Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2018

Hạt giống của tâm hồn

1. Em biết đó, có vài chuyện anh hơi rối lòng, nhưng ổn thỏa cả. Chuyện chỉ có thể tốt lên, và ngày càng tốt lên nữa. Nhưng vài ngày rối lòng càng giúp anh nhận ra một điều rất đặc biệt. Ấy là khi ta bối rối, bế tắc, nếu cố gắng, chủ tâm và tận tình giúp đỡ một ai đó, càng là người bên cạnh càng tốt, thì trong một khoảnh khắc rất nhỏ, trái tim ta lành lại. Đó là điều nhiệm màu của lòng tốt.

2. Nhưng phép màu này có một nghi thức của nó. Sau khi giúp người khác, hạt giống chữa lành sẽ được tạo ra trong trái tim. Muốn nó mọc mầm, ta phải rất khéo léo. Đầu tiên, đừng vội làm thêm quá nhiều việc tốt. Quá nhiều việc tốt cũng như gieo vô số hạt mầm vào một chỗ, có thể chẳng cái gì mọc ra được. Sau đó, hãy trầm lắng một chút. Sự cô đơn và ẩn nhẫn là đất và nước để nuôi dưỡng hạt mầm này. Đừng sốt ruột đến mức lập tức tìm đến ai đó, vì sự chữa lành xảy ra ở trong, chứ không phải ở ngoài.

3. Đừng cô đơn và ẩn nhẫn quá lâu. Khi đã thấy mình quen thuộc và tỉnh táo hơn một chút, đó là lúc hạt giống chữa lành nhú mầm. Đừng đi gặp bạn bè vội, vì bạn bè là Muối, muối sẽ hút sạch chất nước của ẩn nhẫn. Hãy gặp một người nào đó có thể trao đổi với em về con đường, lý tưởng hoặc giá trị sống. Đó rất có thể là bố, mẹ, thầy, sếp, đồng nghiệp... Hãy nói với họ về băn khoăn trong em, vì lúc nhú mầm thì hạt chữa lành rất băn khoăn, nó chưa biết phải mọc theo hướng nào.

4. Tốt rồi, giờ là lúc em đi gặp người em thương hoặc mến nhất. Một lần nữa, đó có thể là người yêu, bố, mẹ, anh, chị, em..., bất kỳ ai. Tốt rồi, hãy kể cho họ nghe một chút bất hạnh hoặc vướng rối mà em đã trải qua. Việc này cũng như mầm non kia bắt đầu tách đất mọc lên. Chính thế đấy!

5. Sau đó, đừng vội sa đà vào những câu chuyện, và tốt hơn hết đừng cố kể lại mãi điều em gặp phải. Vì giờ em đã vững mạnh và sẵn lòng cho một cuộc sống tốt thêm và tốt hơn. Hãy viết ra những điều em hy vọng và muốn trở thành. Nhớ là. đừng nói những chuyện tiêu cực. Chỉ viết điều tốt, đúng, lớn lao và hoài bão. Đây là lúc em lựa chọn ánh nắng cho mình, và đón những cơn gió dịu mát nữa.

6. Đúng rồi đấy, cuối cùng là cuộc vun trồng cây đời của em. Tưới nó, chờ đợi nó, thật kiên trì và đầy trông ngóng. Sớm thôi, cây sẽ đơm hoa, kết trái. Đó là lúc phép màu củ sự chữa lành lan tỏa. Cuộc đời là của em, một cuộc đời tuyệt vời.

Mong tin em, rất nhiều!

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2018

Sau khi

Sau khi Đức Thế Tôn mất rồi
Mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Anh, gã tỳ kheo may mắn, sẽ tha hồ ăn mặn, vung vãi. Cô, bà sãi không tự nguyện, sẽ được huyên thuyên về đủ thứ chưa chứng bao giờ!

Vị trưởng lão nọ suốt một đời im lặng, chờ Thế tôn mất rồi mới dám làm thơ. Thơ rất hay, ý tứ thật sâu cay, về những điều xưa nay Đức Thế Tôn cấm nhắc!

Một tỳ kheo nọ thần thông vô cùng, nghe tin Đức Thế Tôn mạng chung, vội tuyên bố phép màu chính tay NGài truyền lại: Đang trên đầu tay ta, tỏa sáng muôn xa!

Một tỳ kheo ni mắt lúng liếng thủy chung, vội cùng một anh thanh niên khác hú hí.  Đức Thế Tôn mất rồi, chúng ta phạm giới một tí, chắc chẳng sao đâu?

Chắc chẳng sao đâu, Đức Thế Tôn từng nói một câu: Giới luật nghiêm quá hẳn là chỉnh lại!

Không có gì mãi mãi,
Cả Đức Thế Tôn cũng tịch diệt cơ mà?

Thế thì thay vì sợ ma,
Thử làm ma đấy phỏng?

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

Mang đến cái gì

1. Anh mang cho gã thợ gạch viên ngọc, nó say mê viên ngọc đến mức những thớ gạch đều vụn ra oán trách. Nó liền giơ viên ngọc lên bảo, này, đừng vỡ, xem ta cũng có thể đập nó đây này! Nói rồi đút vội viên ngọc vào túi nhìn anh lấm lét. Nó chưa dám nghĩ rằng, anh mà đưa viên ngọc ấy đi, thì từ đó nó chỉ muốn đập đầu vào gạch mà chết trong khi mơ tưởng đến màu lóng lánh đó. Sự chưa dám nghĩ ấy là chỗ hiểu được, dù thật tầm thường.

2. Chẳng qua cái đạo lý trong bùn có Sen nên anh lặn lội ra bãi ấy. Chứ không thì anh trồng cây Bồ Đề ở nơi tươi đẹp. Nó còn chưa biết anh cất tay sẽ có cây Bồ Đề.

3. Mắt bọn láo liên thì mù, miệng bọn đố kị thì câm. Chúng nó chưa biết lẽ ấy, sớm sẽ thấy là Thực.

4. Mặt trời chính Ngọ rồi, thế mà nó còn nuôi mấy thứ mộng ánh trăng, thể nào cũng chết trong tăm tối.

5. Thật ra kẻ mù lòa vẫn biết có thứ màu sắc hình dáng đẹp lắm. Nhưng nó không dám thừa nhận, vì đau đớn cái mù lòa của mình. Mai anh đâm thủng mắt nó xem, nó dám thấy cái gì!

6. Anh rất muốn xách nó lên gọi nó là rác rưởi. Nhưng không có ai xách rác mà không đem đi đổ. Nên thôi, đặt nó tạm ở đó xem sao.