Trên bàn tay anh có một vết thương dọc từ ngón trỏ xuống cườm tay. Vết thương này thật lạ kì: nó chỉ làm chảy máu người chạm vào nó. Và chảy máu trong tâm anh mỗi lần chạm vào tay ai.
Anh gặp cô ấy trong một bài hát nọ. Cô ấy mỉm cười chìa ra trước anh vết sẹo cũng hằn lên bàn tay cô ấy, và bảo rằng: "Nó làm em khó nắm tay một người." Vì cả cô ấy và anh đều không còn sống trong nắng hạ và gió đông, mà đã chạy thẳng vào một đời nằng nặng, nên anh chỉ nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy. Có đủ sâu không nhỉ?
Anh định làm một việc rất độc ác: anh định chìa tay ra, định nói rằng: "Đi thôi, đi với anh." Nhưng...
Thế rồi trong bài hát đó có một mặt trời, những ánh nắng làm đất dưới chân anh bừng sáng. Rồi cô ấy bay lên, trong bàn tay là mặt trời ấy.
Khi anh trở về thực tại, anh chợt hiểu rằng bàn tay cô ấy đã trở thành bàn tay anh. Ý nghĩ ranh mãnh này làm anh mỉm cười và suýt khóc.
Hôm nay là ngày Vô-Tình. Nên có lẽ là ngày anh lén đem một chút Tình cất riêng vào Tâm mình.
Phẫn Nộ Đại Tôn Giả
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015
Gặp gỡ
Anh gặp mấy bạn đồng môn trên dòng đời ngược xuôi. Sau chuyện của anh, họ thiếu đi những câu chuyện để sỉ nhục và hăm hở, họ lại tìm cách uống những viên thuốc tương tự để duy trì "tinh thần tập thể" của mình. Thật ra cách họ sống làm anh thấy nhớ đến sinh hoạt đoàn, chẳng có ý chê bai gì, chỉ là đúng vậy. Đám trà trộn thì vẫn làm tốt công việc trà trộn: ở đây những kẻ vô thần bắt đầu thấy Thần thánh cũng hay ho lắm, vì họ chỉ cần nhớ và bịa ra đôi chút là có thể dạy đời, khiến người khác lao đao và khủng hoảng, dọa nạt bằng những chuyện nhỏ nhất. Anh có mỉm cười nhớ lại rằng ngày xưa anh đã từng sống với những người tin vào điều thiêng liêng và xem mình như một phần thiêng liêng ấy bằng tất cả sự thanh sạch của mình. Rồi những con người thiêng liêng ấy bị sỉ nhục và vứt bỏ, họ im lặng. Điều kì diệu là họ vẫn sống và sẽ còn lớn mạnh nữa: họ xứng đáng như vậy, họ bất tử.
Lâu ngày thì cả những kẻ nói dối quen thân cũng mòn mỏi, những kẻ bất trí mù quáng cũng chán nản. Cuộc sống trần gian rất mệt mỏi, và chỉ có được ý nghĩa đích thật khi người ta chân chính sống theo Pháp và lao động thật sự. Những kẻ sống nhờ lừa đảo, nhờ đồng tiền lao động của những người vì bị lợi dụng mà đóng góp vào cho chúng tiếp tục lừa đảo, sẽ không thể tiếp tục lừa dối ai thêm nữa. Xã hội đang tốt lên, cái ác chưa lập tức biến mất nhưng đã rơi vào cô lập và bất lực, chúng hăm hè nhau và tìm cách phản kháng những lực lượng thánh khiết. Nhưng chúng vẫn thế thôi: sinh ra từ nhơ bẩn, héo mòn trong cô độc. Cái niềm vui thao túng người khác đang trở lại nguyền rủa chúng, kêu gào và khiến chúng điên lên, tan ra, nổ tung. Thế giới của cái giả ác thật tầm thường và đáng thương.
Có một thế giới mà anh sống trong đó bằng toàn tâm ý mình: thế giới của những sinh mệnh sâu xa nhất và lớn lao nhất. Mỗi câu nói, từng đồ vật, với anh, đều là những cánh cửa, sự hiện thân của linh thần lục đạo, của điều gì cao quý và lớn lao hơn, của sinh mệnh, vì thế bất diệt hơn. Anh từng giờ từng ngày tiếp xúc với sự bất tử, vì thế càng thấy cái nhất thời chóng vánh của nhân gian thật thảm hại.
Nên khi nhìn thấy mấy bạn đồng môn, anh mỉm cười tránh đường. Họ không nhìn thấy anh được, nhưng vì linh cảm rằng có một điều gì đang soi xét mình, họ nép vào, tăm tối, đen đúa, hằn học. Ta sẽ giúp các bạn, không lâu nữa đâu khi ta đi xong con đường của mình. Nhưng các bạn hãy thức tỉnh đi, đừng thảm hại như vậy nữa. Ta vì điều cao quý nhất mà nói như vậy đấy.
Không phải vì ta.
Lâu ngày thì cả những kẻ nói dối quen thân cũng mòn mỏi, những kẻ bất trí mù quáng cũng chán nản. Cuộc sống trần gian rất mệt mỏi, và chỉ có được ý nghĩa đích thật khi người ta chân chính sống theo Pháp và lao động thật sự. Những kẻ sống nhờ lừa đảo, nhờ đồng tiền lao động của những người vì bị lợi dụng mà đóng góp vào cho chúng tiếp tục lừa đảo, sẽ không thể tiếp tục lừa dối ai thêm nữa. Xã hội đang tốt lên, cái ác chưa lập tức biến mất nhưng đã rơi vào cô lập và bất lực, chúng hăm hè nhau và tìm cách phản kháng những lực lượng thánh khiết. Nhưng chúng vẫn thế thôi: sinh ra từ nhơ bẩn, héo mòn trong cô độc. Cái niềm vui thao túng người khác đang trở lại nguyền rủa chúng, kêu gào và khiến chúng điên lên, tan ra, nổ tung. Thế giới của cái giả ác thật tầm thường và đáng thương.
Có một thế giới mà anh sống trong đó bằng toàn tâm ý mình: thế giới của những sinh mệnh sâu xa nhất và lớn lao nhất. Mỗi câu nói, từng đồ vật, với anh, đều là những cánh cửa, sự hiện thân của linh thần lục đạo, của điều gì cao quý và lớn lao hơn, của sinh mệnh, vì thế bất diệt hơn. Anh từng giờ từng ngày tiếp xúc với sự bất tử, vì thế càng thấy cái nhất thời chóng vánh của nhân gian thật thảm hại.
Nên khi nhìn thấy mấy bạn đồng môn, anh mỉm cười tránh đường. Họ không nhìn thấy anh được, nhưng vì linh cảm rằng có một điều gì đang soi xét mình, họ nép vào, tăm tối, đen đúa, hằn học. Ta sẽ giúp các bạn, không lâu nữa đâu khi ta đi xong con đường của mình. Nhưng các bạn hãy thức tỉnh đi, đừng thảm hại như vậy nữa. Ta vì điều cao quý nhất mà nói như vậy đấy.
Không phải vì ta.
Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015
Phù Vân (Lục đạo 04)
Lại kể lúc ấy bầu trời đen kịt, những ánh đen lấp lóe hễ chiếu đến đâu đều như làm đui mù nơi ấy.
Bốn góc trời có bốn con dã tượng màu đỏ tươi, xung quanh là vô số ma quỷ màu tím và xanh
biếc. Trên trời lại có vô số các âm hồn xích quỷ. Hắc Ngục chủ nhân cưỡi một con phượng hoàng đen
bay trên tâm trận.Từ Đạo Hạnh nhắm mắt cất tiếng: "Hắc Ngục chủ nhân, ngươi viện đến Diệt Thiên Vạn tượng trận sợ không đủ lực lượng, lại đưa cả ma binh quỷ tướng, tứ đại ma Tượng (Voi ma) trấn giữ Ma giới lên trần gian, không sợ Thiên Tru Địa Diệt ngươi sao?" Khi ấy có tiếng từ xa vọng lại: "Đạo Hạnh, năm xưa khi ta thành danh ngươi còn là một thằng nhãi chưa biết tu luyện ra sao, khi ta viên mãn thì ngươi còn đang học chút tiểu thuật phong thủy của mấy kẻ tu Đạo hẹp lượng, khi ta xưng Thần
thì ngươi còn chưa nói chuyện nổi với linh thần lục đạo, vậy mà giờ dưới không biết trên, dám
ngạo mạn phá đi an bài của ta,
thật ngu xuẩn. Hôm nay Hắc Ngục Chủ Nhân ta không diệt được ngươi thề không trở về Ma giới". Từ Đạo hạnh phất tay, đã thấy hàng nghìn Đại Ma Thần, Đại Quỷ Thần xếp thành những nhóm lớn trông như một tòa tháp lớn màu đỏ rực rỡ với những ngọn tháp xanh trắng vây
quanh, lại nữa các Giám Thần địa ngục giương những ngọn cờ lớn lấp lánh lục sắc xếp thành từng mũi nhọn giăng ra tứ phía, từ tâm điểm là Từ Đạo Hạnh thấy như một đốm lửa sáng dần ra giữa đêm vô tận.
Đạo Hạnh cười lớn cất tiếng: "Hắc Ngục Chủ nhân, ngươi năm lần bảy lượt hết phá hoại chúng ta xong thì tìm cách phá hoại sự tu luyện của chúng tăng đạo, ngươi không thấy
chuyện lạm dụng Ma giới nghịch lại Đạo lý là có báo ứng sao?" "Hay thay tiểu tử, ta không ở trong Đạo thì ở đâu? Lẽ nào ngươi muốn nói Ma và Đạo là đồng tồn? Lại nữa, ngươi tự xem mình là Đạo, nhưng
lại dung dưỡng đám dâm dục, phản hoại, thì là làm cho Đạo
chăng? Kẻ dung dưỡng đó cũng không như vậy chăng? Đến khi chúng
tìm cách thanh trừ các ngươi, lại do đâu đây?" Khi ấy từ phương Chính Nam của Diệt Thiên Trận, một đoàn người mặc áo Đạo, mắt đỏ như máu, tay chân
đen đúa, răng trắng miệng rộng tiến vào chừng hơn trăm người, vừa đi vừa hô to: "Đồ Thần, Diệt Đạo", khí thế không
lẫn vào đâu được. Từ Đạo Hạnh đáp: "Đạo biến cải chỗ sắc nhọn thành tròn đầy, khiến chỗ thương tổn thành lành lặn, làm
nơi đau khổ được tự tại. Chúng ta qua nhiều đời kiếp chính là muốn dưỡng hóa con cháu đế
vương thành hợp Đạo để điều lý nhân gian, việc làm luôn là chân chính vị đạo, không tiếc công sức. Các ngươi lợi dụng nhân tâm mà thực hiện ma biến, khiến chúng nhân vì cái tâm tình không bỏ, vì chỗ vô minh bất ngộ, dựa vào chính chỗ u ám
điên loạn mà buông lời phản môn diệt sư, khiến chúng phạm tội ác tày trời khó thoát." Dứt lời một quả cầu sét tụ trên không, những tia sét giật đánh
liên hồi vào đám tà ma, mùi cháy
khét thối nồng nặc bay khắp, khói đen càng lắm, ma chủng lại càng tràn vào lấp đầy.
Hắc ngục chủ nhân khua tay, lập tức một cơn mưa màu xanh lá cây ào xuống, những ánh xanh độc hại chạm vào thân thể linh thần bốc cháy xèo xèo. Các
linh thần tùy theo giới liền tụ lại, phút chốc hình thành nên sáu cột
trụ khổng lồ, sáng long lanh
chiếu tỏa, xua tan cơn mưa, khiến đám lạn quỷ phản đồ đều lùi lụi kinh hãi. Hắc ngục chủ nhân cười lớn: "Đạo Hạnh, ngươi có dám
dùng Lục Đạo Vô Lượng trận đấu với Diệt Thiên Vạn tượng trận của ta không, ngươi biết
cái giá của Lục Đạo Vô lượng trận chứ?" "Tà
ma chớ phí lời. Ta thân ở trong Trời, Tâm ở trong Đạo, Trí huệ theo đó mà vận hóa. Lẽ nào phàm thân
nhục thể này lại thực hơn Đạo? Cái lý ấy chỉ đúng với ngươi đấy thôi".
Hắc ngục chủ nhân nghe vậy càng cười lớn, tiếng cười như ngàn vạn dao khua
kiếm gãy, thúc các ma binh càng
lao vào cảm tử, trông như những tia
sán màu đen vùn vụt lao vào các cột sáng như muốn xuyên phá. Lại kể, khi ấy Voi Ma tiến vào, mỗi bước chân đều làm mặt đứt phình ra nứt gãy, tiếng rống của chúng hóa thành
những cột lửa màu đỏ bao trùm lấy kết giới Lục Đạo. Hắc ngục chủ nhân hét lớn: "Hợp Diệt". Lập tức bốn con voi tăng tốc, người chúng rung lên, từ
trong mắt mũi tai chúng đều tuôn ra vô số ma quỷ đủ chủng kiểu, lại theo chân ma tượng mà công phá kết giới. Đám phản đồ ngồi xuống kiết già, đoạn từ miệng chúng các hắc chú không ngừng tuôn ra, càng khiến
đám ma quỷ hung cuồng tìm cách lao vào kết giới.
Ở phía chính Tây của kết giới, một cánh cửa màu vàng
chói lọi mở ra, từ đó vô số thiên binh của Thiên giới, các Dạ Xoa, giám thần tiến ra, tay đều kết ấn, cầm chùy, kiếm, kích, tên, bình phép. Họ đi đến đâu ma quỷ dạt ra đến đó, rồi chúng lại nhanh chóng tụ lại, có khi cả trăm hắc quỷ tụ lại thành một chấm đen, lao đến như một mũi tên, xuyên qua giáp của một thiên tướng, làm vị này gục xuống hóa thành bụi sáng. Cứ thế những hạt bụi sáng bay lên trời, mỗi khi thấy lại khiến Từ Đạo Hạnh khẩn trương hơn. Đạo Hạnh nhướng mắt, đoạn tay phải hóa thành một vị Thần có gương mặt phẫn nộ, tay cầm thương ba mũi, cưỡi trên lửa đỏ lao ra ngoài kết giới. Tất thảy các linh thần đề hô to: "Đại Hắc Thiên, Đại Hắc Thiên". Vừa thấy bóng Đại Hắc Thiên, bốn con ma tượng đều dừng lại nhớn nhắc. Đám tà ma hoảng sợ lùi lại, chỉ thấy thân hình Đại Hắc Thiên vừa ra khỏi liền to lớn như một ngọn núi, cảm giác như
không gian đen kịt của Diệt Thiên trận tan vỡ đến nơi. Hắc Ngục Chủ nhân giận dữ cắn tay phun máu, chỉ thấy một dòng nước đen kịt từ đó chảy xuống, đến lúc loang ra thành một
cái hồ lớn. Lại kể từ mặt hồ đó một con rắn lớn ngang với Đại Hắc Thiên xuất hiện. Chúng ma mừng rỡ kêu lớn: "Đại Ma Xà", rồi lại hùng hổ lao vào chư thần tiên, dường như có động lực lớn vô cùng. Cũng dễ hiểu, mỗi lần xà ma xuất hiện là các ma binh
quỷ tướng bất phục mệnh lệnh đều bị thiêu hủy cả ma thân lẫn ma tâm, ngang với
hình thần toàn diệt. Nguyên Ma Xà này là nỗi sợ hãi bị tổn thương tích lũy suốt
a tăng tỳ kiếp mà thành, oai lực vô
biện. Đại Hắc Thiên và Ma Xà ác
chiến, khiến trời long đất lở. Nhưng khi ấy tà ma lại chiếm thế, cảnh tượng thật hãi hùng. Bốn con voi ma lại tiến lên, lần này còn hung dữ hơn trước. Đám phản đồ đều đã dùng ngự khí thuật bay lên trên cao, liên tục đọc các hắc chú mở thêm các cảnh cửa cho ma quỷ tràn vào.
Từ Đạo Hạnh dậm chân thật mạnh, chân trái liền hóa
thành một vị Thần phẫn nộ mang đầu Trâu, tay cầm một quả chùy lớn hình đầu lâu. Nguyên đây chính là Dạ ma Thiên, tử thù của A tu la. Chỉ thấy Dạ Ma Thiên cưỡi trâu lớn xông thẳng ra trận, đi đến đây là tà ma
bị cày nát đến đó. Đoạn Dạ ma Thiên lao đến một con ma tượng, bổ liên tục vào đầu nó, khiến đầu con ma tượng vỡ làm hai. Nó lại mọc ra một đầu mới, cái đầu bị đập vỡ túa ra máu đen, từ đó
lại có vô số yêu thú hiện hình, tiếng nghe chói tai nhức óc. Dạ Ma Thiên hét lớn, lại dùng hai tay chắp lại phóng ra một ngọn lửa lớn, vừa thấy ngọn lửa ấy thì bách vạn ma quỷ đều ngồi bệt xuống sợ hãi, có con kêu gào tự
hủy. Hắc Ngục Chủ nhân lại tự nhổ một cái răng, vứt xuống làm mọc ra cả một rừng những con giòi to
như khúc cây lớn, liên tục tiến tới cắn vào chân Dạ Ma. Từ Đạo Hạnh hít một hơi dài,
chân phải và tay trái bay lên
không trung rồi tụ vào nhau, từ bầu trời một tia sáng mở ra chiếu xuống, đoạn một vị Bồ Tát to lớn như trăm ngọn núi xuất hiện, đôi mắt sáng rực, hào quang
vô lượng, vị ấy như cột trụ trời, khiến ma khí vỡ tan nát. Vị ấy vừa xuất hiện thì Hắc Ngục chủ nhân thổ một búng máu đen, gằn giọng quát: "Hay cho Đạo Hạnh họ Từ, dám phế chân thân để mở cửa cho Địa Tạng Vương giáng thế".
Hắc Ngục chủ nhân còn chưa kịp nói
thêm, thì Địa Tạng Vương đã mở một cái bát, từ đó một lốc xoáy hút hết cả ma quỷ và phản đồ vào. Đoạn Địa Tạng Vương cầm thiền trượng đập xuống, một ánh sáng xuyên phá đâm qua tâm của Hắc ngục chủ nhân, hắn chỉ kịp hét lên rồi hóa thành
một làn khói đen mờ, để lại máu đen vương vãi
trên mặt đất. Tất thảy Diệt Thiên Vạn Tượng Trận trong khoảnh khắc tan biến, để lại cả một vùng gần trăm dặm xơ xác điên đảo. Lúc ấy Từ Đạo Hạnh cũng kiệt sức, buông mình xuống, tất thảy thần tiên cùng cúi đầu chào Đạo hạnh đoạn mờ dần tan biến. Từ Đạo Hạnh thổ ra một búng máu, tứ chi đã mất, đến đứng lên còn không nổi, vậy mà bỗng cười lớn rằng: "Hắc ngục chủ nhân, huyền thoại tà ác trăm nghìn năm của ngươi vậy là trong một ngày đã vĩnh viễn tiêu biến rồi." Lúc ấy từ hướng Bắc, một con phượng hoàng lửa xà xuống đứng cạnh bên Từ Đạo Hạnh. Thân Phàm tan dần,
chỉ thấy một bóng sáng lấp lánh cưỡi lên lưng phượng
hoàng, bay vút lên trời. Mặt trời xanh như ngọc bích, đẹp đẽ vô cùng.
Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015
Con người giả thiết
Dù muốn hay không, bạn ta này, chúng ta sống trong hình tượng con người giả thiết.
Chúng ta chẳng biết gì ngoài những gì được biểu lộ: vì thế chúng ta chỉ biết ai đó ổn, bất ổn, tốt, xấu, thiện, ác qua những gì người ta thể hiện. Nếu họ không xuất hiện và gào lên tôi đau khổ lắm, nếu họ không nổ tung ra trong một bộ áo đắt tiền, nếu họ thảnh thơi đi lại trên phố, nếu họ cười khi xem một bộ phim hay hoặc dở...., thì ta cũng chỉ biết thế thôi, rồi dựa vào cảm quan cá nhân để phán xét và kết luận. Nghĩa là cùng lúc ta làm một việc theo hình tướng và phán xét, cùng lúc ở nhân gian và địa ngục.
Rồi ta ngồi suy xét về đời mình: bạn bè mình ổn, thành đạt, người này người kia có người yêu, vài người khác làm chức to, một số kiếm tiền tốt, tại sao ta lại không nhỉ?
Nhưng cuộc đời thật sự không thế: ai cũng đầy vấn đề kể cả khi họ đập cốc cà phê rẻ hoặc đắt tiền và thề rằng mình sống cực kì ổn. Dĩ nhiên ngay khi đó họ không ổn. Ổn? Còn không biết tim gan phổi thận mình thế nào, mọi thứ đều nhờ máy móc để biết, đọc vài tin trên mạng, kiếm vài đồng tiền nhờ may mắn hoặc gian trá, dựa hơi vào đám nhà giàu hoặc bóc lột bọn ngu ngốc, đó là ổn phải không?
Hay ổn là có nhan sắc và lắm người ve vãn, ổn là có nhiều tiền, ổn là ngồi một xó an toàn, ổn là còn có thể vênh váo khi chê bai người khác? Ổn là may mắn hay ổn là thành đạt? Thật đấy hả?
Vấn đề, bạn ạ, là dù con người không thật sự ổn dù có tất cả những thứ ấy, chúng ta lại giả thiết rằng họ ổn vì và với tất cả những thứ ấy. Ta liền chạy đua, và ngã tóe máu.
Bạn ạ, đôi lúc bạn biết đời rất hình tướng và chúng ta bị đọa vào con người giả thiết: bạn thấy đau khổ mê muội nơi mình là rất thực. Nhưng bạn lại sa vào con người giả thiết: bạn bảo rằng bạn cần tình yêu, hơi thở, ánh sáng, thành đạt, danh vọng, tiền... Bạn lại ngã vào hình tướng và phán xét, nhân gian và địa ngục. Bạn còn chưa kịp kiêu hãnh, bạn đã giả dối rồi.
Ta dám nói chắc chắn: phẩm giá là bất diệt. Phẩm giá chỉ có được khi bạn làm theo Chân-Lý. Chân Lý ấy là Phật Pháp, là Đạo.
Bạn có dám nói điều ấy bằng cả thân tâm trí không?
Hay sẽ chết trong nhân gian và địa ngục cùng lúc?
Chúng ta chẳng biết gì ngoài những gì được biểu lộ: vì thế chúng ta chỉ biết ai đó ổn, bất ổn, tốt, xấu, thiện, ác qua những gì người ta thể hiện. Nếu họ không xuất hiện và gào lên tôi đau khổ lắm, nếu họ không nổ tung ra trong một bộ áo đắt tiền, nếu họ thảnh thơi đi lại trên phố, nếu họ cười khi xem một bộ phim hay hoặc dở...., thì ta cũng chỉ biết thế thôi, rồi dựa vào cảm quan cá nhân để phán xét và kết luận. Nghĩa là cùng lúc ta làm một việc theo hình tướng và phán xét, cùng lúc ở nhân gian và địa ngục.
Rồi ta ngồi suy xét về đời mình: bạn bè mình ổn, thành đạt, người này người kia có người yêu, vài người khác làm chức to, một số kiếm tiền tốt, tại sao ta lại không nhỉ?
Nhưng cuộc đời thật sự không thế: ai cũng đầy vấn đề kể cả khi họ đập cốc cà phê rẻ hoặc đắt tiền và thề rằng mình sống cực kì ổn. Dĩ nhiên ngay khi đó họ không ổn. Ổn? Còn không biết tim gan phổi thận mình thế nào, mọi thứ đều nhờ máy móc để biết, đọc vài tin trên mạng, kiếm vài đồng tiền nhờ may mắn hoặc gian trá, dựa hơi vào đám nhà giàu hoặc bóc lột bọn ngu ngốc, đó là ổn phải không?
Hay ổn là có nhan sắc và lắm người ve vãn, ổn là có nhiều tiền, ổn là ngồi một xó an toàn, ổn là còn có thể vênh váo khi chê bai người khác? Ổn là may mắn hay ổn là thành đạt? Thật đấy hả?
Vấn đề, bạn ạ, là dù con người không thật sự ổn dù có tất cả những thứ ấy, chúng ta lại giả thiết rằng họ ổn vì và với tất cả những thứ ấy. Ta liền chạy đua, và ngã tóe máu.
Bạn ạ, đôi lúc bạn biết đời rất hình tướng và chúng ta bị đọa vào con người giả thiết: bạn thấy đau khổ mê muội nơi mình là rất thực. Nhưng bạn lại sa vào con người giả thiết: bạn bảo rằng bạn cần tình yêu, hơi thở, ánh sáng, thành đạt, danh vọng, tiền... Bạn lại ngã vào hình tướng và phán xét, nhân gian và địa ngục. Bạn còn chưa kịp kiêu hãnh, bạn đã giả dối rồi.
Ta dám nói chắc chắn: phẩm giá là bất diệt. Phẩm giá chỉ có được khi bạn làm theo Chân-Lý. Chân Lý ấy là Phật Pháp, là Đạo.
Bạn có dám nói điều ấy bằng cả thân tâm trí không?
Hay sẽ chết trong nhân gian và địa ngục cùng lúc?
Thứ Hai, 2 tháng 11, 2015
Nhặt
Ngày xưa anh nhặt sỏi ngày đêm, chẳng kể bao nhiêu trong đó là vàng, bao nhiêu trong đó là cát, mong từng hạt bụi cũng có thể thành vàng. Cuối cùng bẩn vẫn là bẩn.
Rồi giờ thì dù là kim cương rơi trước mặt anh cũng bước qua, bước qua rồi anh không phải không bỡ ngỡ và lạ lẫm chính mình, tự hỏi: có đáng tiếc chăng. Chắc đó là một câu hỏi sai, vì anh lại bước tiếp và quên đi những hạt kim cương lấp lánh đau đớn nhìn theo anh.
Trên bàn tay anh nắm giữ gì thế nhỉ?
Không còn như trước. Cũng không còn là cát, vàng.
Anh nhặt gì lên vậy nhỉ?
Chắc không là gì.
Xin lỗi nhé ^^
Rồi giờ thì dù là kim cương rơi trước mặt anh cũng bước qua, bước qua rồi anh không phải không bỡ ngỡ và lạ lẫm chính mình, tự hỏi: có đáng tiếc chăng. Chắc đó là một câu hỏi sai, vì anh lại bước tiếp và quên đi những hạt kim cương lấp lánh đau đớn nhìn theo anh.
Trên bàn tay anh nắm giữ gì thế nhỉ?
Không còn như trước. Cũng không còn là cát, vàng.
Anh nhặt gì lên vậy nhỉ?
Chắc không là gì.
Xin lỗi nhé ^^
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)