Lại kể, Long Quy dùng truyền
âm pháp đưa âm thanh vào tai chàng trai, pháp truyền âm này là dùng một loại
vật chất đồng với vật chất vi quan
nhất mà chàng trai mang giữ trong
thân mà ký tải tín tức, nhờ đó chỉ chàng trai nghe được:
"Hoa văn hai vị này thật ghê gớm, ta chưa từng thấy qua
hoa văn phức tạp đến vậy. Hoa văn của những vị này thường là biểu hiện của Long mạch mà các vị ấy trấn giữ, cũng
như trên thân thể ngươi có các đường mạch máu vậy, chính là biểu hiện của loại khí huyết của từng loài.
Hai vị này hẳn
phải đến từ Thần Long mạch hoặc tương đương như thế. Ngươi
tốt hơn hết hãy im lặng, ta có thể dùng quy tức đại pháp (phép thở của rùa) mà khiến hai ta
nội liễm, bế khí, vô hình, tránh khỏi tai mắt họ".
Nhưng
chàng trai lại mang một cảm hứng dị kì. Thân thể chàng lúc
này bỗng nhẹ như mây, chân tay dường như muốn tự cử động. Trạng thái này
chính là trạng thái tùy tâm nhi
hành, một cảnh giới rất gần với tam hoa tụ đỉnh. Khí tức trong thân thể chàng được thôi động đến mức vượt qua hạn chế của nhục thể, có thể đồng với thiên địa, theo hình mây tướng gió mà vận hóa. Hơn nữa lúc này tâm tình chàng lại có điều kích động phi thường, hoàn toàn thoải mái,
không thể diễn tả nổi. Chính vào
lúc rất nhẹ nhàng, chàng bước xuống khỏi mai của Long quy, rồi như làn gió
đã đứng đối
diện với hai vị sơn thần. Ánh mắt chàng tỏa ra màu sáng xanh đỏ,
xung quanh thân có một lớp kim
quang mỏng lấp lánh. Thốt nhiên chàng thấy vạn sự nhẹ nhõm vô cùng.
Hai
vị sơn thần
nhìn nhau, ánh mắt có phần hân hoan. Nhìn
kĩ thì thấy hai vị này có điểm phân biệt. Một vị có đôi mắt chiếu ra ánh
sáng da cam, vị kia có đôi mắt chiếu ra ánh sáng bạch
kim. Nên nhớ rằng vẻ của thiên địa tinh hoa, dẫu mang hình tướng nào, đều khiến người đối diện thanh thản tự tại, hướng chân vị thiện. Vẻ của âm độc dương độc đều khiến người ta khởi phát tà tâm ác ý, cho nên uy lực của Thần và người, dẫu trong tam giới, đích thực là rất phân biệt. Vị có mắt chiếu ra ánh da
cam cất tiếng: "Ứng Đế vương, ngươi đến nhận
mệnh đấy chăng". Chàng trai không biết tại sao, trong
đầu trống rỗng dù ý thức đầy đủ, buột miệng đáp: "Nhị vị đã khốn khổ rồi, ta đến để lý Thần Thư, dựng lại Thần
cảnh, tái hiện uy phong của chư Thần". Thực ra trạng thái của chàng không có
gì đáng ngạc nhiên: khi thân không
còn ước chế tâm ý, tiêu dao tự tại, thì vật chất tinh
hoa dễ dàng đón nhận các tín tức từ sâu thẳm sinh mệnh và chuyển tải
nó, đây là một dạng thứ của trạng
thái Nhập Thần. Khi ma tâm khởi phát thì ngược lại, các tín tức ngoại
lai dẫn dễ xâm chiếm thân thể.
Hai
vị sơn thần
nhìn nhau gật đầu. Một vị khua tay trái,
một vị khua tay phải, mỗi người mỗi bên, mà hai cánh tay dường như hòa quyện như dòng chảy thái cực. Thường thì hình và ý liên đới, chuyển động của Thần thường rất đẹp, các hình ấn vốn bao hàm
pháp lực còn mỹ diệu hơn nữa, chính là do năng lượng cấu thành vốn vi quan và mạnh mẽ. Chính vào lúc hai bàn tay chầm chậm uốn lượn tạo thành hình thái cực cho đến khi chạm nhau ở tâm thái cực, thì một ánh sáng rực rỡ chói
lòa xuất sinh, chiếu tỏa vạn vật, dường như lập tức xua tan u uẩn của cảnh vật. Nhất thời vạn vật như trùng sinh, lấy lại hết cả vẻ tươi tắn, dường như từ cây cỏ đến bụi bặm đều chờ đợi giây phút ấy. Long quy từ sau tảng đá nhìn thấy cảnh ấy bật thốt: "Linh Môn Trùng
Quang, Chư Thần Giáng Lâm". Từ khóe mắt già cỗi của Long Quy nhỏ một giọt lệ lấp lánh, như đã chờ sự ấy từ rất lâu.
Lại nói chàng trai bỗng bị
hút vào khối sáng ấy, liền thấy khối sáng mở ra như một cánh cửa. Chàng định thần lại đã thấy mình trong một không gian trắng muốt, thần tình càng thêm thư thái. Đương khi ấy có tiếng nói vọng vào tai chàng, mà nghe như trong não. Hãy
nhớ rằng mọi phép mật truyền đều đi thẳng vào nê hoàn
cung, người nào tư chất tốt đều sẽ cảm nhận được sự trao truyền ấy: "Tiểu hài nhi, ngươi nhớ tên
ngươi đấy chăng?". "Cha
mẹ tôi nói rằng
Đạo vô
danh, ngươi cần tên làm gì, rội nói với tôi rằng, ấu nhi, tên
cha mẹ đặt không bằng tên do Đạo đặt, ngươi nhớ tên ngươi là Bất Tranh, ấy là Đạo
hiệu". Giọng nói lại vang lên: "Tiểu hài nhi,
cha mẹ ngươi là Đạo chăng? Chẳng qua vì sùng Đạo mà mượn Đạo đặt tên cho ngươi. Tên ấy là Đạo hiệu, dường như Đạo mà chẳng phải Đạo. Ngươi có biết tên thật ngươi chăng?". Chàng trai nghe vậy tựa như sực tỉnh điều gì, bất chợt ngơ ngẩn lẩm bẩm: "Sùng
Đạo mà ngỡ mình là Đạo, điều ấy có trong Đạo chăng? Mang Đạo hiệu mà
chẳng do Đạo đặt, điều ấy hợp Đạo chăng? Chẳng có trong Đạo cũng chẳng hợp Đạo, ta còn Đạo chăng?".
"Ngộ tính tốt. Dù hãy còn nông cạn. Ngươi
muốn phán xét Đạo chăng? Muốn lý giải cha mẹ ngươi
chăng? Ngươi chưa hợp đạo, chưa đồng với Đạo, nghĩ chuyện ai hợp Đạo ai mất Đạo chăng? Ngộ tính lẫn với phàm trí, tuy vậy là ngọc thô". Lời ấy vừa nói xong, chàng trai cúi xuống vái trước thinh không,
thưa rằng: "Trong lời có huyền cơ, giản dị mà bao quát, thật khó
nghĩ. Mỗi câu mỗi lời đều áp lực không tả, nhưng lại rộng lớn vô song. Xin hỏi đang dạy bảo đây là vị nào?". Vừa dứt lời thì không gian bỗng lay động, rung chuyển ầm ì như sấm nổ. Lại nữa, dưới chân bỗng ửng đỏ, đất nứt ra lửa bỏng.
Lại nữa, trên đầu thấp thoáng ánh sáng đầy bức lực. Lại nữa, không gian như không thở nổi. Chàng trai thấy mình được bọc trong một khối cầu, lúc ấy bỗng thấy lẩy bẩy. Lại quỳ xuống vái một vái mà rằng:
"Chẳng hay Thượng Tiên muốn dạy bảo điều gì?".
"Cảnh ngươi vừa thấy là chân tượng của tam giới xứ này. Ta cho ngươi hay, Ma vương từ Nam phương đã trà trộn vào Bắc mạch, giờ đã ở chốn nhân gian chuẩn bị mượn nhân tâm mà hoại diệt
Thần mạch, cắt đứt nguồn nối kết
chư Thần. Sự tình hiểm nguy đã phản ảnh lên Linh giới. Chúng ta cần một người mang Thần Thư giao lại
cho chủ tể Nội Đạo Tràng (trường Nội đạo), nhưng trong sứ mệnh có sứ mệnh, trong sự thể có huyền cơ, hung hiểm thập phần, ngươi có dám chăng?". Chàng
trai nghe lời ấy bỗng có phần nghi hoặc, vì sự thể đang diễn ra đây là đột ngột vô cùng. Chàng lại
thấy từ sâu thẳm một phần gì thúc động, bỗng đứng thẳng chắp tay nói: "Xin Thượng Tiên chứng cho, tôi từ nhỏ đã biếng nhác, tham sinh úy tử,
tuy muốn giơ cánh tay phụng sự
trời đất, nhưng lực hèn sức kém, liệu có được không, hay lại phụ một phen thiên cơ, khiến tam giới khốn đốn?".
"Phế ngôn. Ngươi nhận mệnh đấy chăng? Băn khoăn là
lẽ của phàm nhân. Nghi ngại là cớ của phàm trần. Bất nhất là
tính của phàm tâm. Thần mệnh là điều không thể lay chuyển, vì
cấu thành thần
mệnh là tối cực vi quan, vật chất đó vượt ngoài năng lực hoán cải của sinh mệnh,
một khi đã đánh thức là nhất quyết diễn hóa.
Trong sâu thẳm ngươi không phải đang dứt khoát đấy sao? Kẻ biết điều sâu thẳm mà không thực hiện nổi, chính là bất Chân. Ta nói
ngươi nghe, kẻ lìa với Đạo nhất, bất Chân lớn nhất, là không
thực hiện nổi chân mệnh của mình. Đã không thực
hiện nổi chân Mệnh, dẫu có mượn danh Pháp lý
nào, cũng là giả hoặc". Chàng
trai nghe mấy lời ấy, bống thấy từng lỗ chân lông đều mở ra như mắt, tinh thần dường như có đại biến động. Lệ không bảo mà chảy. Bèn chắp tay mở mắt lớn nói rằng:
"Thượng Tiên, sứ mệnh này quý hơn
mạng tôi. Tôi biết từ sâu thẳm rằng đảm nhiệm tức là chết. Lời nói càng nói càng thừa, xin viên toàn cho tôi được tiếp thụ sứ mệnh".
Chàng
vừa nói xong thì thấy hoàn cảnh đột ngột chuyển biến, đã
thấy mình đứng
trong một cung điện bằng vàng ròng, đứng trước một ngai lớn có một vị
Thần tỏa ánh kim quang chói lọi,
hai bên vị Thần ấy có chư Thần không đếm xuể, chỉ kịp nhìn qua thì bên phải có 5000 vị chân Tiên, bên trái có 5000 vị La Hán. Chàng thấy trong tấm lòng xúc động to lớn, từng nhịp tim nghẹn lại, đầu não như tan ra.
Thân hình chàng theo cái phất tay của vị lớn nhất bay đến trước chư Thần, so ra chàng nhỏ bé chỉ như một hòn sỏi. Vị ấy bỗng mở Pháp Nhãn, từ Pháp nhãn lại mở ra Pháp nhãn, cứ thế
trùng trùng điệp điệp, rồi một tia sáng
gần như vô hình mà rạng rỡ khôn tả nhắm thẳng
vào chàng chiếu tỏa. Chàng thấy lay động dữ dội, nhưng êm ái không gì bằng, vừa đến đõ đã hạ chân xuống nền cung điện. Vị Thần
ấy cất tiếng:
"Ngươi
đã nhận lấy Thần mệnh rồi, hãy đến gặp Bạch Long Vương sẽ
biết cần làm gì tiếp. Kẻ nhận Thần
Mệnh hãy nhận lấy Thần Danh của ngươi:
Nguyệt Quang". Nói rồi chư thần liền cùng đọc một đoạn trong Kinh Diệt Tận của Phật Tổ Như Lai:
"Khi ấy các vị Ứng
Chân, Độc Giác, và Bồ-tát sẽ bị
chúng ma xua đuổi, trục xuất và
không còn tham dự trong chúng hội nữa.
Giáo Pháp của ba thừa sẽ lánh
vào nơi núi rừng phước đức.
Trong yên tĩnh, họ sẽ tìm được sự an
vui, tuổi thọ thêm lâu dài. Bấy giờ chư
thiên sẽ hộ vệ cho
Đồng tử Nguyệt Quang xuất thế. Các
ngài lại gặp nhau và cùng chấn
hưng Đạo của Ta"
Vị Thần ấy lại nói: "Mật
truyền thì vô ngôn, vô ngôn nhưng ngàn ý ngàn lời, như Bồ Tát Thiên Thủ Thiên
Nhãn. Sứ mệnh và Thần Thư ở trong ngươi rồi, đi đi".
Nguyệt Quang thấy hào ảnh chợt
lóe, lại đã
thấy mình ở
trước mặt hai vị Sơn Thần. Hai vị Sơn thần đã hóa thành tượng đá.
Nguyệt Quang chạy về phía Long Quy, leo lên rồi đi tiếp. Lúc này nhục thân lại ước chế chàng, thân thể thốt nhiên
nặng nề như trước. Nguyệt Quang thầm nghĩ: "Ôi, ta muốn ở trong Linh giới ấy vĩnh viễn biết bao".
Sứ mệnh của Nguyệt Quang bắt đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.