1.
Mất tiền hoặc địa vị
2.
Lo lắng
3. Cẩn trọng trong vấn đề tiền bạc5. Mộc tính ở Dương Thổ. Mộc ở
Bến
Mê là một chuỗi nhị nguyên bất tận từ bản chất: có được đời sống nghĩa là phải
âu lo về nó, đạt được thành công nghĩa là phải giữ chặt lấy nó, không có gì con
người “đạt được” mà bến mê không lấy lại. Danh, Lợi, Tình đều như vậy: Bến Mê
trao cho con người trong một khoảng hạn, ngoài khoảng đó là sự diệt vong, kết
thúc và chấm dứt. Bến Mê buộc con người dùng nó để tự định nghĩa mình, khiến
con người xem mọi nhân tố của Bến Mê là bản nguyên sự sống – nếu vậy, cuộc sống
là sinh tồn, và sinh tồn là thích nghi, thích nghi chính là một cuộc tranh đấu.
Chiến lược của bến mê thường là: tạo ra một thế giới nơi mọi thứ đều khan hiếm –
và kinh tế học đã nhận thấy sự thật rùng rợn đó từ thực tế của mọi xã hội. Nếu
mọi thứ đều khan hiếm, thì nghĩa là chỉ một số có nhiều, đa phần có ít, và
không ai có đủ. Nó còn có nghĩa là, giờ thì Bến Mê có thể hài lòng lùi lại đằng
sau kịch trường, nhìn con người đang xem nhau là đối thủ, và mọi sự mất mát đều
là bị tước đoạt, sự tước đoạt đó không phải bởi Bến Mê mà là do con người. Đã
thế, món quà của bến mê, danh lợi tình, đều là ơn phước của số phận, và kẻ nào
trao tặng điều đó cho người khác, kẻ đó được hàm ơn. Một khoảnh khắc khi Bến Mê
đã thống trị được quan niệm hậu thiên của con người về ân nghĩa và được mất,
Đạo và Pháp lập tức bị đẩy lùi khỏi nhận thức con người hàng vạn dặm. Đây chính
là khi Mộc Nguyên hóa thành bùn đất: sự sống là bùn đất, Tâm Trí là Thân, là
bùn đất, là dương thổ. Chúa tạo ra Adam từ bùn đất, nhưng Adam đã tưởng mình là
bùn đất thật sự, và sống như bùn đất thật sự.
Một khi thứ trí tuệ kiếm và giữ tiền ra đời, nó sẽ khiến Tâm Trí phải bối rối và suy sụp: dường như Tâm Trí chẳng biết phải làm sao với Tiền cả - trong lịch sử đúng là như thế. Từ đó Tâm Trí vừa viễn cách với tiền bạc, vừa tự thấy bất lực với Tiền. Đây là vố lừa khủng khiếp nhất của bến mê, tương đương với khiến một trinh nữ phải tủi hổ trước hàng đàng điếm. Nhưng bi kịch sẽ kéo dài ra ở cuộc gia nhập của các yêu thú và ma quỷ muốn giành lấy Thân người làm nơi trú ngụ bằng cách đưa ra món mồi Danh Lợi. Bến Mê, kẻ đứng sau mọi sự thoái hóa cùng cực, thích thú nhìn loài vi khuẩn của nghiệp lực này đâm sâu vào mạch máu của Thân và từng bước chiếm hữu lấy tim và não của Thân, để chiếm đoạt nốt Nguyên Khí sau đó. Tâm Trí, đã quá chán nản và tuyệt vọng, chuẩn bị làm một cuộc tự sát tập thể đầy đau đớn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.