định hình không rõ là thực hay là mơ. Nhưng lần này thì Duy Hựu nhớ chứ không quên như lần cùng sư tỉ trở về từ Linh giới. Lúc đấy đầu óc Duy Hựu đang còn một độ băn khoăn, nhìn xung quanh và nhìn mọi thứ, rồi thấy đám bạch viên, quả nhiên trông có một nét gì đấy kì quặc hơn, nhất thời Duy Hựu không lí giải được. Xong Duy Hựu mới hỏi bạch viên: “Sao trông mặt ngươi lo lắng vậy?” Con bạch viên gãi đầu nói là: “Sơn Chủ, chúng ta không xong rồi!” Duy Hựu nói: “Các ngươi có hết vũ khí rồi, sao lại không xong được?” Con bạch viên đáp: “Từ lúc Sơn Chủ đi thì ngày ngày tháng tháng, cứ đến tuần đến tháng là lại có lực lượng công kích của vị lần trước, ngày càng dữ dội. Cho nên là toàn bộ không gian này bị tổn hại rất nghiêm trọng.” Duy Hựu nói: “Tổn hại nghiêm trọng thế nào vậy? Sao các ngươi có vũ khí như thế có thể dọa được hắn, có vũ khí nhiều hơn hẳn thế mà không thắng nổi hắn?” Con bạch viên lại đáp: “Không hiểu sao mọi vũ khí lấy ra khỏi không gian đấy thì lập tức bị vô hiệu hóa, đều mủn ra gần hết, chỉ có một số còn có tác dụng.”
Lúc này Duy Hựu mới nhìn lại bạch viên, thấy trên đầu nó đội mũ sắt, trên người mặc một bộ giáp rất kì lạ, có rất nhiều nút xanh đỏ tím vàng, đủ các màu khác nhau, ánh sáng lấp lóe. Duy Hựu hỏi: “Ngươi mặc đồ gì vậy?” “Sơn Chủ, đây là chiến giáp.” Duy Hựu liền nổi tính trẻ con, lại bảo: “Có bộ nào vừa ta không?” Con bạch viên nói: “Có! Có!”, rồi liền dắt Duy Hựu lên một cái đỉnh. Duy Hựu thấy là đám bạch viên hóa ra vô cùng đông. Duy Hựu nhìn thấy ở bên dưới khoảng đến hơn bảy đến mười nghìn con, chúng đắp những chiến lũy rất lớn và hình thành những khu vực. Lần này Duy Hựu mới nhìn lại toàn bộ vùng núi một lần nữa, thì mới thấy nó giống như là một pháo đài được xây dựng ở trên khu vực đấy, từng phòng ốc, tất cả cơ quan, mọi thứ đều rất cẩn mật, nhưng bầu trời không hiểu sao đã đổ sang màu đen, lúc nào cũng vần vũ.
Duy Hựu ngước nhìn lên, thì bỗng nhiên trên trán Duy Hựu tách ra, mở ra một con mắt màu đỏ nhìn thẳng lên trời. Duy Hựu thấy là ánh sáng đấy vừa chiếu lên trời thì cả một vùng trời bắt đầu lộ ra đủ các hình yêu quái, các hình rồng rắn, tất cả lẫn lộn ở trên vòng mây xuống. Con bạch viên bên cạnh thốt lên: “Hỏa Nhãn Kim Tinh!” Duy Hựu quay sang nói là: “Ngươi nói cái gì vậy?” Rồi con bạch viên cúi đầu thưa: “Ngài mở Hỏa Nhãn.” Duy Hựu lúc này mới để ý được quả thực là trên trán mình có một con mắt mở ra nhưng không có cảm giác gì cả. Duy Hựu chưa kịp nghĩ gì thì con mắt này liền đóng lại, không thấy đâu ở trên trán nữa.
Thực ra lúc này thân thể Duy Hựu đang được khai mở ở một mức mà Duy Hựu chưa từng biết trước đó, có điều là Duy Hựu chưa làm chủ được những khả năng này của mình một cách thực tế. Nhưng thân thể đã biến đổi rất nhiều rồi, bởi vì trong không gian đấy, khi Duy Hựu trở về thì tất cả những tâm thái theo kiểu những tâm thái của các vị Tiên, Thần chỉ còn giống như là một kí ức, nó không trực tiếp diễn hóa ở trong tâm thái Duy Hựu nữa. Không gian này thấp hơn không gian kia, nó không lưu trữ tất cả những trạng thái diễn hóa ở không gian kia. Duy Hựu lúc đấy cũng không thể nghĩ được nhiều, chỉ đang chú tâm, Duy Hựu cảm giác luồng chảy của tâm tính mình giống như là bị ai cuốn hút, không lập tức dễ khống chế và dễ hiểu như trước.
Đến lúc bạch viên đưa đến một căn phòng rộng lớn bày la liệt đầy đủ các đồ binh khí, trong đấy có một bộ giáp bằng vàng sáng lấp lánh, trông giống của bạch viên nhưng cầu kì hơn. Duy Hựu liền đến ướm thử, đội lên trên đầu một cái mũ bọc bằng vàng, chỉ để hở tai và mặt, còn lại trùm toàn bộ đầu và kéo xuống đóng chặt ở trước miệng. Khi Duy Hựu vừa đội vào thì trên mũ bắt đầu xuất hiện những hoa văn xanh đỏ, trông rất đẹp. Duy Hựu mặc một bộ giáp che ngực ở đằng trước, sau lưng để hở. Bộ giáp này vừa đính vào thân, nó liền có hai cái quai trông như hai cái còng bằng sắt, kéo từ lưng Duy Hựu xuống rồi đóng ở bên dưới hông, một bộ bao tay và bao chân nữa, và một thanh kiếm bằng vàng rất đẹp, trên có bảy viên minh châu sáng lấp lánh. Duy Hựu cảm giác rất thích mắt, liền hỏi bạch viên: “Ta cầm thanh kiếm này được không?” Bạch viên đáp: “Thanh kiếm này chính là dành cho Sơn Chủ.” Duy Hựu cầm lên, cảm thấy rất vừa vặn, bỗng nhiên có một chút hoài nghi hỏi: “Tại sao các ngươi biết ta sẽ trở về mà có đồ cho ta thế này?” Bạch viên nói là: “Không hiểu sao sau khi lấy ra thì có một bộ đồ này nguyên thừa ra như vậy, mà không ai mặc nổi, liền để ở đây. Chúng thần đoán là Sơn Chủ sẽ trở về và sẽ ngự nó.” Duy Hựu nói: “Cũng có thể vậy.”
Trong tâm tình Duy Hựu lúc này thực ra đã có rất nhiều biến đổi, thân thể thì là mười năm, thời gian cũng đã mười năm trôi qua. Đối với thời gian Duy Hựu thực sống thì chưa đến mười năm, nhưng thời gian tu luyện thực ra đã hơn rất nhiều, rất nhiều so với người thường. Có những người tu sống có thể là hàng trăm năm, hàng trăm năm chưa chắc đã tu giống như Duy Hựu đã tu. Thời gian mà Duy Hựu đã trải qua trong tu luyện là không thể đếm kể nổi, chỉ riêng một quá trình vượt chuyển thời gian 7 triệu năm đấy thì người ta tu luyện hàng trăm nghìn năm cũng không bằng. Đấy là một thời gian mênh mông vô tận, một quá trình vận chuyển thời không hết sức hung hiểm. Đến lúc này Duy Hựu hãy còn chưa biết là hung hiểm đến mức nào, nhưng tất nhiên Duy Hựu cũng đã trải qua và trong sâu thẳm vật chất của Duy Hựu đã có biến đổi.
Lại nói sau khi Duy Hựu mặc xong bộ kim giáp thì cảm thấy thân thể hết sức nhẹ nhàng. Duy Hựu liền nghĩ trong đầu: “Ta dường như có thể bay được.” Duy Hựu liền bắt đầu ngân nga trong miệng một tiếng “Om Om”, giống như hai tiếng chuông ngân vang. Bạch viên vừa nghe thấy tiếng đấy bỗng ngơ ngẩn, ánh mắt giống như lạc hồn đi. Lúc Duy Hựu vừa niệm hai chữ “Om Om” thì ở dưới chân xuất hiện hai vòng sáng hình chữ Om, Duy Hựu giẫm lên trên đấy, hai hình chữ Om bắt đầu biến thành hai vòng chân quấn chặt vào chân Duy Hựu. Duy Hựu giống như bay giữa thinh không và bay vụt lên trên bầu trời. Xong Duy Hựu nhìn lên trên bầu trời, có một con rắn rất lớn ở trên đám mây, nó tỏa ra một ánh sáng xanh lè, đôi mắt nó đỏ rực và tất cả những luồng hắc khí xung quanh nó bao tỏa. Chính nó tạo ra đám mây bao tỏa hết cả vùng núi đấy, con rắn vô cùng lớn.
Khi Duy Hựu vừa nhìn thấy, không hiểu sao trên miệng lại buột ra hét lên: “Hắc Long!” Hai tay Duy Hựu nắm chặt lấy thanh kiếm, hét lên một tiếng vang trời, toàn bộ âm “Om Ma Ni Pad Me Hum” phát ra liên tục, giống như hàng chuỗi hàng chuỗi âm thanh bắn tỏa lên bầu trời, tạo thành một kết giới xung quanh Duy Hựu, rồi bắt đầu bùng ra như một bông sen. Rồi Duy Hựu dùng hai ngón tay của bàn tay phải, niệm chú “Om Hum”, lại ấn vào trong chuôi thanh kiếm, từ chuôi thanh kiếm bắt đầu hiện ra một thái cực vừa màu xanh vừa màu trắng. Duy Hựu theo thái cực màu xanh trắng này giống như một mũi tên đâm thẳng vào con rồng, “Hắc Long!” hét lên một tiếng rất dữ dội, cả không gian bắt đầu rung động, vô vàn các loại dơi, các loại chim trông rất tà ác bay từ đám mây xuống. Thế nhưng ánh sáng của Duy Hựu đến đâu thì nơi đấy tan biến đến đấy. Duy Hựu bay vụt lên như một tia chớp, xuyên đến gần trên đầu nó. Miệng của con Hắc Long há ra, Duy Hựu bay vụt vào bên trong theo đám khói đen đấy. Duy Hựu không biết là miệng nó, chỉ thấy một đám khói đen mở ra trước mặt, liền bay vụt vào bên trong, vừa vào bên trong bỗng thấy không gian cứng đọng lại.
Duy Hựu mới định thần lại, thấy mình đang đứng trước một cửa động, trong cửa động có một người trông rất cao lớn, có thể phải cao đến gấp đôi Duy Hựu, khuôn mặt vô cùng khắc khổ, già nua, đen đúa, mặc một bộ đồ đen, ở trên ngực có một viên đá màu đen tỏa ra một ánh hắc quang trông rất kì dị. Người này đi chậm bước đến chỗ Duy Hựu, còn cách Duy Hựu khoảng độ hai trượng thì dừng lại nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi!” Duy Hựu nhìn người này, cũng mơ hồ cảm giác là dường như mình có biết người này, liền đáp: “Ta cũng biết ngươi!” Người này cười khà khà nói Duy Hựu: “Làm sao ngươi biết ta được?” Duy Hựu nói: “Vậy làm sao ngươi biết ta được?” Người kia liền đáp: “Ngươi nói thế dường như vô lí!” Duy Hựu nói: “Ta thật không vô lí. Duyên nghiệp là có lí của nó, ta vốn biết ngươi, ngươi vốn biết ta, chính vì thế mà gặp nhau ở đây. Có điều ngươi giờ đang bao vây ở trên vùng núi thiêng, ngươi không được làm thế, ta có thể lập tức tiêu trừ ngươi. Nhưng ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể rời khỏi đây.” Vị kia khuôn mặt trông bỗng động rung động, phẫn nộ, ánh hắc quang tỏa ra trông còn dữ dội hơn trước. Duy Hựu cảm giác có từng luồng như là kim châm bay từ bên phía vị ấy vào, đâm vào trong bức tường khí của mình, rụng xuống. Duy Hựu liền mỉm cười bảo: “Ngươi có phép thuật, nhưng phép thuật của ngươi hãy còn non kém, chỉ là yêu tinh từ trong sông lớn mà chảy lên. Ta khuyên ngươi sớm ngày quay trở về, bỏ đi oán hận với Trời xanh, ngươi may ra còn được cứu thoát. Ngươi vốn thuộc dòng thuồng luồng, mai này còn có thể trở thành Rồng, nhưng phải chờ thêm một nghìn năm nữa, lại chờ thêm một nghìn năm nữa, chờ người có duyên đến giúp ngươi. Còn lúc này ngươi vẫn cố ý tác oai tác quái, ta sẽ tiêu trừ không nương tay!”
Vị kia rung lắc gương mặt dữ dội, bỗng thấy gương mặt từ một người gầy gò biến thành mặt một con rồng, trên mặt con rồng này hai ánh mắt đen xì, ở trên miệng nó ngậm một hòn ngọc đen. Người này cầm một thanh quyền trượng rất to lớn, trên đầu thanh trượng cũng có hình một con rồng đen mắt đỏ, và dưới chân trượng là một hình bàn chân rồng. Người này chỉ thanh trượng đấy vào Duy Hựu nói: “Ngươi có quyền gì mà nói! Trời xanh bắt ta làm Hắc Long suốt 10000 năm, không cho ta trở thành Chính Long, cho nên ta cứ mắc cạn ở đây mãi. Ta hỏi ngươi, ta không oán Trời thì chẳng lẽ là để Trời oán ta?” Duy Hựu liền đáp: “Trời không để cho ngươi làm rồng thật chính là bởi vì ngươi không đủ Đức mà làm rồng. Để đủ Đức làm rồng ngươi phải chờ người tu luyện, gặp người tu luyện phải giúp đỡ người đấy. Giúp đỡ người đấy, thêm được một chút Thần Đức đấy mới có thể cải hóa điểm cuối cùng ở trong ngươi. Ngươi còn không biết điểm cuối cùng cần cải hóa trong ngươi là ở đâu, làm sao tự ngươi hóa thành rồng được?” Vị kia liền phẫn nộ đáp: “Vậy thì ngươi biết chăng?” Duy Hựu nói: “Ta biết chứ!”
Nói rồi Duy Hựu hét một tiếng “Om” ngân vang trong không gian, bỗng không gian đen tối của Hắc Long tỏa ra, nó bắt đầu rạn nứt ra, và những tia sáng bắt đầu chiếu vào không gian đấy. Duy Hựu tiến bước đến phía Hắc Long, Hắc Long đập cây trượng xuống, tạo ra cả một vùng quang ảnh mờ mịt phả vào phía Duy Hựu. Duy Hựu cứ bước tiếp, Duy Hựu bước đến đâu thì ánh sáng đen đúa tan ra thành hơi khói. Hắc Long nhìn cảnh đấy hết sức sững sờ, chưa kịp hết sững sờ đã thấy Duy Hựu xuất hiện trước mặt mình, đặt bàn tay lên trên trán Hắc Long. Lúc đấy Hắc Long cảm thấy rất kì dị, bởi vì thực ra Duy Hựu nhỏ hơn Hắc Long, chỉ cao bằng nửa Hắc Long, nhưng vừa đến nơi dường như đã có thể cao lớn hơn rất nhiều.
Lại nói lúc đấy Duy Hựu đặt bàn tay lên trán Hắc Long bảo: “Ngươi còn một chút Dương Đức không tựu thành, cho nên không thành rồng được, ngươi cứ làm thuồng luồng tiếp đi.” Hắc Long vừa cảm giác một luồng hơi ấm truyền từ trên trán mình vào trong thân thể, toàn bộ thân thể giống như có một sự biến đổi dữ dội, rồi cảm thấy trước ngực bỗng nhiên nở tách ra một cái, áo của Hắc Long đột nhiên rách toác ra, và từ trước ngực một cái vảy bằng vàng ròng bắt đầu xuất hiện. Nó ngày càng lóng lánh lóng lánh giống như tất cả các vảy đen trên thân thể đều bị nó làm rung động. Lúc Hắc Long vừa nhìn thấy cái vảy rồng vàng đấy, đột nhiên khuỵu xuống khóc, nói là: “Ta ở nhân gian 10000 năm, chẳng lẽ phải ở thêm 10000 năm nữa, bao giờ ta mới tựu thành được thân rồng?” Duy Hựu nói: “Ngươi chỉ việc chờ người tu luyện, lúc đấy sẽ có Thánh Đức ban đến cho ngươi, chỉ cần ngươi giúp đỡ họ là được.” Hắc Long ngửa cổ nói : “Ta cũng đã nghe lời này 10000 năm trước, có một Vị Thần Xanh Đỏ bảo ta rằng cứ chờ 10000 năm nữa, thì ta còn phải chờ đến bao giờ?” Duy Hựu mỉm cười nói: “Vị ấy nói ngươi chờ 10000 năm sẽ có người tu giúp ngươi cải hóa, chẳng phải đã gặp ta sao? Ta nói với ngươi, ngươi chỉ cần chờ không đến 1000 năm nữa, có lẽ chỉ khoảng 500 năm thôi, sẽ gặp được những người tu luyện rất lớn. Lúc đấy ngươi chỉ cần giúp đỡ họ sẽ được ban cho Thánh Đức, sẽ lập tức hóa thành rồng lớn, lúc đấy ngươi đúng là ân đức vô cùng.” Hắc Long ngơ ngác: “Thật chăng?” Duy Hựu gật đầu: “Thật! Nhưng ta cần ngươi giúp một chuyện.” Con rồng liền gật đầu, tươi tỉnh đứng lên, lúc này đã hóa thành một con rồng thật sự, không còn ở trong hình dạng thân người nữa.
 Thực ra khi nào mà vật muốn lấy thân người? Chính là bởi vì oán hận Trời, chính là bởi vì oán hận rằng nó sinh ra đã không được tu luyện, oán hận là nó sinh ra đã không được tựu thành, oán hận là thời gian đằng đẵng, thế gian mênh mông, thế nhưng nó không tìm được ai, cũng không ai cho nó có được một hình dạng cụ thể, không ai cho nó được ân điển để mà có thể biến hóa được. Nó mãi mãi là một vật thấp kém và dù nó có tiến hóa thế nào, nó cũng chỉ là một vật thấp kém của Dục giới, cho nên khi nhìn thấy cái vảy rồng vàng ở đấy, sau 10000 năm chờ đợi cũng đã có một dấu hiệu biến đổi to lớn. Để được thành một điều gì lớn lao vĩ đại là một ân điển lớn lao vĩ đại, bất cứ vật nào trong vũ trụ cũng muốn có. Đối với Hắc Long khi ấy, 10000 năm được một vảy rồng vàng đấy cũng thật xứng đáng, dù phải chờ thêm 500 năm nữa cũng chỉ như ngày qua ngày so với 10000 năm đằng đẵng trước đấy.
Lại nói lúc đấy con rồng đã hóa thành một con rồng lớn, ở trên ngực vẫn còn một cái vảy vàng rất lớn, nó đến nói với Duy Hựu: “Ngài muốn ta giúp chuyện gì?” Duy Hựu nói là: “Ta hỏi ngươi, cãi gã thư sinh mặc áo xanh (ý chỉ con rết lần trước) hắn là ai? Từ đâu đến? Làm sao có thể triệu tập được bọn ngươi?” Con Hắc Long mới nói là: “Vị này có quyền phép vô cùng, trên tay có một viên ngọc Tị Tà. Với viên ngọc Tị Tà được coi là ấn chứng của Tà giới, theo Tà giới này thì có thể gặp tất thảy các sinh mệnh mang oán hận với Trời xanh, có quyền điều chuyển tất cả các sinh mệnh có oán hận với Trời xanh. Chính tôi cũng không biết Ngài ấy từ đâu đến, nhưng khi Ngài mang ấn tín đấy đến, mang Tị Tà ngọc đến thì tất cả đều phải nghe lời.” Duy Hựu trầm tư: “Ta hiểu rồi. Vậy ngươi cứ trở về nơi ngươi từ đấy mà đến, cứ nghe lệnh ta, sau này tự nhiên có phước đức.” Hắc Long nói là: “Nhưng giờ ta trở về, Vị ấy mà đến thì ta lập tức phải đi nữa, nếu ta đến đây mà đụng độ phải Ngài thì Ngài tính sao?” Duy Hựu đáp: “Ngươi là một trong số Hắc Long hiếm hoi của cõi này. Ngươi cứ quay trở về nơi ngươi đã từ đấy đến, ta sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này rồi đến gặp ngươi một lần nữa, lúc đấy lại có sự vụ giao phó cho ngươi.” Hắc Long cảm thấy được người trọng dụng, lại là người đã ban cho mình một vảy rồng vàng, cho nên cảm thấy vui sướng vô cùng, lập tức đáp: “Ta sẽ chờ Ngài!”
Trong khoảnh khắc dường như toàn bộ đám mây đen trên trời biến mất, rồi ánh mặt trời bắt đầu chiếu tỏa rạng, gần như là đối với không gian lúc đấy có vẻ như chưa bao giờ đẹp đến thế. Ánh nắng mặt trời giống như tỏa ra hào quang thất sắc, tỏa xuống ngọn núi, tất cả đám bạch viên dưới đấy reo hò dữ dội. Lúc đấy Duy Hựu từ trên bầu trời giáng xuống, bộ giáp ở trong ánh thất sắc đấy tỏa ra một ánh kim quang kì dị, hình ảnh Duy Hựu ở trên hai vòng chân có chữ Om tỏa ra giống như một luồng sáng hào quang rực rỡ, còn tỏa rạng hơn nữa, giống như là hai mặt trời đang cùng xuất hiện trên bầu trời. Khi Duy Hựu hạ xuống, tất cả đám bạch viên đều vỗ tay reo hò, đối với hình ảnh lúc đấy không khác nào một vị Thần giáng thế, vô cùng đẹp đẽ. Duy Hựu cầm thanh kim kiếm chỉ về hướng Tây nói là: “Chúng ta đi tiêu diệt hắn!” Tất cả đám bạch viên đều quì xuống, gần như không có một thắc mắc nào cả, giống như lúc này đã thật sự tìm được Minh Chủ của mình rồi.
Bạch viên hỏi Duy Hựu: “Sơn Chủ, tuy vậy chúng ta không thể đi qua được bầu trời này. Hắn không biết bằng cách nào mà đến, nhưng chúng ta thì gần như không thể đi xa được.” Duy Hựu mỉm cười nói: “Để ta nói ngươi hay, thực ra các ngươi luôn luôn sống trong một ảo cảnh.” Đám bạch viên hỏi Duy Hựu là: “Chúng tôi sống trong ảo cảnh nào vậy Sơn Chủ?” Rồi Duy Hựu nói: “Ngươi nhìn thấy những chặng cây ở phía Tây kia không? Những cành cây đấy tỏa ra một màu xanh kì dị hơn nơi khác, đây chính là hành Kì Mộc. Tại sao có hành Kì Mộc này? Kì Mộc này chính là Kì Môn, mở Kì Môn qua lại có một Cửu Cung khác. Các ngươi sống ở trong một nửa Cửu Cung, lại tưởng mình là toàn thể Cửu Cung, mà không biết là bên cạnh Cửu Cung này còn có Cửu Cung khác, cánh cửa kia chính là Kì Môn. Ngươi có biết dòng suối chảy vào đây là ở đâu ra không?” Con bạch viên này lắc đầu nói là: “Tôi cũng không biết.” Duy Hựu nói: “Bởi vì ở phương Bắc đã ẩn đi hành Giáp, cho nên gọi là Độn Giáp. Cửa Kì Môn ở phía này, Độn Giáp ở phía kia thì tất nhiên ở phía kia có một bí mật nữa. Nhưng ngươi phải biết là có hai ngọn núi, ngọn núi này giống hệt ngọn núi phía bên kia. Hai ngươi đều sống giống hệt không gian ở bên nhau, chỉ vì ngươi không dám tiến qua không có nghĩa là ngươi không thể tiến qua được, có điều cần một phép thuật rất lớn khai mở phương ấy. Chính là xưa kia vị màu xanh đấy có khả năng mở cánh cửa này mà sang đây.” Bạch viên lại hỏi: “Ngài dường như đã biết hết cả mọi bí mật?” Duy Hựu gật đầu nói: “Ta không hiểu sao mà đã biết hết mọi bí mật. Thế nhưng phía bên kia là một điều vô cùng hung hiểm, có lẽ nếu như cùng ta sang phía bên đấy, trong các ngươi không có một ai trở về thì sao?” Tất cả đám bạch viên nhìn nhau, khuôn mặt biến sắc nói là: “Sao lại không có ai trở về thưa Sơn Chủ? Chúng ta có vũ khí hùng mạnh vô cùng, Sơn Chủ chỉ cần mở cánh cửa đấy, chúng tôi sang bên đấy nhất định sẽ có cách tiêu diệt hắn.”
Duy Hựu lắc đầu, mỉm cười nói: “Nếu theo ta mà tất cả các ngươi chết hết cả, các ngươi có theo không?” Đám bạch viên lại ngẩn ngơ, nhưng nhớ lại hình ảnh Duy Hựu từ trên trời giáng xuống, xua tan đám mây ở trên bầu trời nhiều ngày. Nên nhớ là khi Hắc Long ở trên đấy thì mỗi ngày đều tản xuống mưa độc, lông của đám bạch viên đã bị khoét hết tất cả, giống như là bị hoen rỉ ở bên trong, giống như là độc đã ăn vào thân thể, lở loét trông rất kinh khủng. Nhưng từ lúc Duy Hựu xua tan đi Hắc Long, không hiểu sao lở loét bỗng biến mất. Đối với lòng bọn bạch viên mà nói, thì cảm giác điều đấy giống như là ân điển do Thần ban, hết sức thiêng liêng. Nhưng lúc Duy Hựu nói đến điều đấy, bỗng nhiên cảm ngộ, bởi vì đã hưởng ân điển rồi thì trong tâm cảm người ta luôn luôn có một vật chất hướng đến ân điển. Hơn nữa nên nhớ là bọn bạch viên này tuy quần thể đông, thế nhưng lại không hề tiếp xúc với xã hội, không cấu thành một xã hội rộng lớn, cũng ít tính tranh đoạt với các xã hội bên ngoài, do đấy tâm tính của chúng còn rất thuần khiết. Cho nên khi nghe Duy Hựu động viên như vậy, tất cả bỗng cảm thấy có gì đấy hào hùng ở trong nổi lên, tất cả liền giơ cánh tay lên nói là: “Nguyện theo Sơn Chủ!”, cái tiếng đấy ầm ầm cả một cõi.
Lúc đấy đã là nửa đêm rồi, Duy Hựu nói là: “Các ngươi nên đi ngủ, sáng mai chúng ta sẽ đi.”
Duy Hựu trở về căn phòng của mình. Có một điều mà Duy Hựu và đám bạch viên cùng không để ý, không gian của Duy Hựu và đám bạch viên vốn không có ngày và đêm, nhưng từ lúc đẩy được Hắc Long, từ lúc Duy Hựu trở về dường như đã bắt đầu có ngày và đêm. Đây là một điều tự nhiên diễn ra, vốn là rất khác thường và đáng lẽ đám bạch viên phải ý thức được, thế nhưng mối lo về cuộc chiến với vị thanh niên áo xanh, cùng với ân điển của Duy Hựu đã chữa lành mọi vết thương khiến cho đầu óc chúng dường như đang ngơ ngẩn không biết mình thuộc về đâu, không để ý rằng lần đầu tiên trời đã xâm xẩm tối. Thực ra gọi là đã về đêm cũng được, bởi vì so với mức bình thường của không gian này thì nó đã trở nên tối thẫm rồi.
Khi Duy Hựu trở về phòng, ngồi trên giường bạch ngọc, bỗng nhiên có một suy nghĩ kì lạ: “Chuyến này ta đi, liệu nếu không trở về thì có thể gặp được sư tỉ không?”, nghĩ thế bỗng bất chợt mỉm cười. Lúc đấy Duy Hựu cảm thấy trên thân thể mình có một luồng bức lực đẩy ra vô cùng, liền cởi tạm áo đặt lên bên trên, ở sau lưng hiện ra một hình bông sen lửa, ở trước ngực có hình một con rồng xanh, ở trên hai bàn tay, một bàn tay có hình thái cực đỏ trắng và một bàn tay có thái cực xanh trắng hiện lên, thân thể giống như chạy rần rật dữ dội. Duy Hựu cảm giác thân thể mình như một luồng năng lượng đang bức ra vậy. Lúc này Duy Hựu nghĩ: “Ta nên làm gì nhỉ?”, liền ngồi xếp bằng luyện công, luyện đến lần thứ 9 đột nhiên thân thể cảm giác như căng trương ra, bay phình lên trên không, nứt ra từng mảnh nhỏ, đau đớn vô cùng, cảm giác là bàn tay mình không phải là của mình nữa, xương cốt đều đau từ tận bên trong, phổi đau, tim đau, gan đau, thận đau, tỳ đau. Tất cả đều giống như muốn vỡ tung ra, từng dây thần kinh một bị kích động, gần như đau đớn vô cùng.
Duy Hựu lại không biết làm thế nào, liền nghĩ một niệm là: “Dường như thân thể ta không chịu được”, nghĩ đến thế con rồng ở trước ngực liền biến mất, thái cực ở trên hai bàn tay biến mất, bông sen ở sau lưng biến mất, liền ngã xuống, thở hồng hộc, lúc đấy mồ hôi đầm đìa trên trán. Thực ra buổi sáng khi Duy Hựu sử dụng Thần công để chiến đấu với Hắc Long, để xua tan Hắc Long và nhiếp phục Hắc Long, đã khởi động những bộ Thần công từ bên trong Duy Hựu và như thế bắt đầu xuất hiện ra bên ngoài. Đấy là điều mà thân thể người thường không chịu nổi, kể cả với năng lượng của Duy Hựu là ở trong Kì giới đã tu luyện đến Tiên thể, nhưng cũng không chịu nổi năng lượng này, cảm giác rất đau đớn. Thân thể của Duy Hựu giống như từng tế bào một đều đang chịu áp lực vô cùng vậy.
Thực ra năng lượng giống như một dòng chảy, nó chỉ tựu thành một dạng cấu hình sinh mệnh, một dạng hình sinh mệnh, tức là nó là một dạng, nó là một dòng chảy, dòng chảy này chỉ có dạng, chỉ có hình, chỉ có đủ Thanh – Hình – Sắc – Vị khi nào có một điểm trấn giữ nó lại. Giống như một dòng chảy phải có một cái cung Hum ở đấy thì Om Ma Ni Pad Me mới bắt đầu tụ lại được một chỗ. Nếu không phải vì sự đối đầu giữa Om với Hum, đúng hơn là sự tương phản, tương hỗ giữa Om với Hum thì các cung còn lại không thể tựu thành một chỗ, không có thân người. Cho nên một khi năng lượng này đã thành một dòng chảy, nó cuốn đổ mọi vật chất của Duy Hựu, thì Duy Hựu đột nhiên giải thể giữa đấy. Đã không ở trong không gian đấy thì thực hiện sự việc trong không gian đấy thế nào? Giữa các không gian là liên đới, không gian bề mặt là có một sự liên đới cụ thể. Bởi vì không gian bề mặt là một cõi trung gian có thể tác động đến mọi cõi, mọi cõi đều phải có hiện hữu ở bề mặt, cho nên Thần Mệnh, Sứ Mệnh của Duy Hựu hẳn nhiên là nằm ở bề mặt, hẳn nhiên là còn rất nhiều điều thực hiện ở bề mặt liên quan đến rất nhiều Cảnh Giới, rất nhiều Tiên Môn, rất nhiều Chính Phái, rất nhiều những điều được an bài trong lịch sử vũ trụ, thậm chí trong lịch sử sâu xa không thể ngờ tới được. Duy Hựu hôm nay một khi đã giải thể không phải là chết, mà là sẽ cuốn theo dòng năng lượng đấy bị bay lên trên, thậm chí sinh mạng chưa chắc đã giữ được. Bởi vì nếu không thực hiện được điều là làm chủ được các dòng năng lượng ở trong mình thì Duy Hựu coi như Công Đức chưa đến chỗ đấy, sẽ giáng hạ xuống một phần, dòng năng lượng của các vị ban cho vẫn là đang trôi chảy như thế. Tức là Duy Hựu cũng không thể đồng hóa được với dòng năng lượng đấy, đã không thể đồng hóa được thì tất nhiên là bị nó cuốn đi rồi, dạng hình cũng biến mất, coi như thất bại Sứ Mệnh thì chính là tiêu tan rồi.


Thực ra chuyện mà Duy Hựu trải qua bất cứ người chân tu nào lãnh những Sứ Mệnh lớn đều trải qua ở trong các cõi Linh giới của mình. Sư tỉ của Duy Hựu trong một thời gian ngắn đạt đến Thần thông vô lượng như thế ở trong tầng bề mặt, bởi vì Duy Hựu đang không ở trong tầng bề mặt, mọi Thần thông đều có thể xuất phát, thế mà Thần thông của Duy Hựu lúc này chưa chắc đã vượt hơn được Thần thông của sư tỉ Duy Hựu. Sư tỉ Duy Hựu đã trải qua những khổ nạn nào, đã qua những khổ nạn nào ở trong các cõi giới khác nhau để đạt đến Thần thông của mình, chuyện đấy chẳng qua là chuyện không biết đến, không phải là chuyện để ghi lại, chỉ thế thôi, còn chuyện của Duy Hựu là chuyện để ghi lại nên chúng ta biết tường tận như vậy. Còn ai đạt được một Thần thông chẳng vô cùng trắc trở gian nan, ai đạt được một chút công, ai đắc được một chút, trải qua các cõi không gian của họ, liên quan đến bao nhiêu sinh mệnh, liên quan đến bao nhiêu kì vọng, liên quan đến bao nhiêu điều cao thượng nữa, chuyện đấy ai mà biết được. Chỉ có điều là chính người tu thì cứ tu đi thôi, còn chuyện gì cần lưu giữ sẽ lưu giữ, chuyện gì cần được kể sẽ được kể, chính là thế.
Duy Hựu ngồi thở hồng hộc, mồ hôi chảy dài trên trán. Đúng lúc đấy thấy cánh cửa trước mặt xuất hiện một luồng sáng trăng trắng, rồi có một giọng nói từ luồng sáng đấy phát ra: “Ngươi sao gặp hiện tượng kì dị vậy?” Duy Hựu bật thốt: “Cô cô! Người vẫn ở đây à?” 

Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

Bất tín

1. Nó vì người mà đau khổ. Tự dằn vặt mình. Nhưng trước bề trên vẫn chân thành, tôn kính. Hạng người ấy, dẫu ngã, vẫn sẽ đứng lên được.

2. Nó vì người khác mà đau khổ. Vì đau khổ mà tự-vì-mình. Trước bề trên bất kính, láo xược. Hạng người ấy dù đứng bằng ba chân cũng quỵ ngã.

3. Chẳng cần đợi nó bất tín, anh sẵn lòng bất tín nó rồi. Loại bất tín, bất kính chính là loại không dùng được, nó có quỳ dưới chân em em cũng đừng dùng nó.

4. Người ta sống mà còn tốt, chính là tự mình có lương tâm và lễ nghi. Lương tâm và lễ nghi cấu thành Đạo Đức. Trên Đạo Đức là Pháp Lí. Chúng nó không có lương tâm, chẳng còn lễ nghi, thì chẳng khác nào người xấu xa tệ hại.

5. Nên em phải chọn người mà đặt niềm tin. Lại phải chọn người mà bất tín. Tin nó cũng vậy, bất tín nó cũng vậy, đừng cho nó biết. Cứ nói với nó như trước, đừng thay đổi thái độ. Đó là vì em cần cao thượng. Nhưng đừng kì vọng vào nó, đừng giao việc cho nó. Nó không xứng đâu.

6. Đừng để nó nảy sinh tâm lí bài trừ, ngờ vực, ác ý với em. Muốn thế, em cứ cao thượng đứng ngoài nó. Kệ nó quãy như giun như đỉa, như con quạ đập vào đá, như bánh ngon mà bị mốc.

Thứ Bảy, 16 tháng 12, 2017

Trân trọng đến đâu

Như đợt trước, lòng anh khắc khoải, thấy bế tắc vô cùng. Muốn đem Chân Kinh cho thương sinh, thương sinh lại sinh lòng oán đố. Vì sao vậy? Thương sinh chỉ muốn cái thuận cho mình, hợp với tư tâm, mà chẳng hấp thụ nổi điều cao quý, chí lí, hạnh phước. Nghe ngụy kinh thì khỏi phải chân tu, nên thương sinh lấy làm an hòa thích thú. Đi ngủ không lo viên mãn, đi làm không lo phẩm giá, đi ra không nghĩ chuyện tâm tính, đi vào không cần phải trang nghiêm.

Đó là hạng gì? Thích giận thì giận, thích ghét thì ghét, tư tâm tư tình mặc nhiên phát tác, bất quản trên dưới, không có trước sau. Lòng dạ chúng ẽo ợt.

Lại là hạng gì? Có điều để đố kị thì hết sức thị phi, lời qua tiếng lại, muốn đem độc ác mà đày đọa người khác, hả hê như răng tanh thấm máu, lời nói độc địa mà tự thấy thỏa lòng. Tâm trí chúng bại hoại.

Hạng ẽo ợt, bại hoại đó, anh gặp chẳng phải ít. Chúng có muôn hình muôn lốt, tưởng rằng nhổ nước bọt vào kinh sách, đem lời Phật ra thiêu đốt thì được uy đức cho thân mình, thật là vô minh, si ngốc. Thân xác bùn đất, xương máu bẩn thỉu của chúng đều đau đớn mà tã nát thành tro bụi. 

Chúng sợ hãi lắm, thường kiếm cớ nhìn vào tượng Phật, để chắc rằng Phật chỉ là tượng. Chúng đọc lời Phật, để thấy Phật chỉ là lời.

Không biết rằng Ơn Trên oai nghiêm, chưa hề bất minh bất bạch với chúng.

Lại làm anh nhớ đến lời của A Nan trong Kinh Dược Sư:

 A-nan bạch rằng: “Bạch đấng Thế Tôn đức độ cao vời, đối với các kinh điển mà Như Lai thuyết con chẳng hề sanh lòng nghi hoặc. Vì sao vậy? Tất cả nghiệp thân, miệng, ý của đấng Như Lai, không có gì là không thanh tịnh."

“Thế Tôn! Hai vầng nhật nguyệt kia có thể làm cho rơi rụng xuống. Núi chúa Diệu Cao có thể làm cho nghiêng ngã. Nhưng những lời chư Phật dạy không hề sai khác."

Còn em thì sao?

Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

Đọc Kinh Dược Sư

Ngồi nghĩ về Phẫn Nộ Minh Vương, anh lại đọc được một đoạn này trong Kinh Dược Sư:

Lại nữa, Văn-thù-sư-lợi! Nếu có những người tuy được học đạo nơi đức Như Lai, nhưng phạm vào các giới cấm; hoặc chẳng phạm giới, nhưng phạm vào quỹ tắc; hoặc chẳng phạm giới và quỹ tắc, nhưng hủy phạm chánh kiến; hoặc chẳng hủy phạm chánh kiến, nhưng chẳng được nghe biết nhiều, chỗ Phật thuyết những nghĩa sâu trong kinh điển đều không thể hiểu rõ. Hoặc tuy nghe biết nhiều, nhưng sanh ra kiêu mạn thái quá. Do kiêu mạn thái quá che lấp cả tâm tánh nên bao giờ cũng cho mình là đúng, người khác là sai, chê ghét chánh pháp, làm bạn với ma. 

Những kẻ ngu si như vậy chẳng những tự mình đi theo tà kiến, còn làm cho vô số người khác phải đọa vào hố sâu hiểm ác. 


Những người ấy tội đáng phải lưu chuyển mãi mãi trong các cõi địa ngục, súc sanh, ngạ quỷ..."

1. Quỹ tắc là quy phạm của Tăng hội, xếp sau cấm giới, quan trọng hơn Chính kiến. Cho nên nói rằng, người hành xử đúng lí trong Tăng hội, chẳng chia rẽ, chẳng gây tình thủ oán, chẳng khiến trên dưới ghét nhau... thì người ấy quả thực có Chính-Kiến.

2. Đây là một đoạn văn tuyệt vời. Cấm giới, Quỹ tắc, Chánh kiến, nghe lời Phật thuyết, Ngộ tính, trừ bỏ Kiêu mạn... Đó là những nấc thang tuyệt đối hệ trọng của người tu. Nên rằng, chưa giữ được Cấm giới, đừng bàn chuyện tốt hay xấu cho Tăng hội. Chưa làm đúng sự luật Tăng hội, đừng nói chuyện có Chính kiến. Chính kiến chưa có, thì dẫu cho ngồi dưới chân Phật cũng không nghe được lời Phật thuyết. Nói gì đến Ngộ!

3. Kiêu mạn hiểu đơn giản là: Mê mà dám cho mình là Tỉnh, Tối mà tự cho mình là Sáng, chưa Chứng Đắc mà tự cho mình là Chứng Đắc. Còn có một đám người đáng khinh anh đã gặp: Chưa làm nổi người tử tế nhưng luôn tự cho mình là Thần. Kiêu mạn thái quá, thì tâm tính cũng bị che lấp cả rồi, gặp Chính Pháp thì ghét bỏ, làm bạn với Ma quỷ mà không tự biết, chỉ xem mình là đúng, kéo bè kết đảng dụ dỗ người ta vào làm chuyện táng tận lương tâm, đưa người khác vào hố sâu ác độc sai trái.

4. Hạng ấy thì vẫn đang rơi xuống cõi Địa Ngục, Ngạ Quỷ vò xéo cắt lưỡi lột da rồi. Chúng đang tự cào xé gào thét đó. Em có nghe thấy không?

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Dâng? Tặng?

1. Dâng là người dưới cúi xuống đưa lên ngang mày để người Trên nhận.

Tặng là người Trên cúi xuống đặt vào tay người dưới.

Cái lí ấy có lẽ gì?

2. Anh định làm một chuyện lớn lao. Đến khi ấy mới biết Trên không thể dâng, dưới không thể Tặng. Đến lúc ấy mới nghĩ, thế gian ấy mà, không phải chỗ anh muốn đứng.

3. Vì thế gian không phải chỗ anh muốn đứng, nên anh đi xuyên qua nó, không ngại nó xấu bẩn. Nhưng nó ngại anh trong sạch. Thế thì anh tỏ ra vấy bẩn. Nhưng nó vẫn ngại anh trong sạch. Vậy anh nên làm gì?

4. Anh lùi vào một góc nhỏ. Nhìn ra thế gian. Thế gian vẫn vật lộn đau đớn, vẫn là thế gian! Điều anh tặng chúng, anh lấy lại. Chúng lăn ra hộc máu và quẫy đạp trên nền đất lạnh buốt. Chúng hỏi anh:

- Kìa, điều ta Tặng ngươi thì sao? Sao ngươi bạc ác tanh tưởi như vậy? Ngươi cố chấp mà không có đạo lí! Vô ơn mà không có tín nghĩa!

5. Đó là tất cả những gì chúng dâng anh, sau đó chúng lụi tàn như tro bụi.

6. Sau đó anh đóng cánh cửa. Và nắm tay những người máu mủ của mình đi về phía một vũ trụ mênh mông.

Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Nghiêm huấn

Lúc Đức Thích Ca chuẩn bị lìa thế gian, Ngài có dặn trong Kinh Di Giáo thế này:

"Tỳ-kheo các ông! Đã có thể trụ yên nơi giới rồi, nên chế ngự năm căn, chớ để phóng dật, chạy theo năm dục. Ví như người chăn bò, cầm gậy canh giữ, chẳng để cho tự do chạy bậy, xâm phạm ruộng người. 

"Nếu buông thả năm căn, chẳng những là chúng chạy theo năm dục không có giới hạn, không thể chế ngự được, lại như ngựa dữ không dây cương kiềm chế, sẽ lôi người xuống hầm hố. Như bị giặc cướp làm hại, chỉ khổ một đời này thôi, nhưng bị giặc năm căn gây hại, khổ nạn kéo dài nhiều kiếp, lại rất nặng nề, không thể không thận trọng. 

"Vậy nên người có trí chế ngự các căn, chẳng hề tùy theo; phòng giữ như giặc cướp, không để buông thả. Nếu buông thả ra, chẳng bao lâu ắt phải diệt mất vì xúc chạm. 

"Tâm là chủ của năm căn. Vậy nên các ông phải khéo chế ngự tâm. Tâm rất đáng sợ, hơn cả rắn độc, thú dữ, kẻ giặc thù, nạn lửa lớn tràn lan... Những thí dụ như thế cũng còn chưa đủ. Sự nguy cấp giống như người tay cầm bát mật, đi lại nhanh nhẹn, mắt chỉ nhìn vào mật nên chẳng thấy cái hố rất sâu dưới chân; như con voi điên không có móc sắt để kiềm giữ; lại như con vượn được lên cây, mặc tình nhảy nhót, khó bề ngăn cấm, chế ngự. Phải mau mau kiềm chế, chớ để phóng dật. Nếu buông thả tâm, tất cả việc lành sẽ bị hủy hoại mất; chế ngự được tâm rồi, không việc gì không xong.

"Vậy nên chư tỳ-kheo phải siêng năng tinh tấn, chế ngự cho được tâm."



Về nghiêm huấn của Ngài, anh không có ý kiến nào để bày tỏ. Ngũ căn gồm: Tai, Mắt, Mũi, Lưỡi, Thân. Đối với sự thả lỏng ngũ căn mà gây ra dục, Ngài nói rằng mấu chốt không phải là cắt lìa Dục mà là làm chủ Tâm, vì Tâm là chủ của ngũ căn.

Điều này anh nghĩ người sau ghi chép chưa đúng lời Ngài. Phải nói là: Tình là thứ ra vào ngũ căn, Dục là cặn bã của ngũ căn. Tình là Nhân, Dục là Quả. Tình là Chủ, Dục là Khách. Có Chủ, tất có Khách. Có Nhân, tất có Quả.

Vì thế, đám nhiễm tình tất nhiễm dục. Để cái Tâm sáng biến thành Tình đục, đê cái Tình đục chiêu dụ Dục vọng nhơ bẩn, đó là chỗ sai lỗi lớn khó quay đầu.

Đáng thương thế đó.

Mà đáng xấu hổ thế đó.