Trong khi ta cực lực vất vả, tìm cách thực thi việc cần thực thi, các ngươi chỉ lo nghĩ về bản thân. Các ngươi chỉ có trong đầu được mất, sự dằn dỗi, sự ích kỉ, sự dốt nát, sự ngu xuẩn của mình.
Các ngươi trách thân trách phận trách cả TA vì chút lợi ích nhỏ nhoi ít muộn phiền của các người không được giải tỏa. Rằng cha mẹ con cái anh chị em bạn bè đồng nghiệp cấp trên của các người không đáp ứng các ngươi, không vừa lòng các ngươi, vì thế các ngươi được quyền khóc lóc giải trí vui chơi cho thỏa?
Các ngươi nghĩ rằng chút cảm giác cỏn con mình có, vài thứ dục vọng tầm thường đáng phỉ nhổ, những tâm lý bạc nhược sặc mùi bẩn thỉu của mình là đúng đắn, có lý, đáng được tưởng thưởng và đáp ứng?
Rằng tại sao các ngươi đã nghĩ đến cái gì đó tốt đẹp vậy mà vẫn không có được điều mình muốn?
Các ngươi cũng chỉ là những gì các ngươi muốn!
Cốt thỏa mãn cái hèn hạ đê tiện trong mình.
Ta thật khinh bỉ vô cùng
Các ngươi thật chẳng khác nào một hạt cát thế gian
Vậy mà đã có lúc ta nhìn các ngươi như bụi vàng