Hôm nay anh có nói chuyện với vài người bạn. Về Thân. Chẳng có gì mới, nhân có người hỏi anh, sao ông lại tin vào Phật đến vậy, sao phải tin vào phẩm giá, sao phải làm điều tốt, sao phải nghĩ tốt sống tốt... nên anh ghi lại một chút.
1. Con người chia làm ba phần: Đầu, Thân, Chân.
Trên đầu có Não, Não rất tham lam, nó chỉ cần glucose và chiếm đến 30% năng lượng cơ thể. Nó hút máu và qua đó là glucose nhiều đến nỗi thân thể nhiều khi bải hoải muốn đổ không hiểu do đâu. Đôi lúc Não quá tham, làm người ta huyết áp cao. Đôi lúc quá thấp, làm người ta bị huyết áp thấp. Tham quá, nó thừa máu và năng lượng, phởn phơ ám ảnh và nghĩ ra những chuyện kì cục nghi ngờ. Đuối quá, thiếu máu, nó làm người ta hay quên và dễ oán hận. Để quản lý thằng tham lam này, Ngũ Tạng phối với nhau tạo ra tai, mắt, mũi, miệng và Trán. Còn để đục khoét và vơ vét Glucose (giờ cứ gọi là Tiền đi), Não phát triển một hệ thần kinh thực vật tỏa khắp thân thể (Khốn nạn, cái bọn hám tiền tưởng mình thông minh, kiểm soát người khác).
Trong thân có một thứ đặc biệt, là Tim và Máu. Tim cực kì ích kỉ, nó không quan tâm đến Thân, nó sai Máu đi khắp các phủ tạng lùng bắt các chất, và nuôi ngũ tạng như thể người ta chăn gà chăn lợn, để đến lúc bòn rút - bòn rút không hết, nó tạo ra cơ-da làm nhà cho nó, nó còn bắt cơ và da vận động nhiều một chút cho nó được khỏe. Máu lấy cái tốt và thải cái xấu, một phần bợ đỡ và thương gia đình, nó đưa tiền cho Não và an ủi Não rằng hãy cố quản lý cho tốt bọn Ngũ Tạng, đặng cống nạp thêm cho nó. Thứ ích kỉ.
Chân thì quá đặc biệt, anh thề. Chân là khu vực các áp lực của Tim được điều hòa, nó còn là thằng cần mẫn đẽo gọt và dâng hiến từ những thứ Thân đẩy xuống để tạo ra Xương. Vậy là nó phục vụ Tim, phục vụ Thân, và còn phục vụ Não. Ngoan lắm Chân, hãy cố lên, những con lừa tưởng mình giỏi nhưng không bao giờ minh bạch. Những kẻ âu sầu say ngủ, nặng nề và lúc nào cũng gánh chịu, mất hết ý chí muốn cải hóa và luôn than phiền trước mọi đau đớn. Đồ bạc nhược.
Trên Thân còn một thứ nữa đặc biệt mà anh kể sau: Đó là Tay. Tay là nơi phát tán năng lượng, từ đây Thân giao tiếp với bên ngoài (chú ý: Thân rất thích giao tiếp với bên ngoài, vô tình tai mắt mũi miệng đều thích giao tiếp với bên ngoài thì cũng là do chúng là con của Ngũ Tạng). Khi tay cầm tay, nó ấm lên, khi ôm, nó ấm lên, nó nối với cả ba phần của cơ thể, nó quảy lý bằng Mạch, nó có một bộ máy phát sóng mà mỗi khi người ta phát tán một điều gì thì bàn tay lại ấm lên: người ta hua tay khi hoảng loạn lẫn khi cầu cứu, nắm chặt khi tức giận, tự đặt tay vào Thân khi đau khổ, gõ những ngón tay khi vui sướng, dùng nó để viết thư tình,... Ban đầu thì không sao, nhưng để quản lý nhau, Não và Ngũ Tạng cùng dồn vốn vào Tay. Kết cục là Tay có một quyền năng phi thường so với Thân: nó muốn làm gì thì Thân phải chịu, và Thân phụ thuộc vào gã đầy tớ nổi loạn này.
2. Thế chưa xong đâu, em thấy rồi đó, tính tham lam, ích kỷ, bạc nhược và nổi loạn của Thân không xâm nhập được vào não nên tích thành một cục ở trên đầu, em gọi là Chất Xám. Chất Xám này cũng đầy âu lo và bất an như Não và Ngũ Tạng, cũng mù mờ và nổi loạn như Chân và Tay, nhưng nó tự cho nó quyền tự do và đôi khi là kiêu hãnh (buồn cười thế), vì nó thấy nhiều khi mình tách được khỏi cơ thể. Một ngày nọ nó thấy một ánh sáng phát ra từ sâu thẳm, nó liền kể lại với mọi người điều nó thấy, bằng sự tham lam ích kỷ bạc nhược và nổi loạn của nó: đó chính là khi nó kiêu hãnh tuyên bố rằng Ta là Quan niệm Hậu thiên. Cái thằng khốn đấy đấy.
3. Rồi anh bảo với họ, Trí tuệ của Thân phức tạp và khôn ngoan thế đấy. Mỗi cuộc chiến giữa Não và Tim phải đổi bằng mạng của hàng nghìn triệu tỷ tế bào, và cuộc tranh đua trong thân thể thường có quy mô cả trăm triệu tế bào như thế là ít. Những nền văn minh chúng lập ra, những kho tàng mà chúng vùi lấp, những đế chế điên loạn chúng gây dựng... thật không thể tưởng tượng nổi. Trí tuệ của Thân, do đó, là Tranh Đấu. Tính cách của Thân, do đó, là Đố Kị. Xu hướng của Thân, do đó, là Sắc Dục. Sự khủng hoảng của nó, dễ đoán: là Huyễn hoặc.
4. Rồi anh lại bảo họ, vậy nên để thông minh hơn Thân: hãy thôi Sắc Dục, Đố kị, Tranh Đấu, Huyễn hoặc. Một anh bạn lắc đầu. Anh bảo, đơn giản, ví như ghen tuông chính là đố kị và sắc dục, hạ xuống là được, anh ta bật cười nói sao lại vô lý thế, vợ mình nhìn thằng khác lẽ nào lại không nổi giận. Anh cười và chỉ vào anh ta, nói với mọi người:
5. Nghe cái Thân nói kìa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.