Nguyệt Quang không chịu nổi
nữa, bật thốt: "Thưa tôn sư, nơi này là nơi tu
hành sao lại lắm người lại qua như vậy, còn là con người nhân
gian?" "Ngươi thật hồ đồ, đến lúc này vẫn nhìn con người là con người, ngươi nhìn con người là
con người, thì chính là con người. Để ta nói ngươi hay, mỗi vùng
xuất sinh được
Thánh nhân hoặc có người chủ trì lịch sử một vùng, đó là nhờ
Chùa một mặt phong ấn Linh khí, mặt khác thì phân
phát Linh khí vào kẻ hữu duyên. Kẻ ấy hữu duyên là không tình cờ, mà sự phân phát ấy càng không
tình cờ, nhưng cái lí bên trong
thì hết sức phức tạp. Mấu chốt chính
là nếu ngươi thấy sinh mệnh ấy một mặt thì là trả nghiệp tích đức, mặt khác là đang diễn hóa
theo an bài, thì ngươi sẽ hiểu rõ
tại sao lại mở cửa cho khách thập phương đi vào Chùa". "Thưa tôn sư,
con quả thật thấy những kẻ đến Chùa có phần thanh
sạch, nhưng nếu họ mãi đến đây, trong tâm tốt có tâm xấu, dần mang nhân gian tâm thái mà bước vào thánh địa thì sao?
Chẳng phải từng bước mà làm suy bại chính nơi linh thiêng này sao? Con thấy thật vướng mắc. Vì con biết trong Tiên đạo đã nói rõ sự thể này,
trên Tiên giới là không có con người nhân gian".
"Tiểu tử, cái lí của ngươi chẳng phải rất nhân
gian sao? Có con người nhân gian
thì nhân gian, không có con người nhân gian thì không nhân gian, những nhận thức đó chẳng phải hoàn toàn
phụ thuộc và con người nhân gian sao? Ngươi hãy biết rằng mỗi không gian đều
có chủ sự, chủ sự của không gian ấy đích thực có pháp lực, pháp lí, tâm tính, đạo đức lớn, thì không gian ấy đã mặc định kết giới thế rồi, kẻ đến
không khác được, khác mà được vào cũng
không khởi tác dụng khác được, đó chính là chỗ mà Trí
Huệ cấu thành Pháp giới. Ngươi thấy nhân gian là nhân gian, là vì không rõ được nhân gian là chỗ bề mặt của pháp lí, chẳng qua bị thoái
hóa mà thành viễn li khỏi Đạo. Ta nói viễn li, là vì vốn gần. Cho nên,
ngươi hãy nhớ lấy, bậc Thánh giả ngồi một chỗ, có thể chế
ngự Thiên địa, đặt định nhân gian, tuyển lựa
nhân sự. Này
tiểu tử, đột
phá điều đó
là đột phá tướng
của vạn sự, có thể đạt đến pháp tướng rồi".
"Tôn
sư, đồ đệ
thật xấu hổ. Lại nói, Từ Sư thúc thật kì quái,
con đến đây đã một tháng, một mặt thì không dám nói chuyện, mặt khác thấy hoài nghi. Sao
sư thúc nói với sư phụ toàn chuyện nhân gian, cao hơn một chút
thì toàn việc bói toán, xem tướng, cho đến bàn tay, gân cốt, da xương,
nội tạng, y học các thứ. Mấy điều ấy không những là thấp, mà còn là tiểu đạo trong tiểu đạo đấy sao? Đệ tử thấy thật bất bình:
mấy thứ đó đem ra áp chế nhận thức người thường được, nhưng sao lại dạy trên diện rộng cho các đệ tử trong Chùa này? Hơn nữa
Bạch Môn là Tiên môn, sao lại
mang danh Phật môn thế này, càng ngày đệ tử càng
hoài nghi". Thực ra chẳng phải chỉ không gian, mà thời gian và các đặc tính của nhân gian đều phụ thuộc
vào Thánh Nhân chủ trì thời không đó.
Nguyên Nguyệt Quang
bước vào
không gian quá khứ này phải đi lại giữa nhân gian, mà không được Thánh giả chủ trì bao quản, nên sau nhiều ngày không những bài trừ nhân gian rất lớn, mà còn xuất sinh các tâm
ý tiêu cực. Tâm ý ấy không hề sai, nhưng cũng là thái cực tâm
ý không điều hòa nổi với thời-không mà Nguyệt
Quang tham dự. Nên dẫu có Thần Thông Công năng,
vậy mà tâm thái thật không dừng được mà động. Ai nói bảo trì thì không động? Chính
sự bảo trì khiến mỗi va chạm càng mang năng lượng lớn, xung đột lớn.
Thần Xanh Đỏ nheo mắt cười,
đoạn đáp:
"Tiểu tử, mắt ngươi sáng rỡ quá, nên không nhìn vào trong được, lồng ngực ngươi mạnh
mẽ quá, nên không kiềm chế được. Ngươi thấy không, ta tuy nói vậy,
mà đã chỉ ra cho người rằng mắt sáng, ngực mạnh không phải là mấu chốt, mà hướng nội, kiềm chế mới là sự
thực. Nếu không vì ngươi cần Ngộ,
có cần ta phải quản cả sự ấy nơi ngươi không? Nếu không
vì ngươi, thì có truyền dạy cho ngươi
không? Chân chính mà nói, không vì nhận thức của con người, có nói ra đạo đức của y học, chân lí của nhân thể không? Vậy mà những điều này cũng chỉ là nỗ lực độ nhân một đời chúng ta đấy thôi, đến khi đã viên mãn thì không còn quản nữa, muốn quản cũng không can dự như
trước. Lại để
ta nói với ngươi, nếu ngươi ban đầu đem tôn kính bề trên làm gốc, lấy Đạo Lí tâm thái lớn lao mà tự kiềm chế mình, lại dùng Trí Huệ mà giao hảo với Thánh giả quản
thời-không này, thì ngươi sẽ không kiêu mạn, không va
đập, không Tranh. Ngươi vốn có tên là Bất Tranh đúng chứ? Bất Tranh của ngươi thực ra chỉ là bất tranh với con người, ngươi lấy con người làm trọng tâm nhận thức thì đương
nhiên còn trong ranh giới con người. Ta là giao thiệp với
Thần linh, lấy tiêu chuẩn của Thần
Linh mà nhìn nhận, do đó hoàn toàn không như ngươi. Lại nói nữa, nếu ngươi thành
kính trang nghiêm pháp lí mà xem xét, thì đã hiểu ra cái Thiện là có thực tướng ở nhân gian như vậy, rốt cuộc là vì Độ Nhân mà như vậy. Ngươi hiểu ra thì hiểu luôn rằng, vì sao mà Độ Nhân? Độ nhân có vì mình
không? Ta lại nói với ngươi, đây chẳng phải lí luận, muốn độ kỉ mà không độ nhân sao? Muốn viên thành
mình mà không viên thành điều không
phải mình sao? Bạch Môn là không có cái lí vị tư đó. Phật Môn Tiên Môn là sao, sau này ngươi tự lí giải, ta chính là để ngươi
được ngộ phần đó".
Nguyệt Quang lạy một lạy, đoạn
ngồi xuống kết ấn, xuất một niệm đã thấy ở trong không gian bên trên nhất của thời-không xứ ấy.
Bỗng thấy một vị thần người thanh
nhã, dáng mờ ảo, trắng xóa mà hồng hào, hào
quang bao trùm mà vẫn như rõ nét
khó tả, nhìn Nguyệt Quang cười nói: "Công tử mang khí độ tôn giả, căn cơ thượng phẩm, lại
mang công lực lớn lao. Mong công tử để tâm cho, kẻ thấp không cần cao, kẻ cao cần biết cao. Công tử mang năng lực này vốn có thể vô tình mà làm tổn hại không gian, có thể
liệt vào tội bách hại chúng sinh của không gian này. Nếu vì công tử có kẻ chưa trả nghiệp hết đời này đã chết sớm, thì oán hận đó tính vào ai? Công tử lại vô tình mà làm đảo lộn không gian liên đới với không gian này, thì an bài rối loạn, nghiệp đức rối ren tính vào
ai? Vậy công tử còn có tu được không? Nay công tử đã có
thiện ý muốn
giao hảo, xin nhận Thánh Ấn này". Nguyệt Quang gật đầu, liền thấy một hình
như hoa sen bay đến, lấp lánh rạng rỡ, đoạn lưu lại trong lòng bàn
tay của Nguyệt Quang. Vừa dứt niệm ấy đã mở mắt, thấy trời đã
tối rồi, tôn sư và Từ Đạo Hạnh sư thúc đang cười nói với nhau.
Nguyệt Quang tiến đến quỳ
xuống lạy, đoạn thưa rằng: "Xin sư
thúc dạy con Pháp tướng". "Ta tưởng
ngươi cho đó là tiểu thuật".
"Thưa sư thúc, là con đã sai rồi. Lớn nhỏ do trí huệ pháp lí. Gậy gỗ trong tay kẻ phàm phu chỉ có thể làm củi lửa, trong tay
Thánh nhân có thể chỉ lối cho nhân gian, trong tay Tiên Nhân có thể thành pháp khí. Con chính là đọa vào nhân gian ý niệm mà
đánh giá, chỉ thích mê đắm hình tướng cao siêu, mà không thấy công
lực, trí huệ,
tâm tính, pháp lí mới là hư hình thực tướng của Mệnh. Xin Sư thúc tha cho con tội bất kính". Từ Đạo Hạnh đứng lên, dáng cao như cột
nhà, da nửa trắng nửa đen, trong ánh nến càng
khó nói rõ, ánh mắt như sao lấp lánh, giọng nói như tiếng ngọc va vào
nhau:
"Tiểu tử, người có tướng người, Trời Đất có tướng của trời đất, nhưng lại liên thông với nhau. Tướng là cửa của Đạo, là Tính của Mệnh, ngươi nếu muốn
học phải trả cho ta nửa lượng máu trong mình, nghĩa là đem máu thịt ra mà đánh đổi, được chứ?"