1. Anh gặp một vị Thần kì lạ. Tên vị ấy là Kết thúc của Kết thúc. Vị ấy nhìn anh cười. Đoạn bảo anh: Có ba sự kết thúc. Một là khi ngươi không có gì để làm. Hai là khi ngươi không làm gì. Ba là, khi không làm một việc không để làm gì.
2. Anh không chắc mình hiểu ý ông ta, theo kinh nghiệm của anh thì anh chỉ cúi đầu và mỉm cười. Vị ấy lại nói, hai kẻ đầu là một, đó là kẻ tự bỏ đi nguyện, kẻ từ chối Thần Mệnh, kẻ hữu vi. Kẻ thứ ba là kẻ vô vi, với kẻ ấy đã kết thúc, từ kẻ ấy có thể bắt đầu mọi việc.
3. Anh vẫn nhìn ông ta như vậy, như thể anh thật tối tăm, anh hơi xấu hổ về điều đó. Kẻ từ bỏ nguyện để biến thành hữu vi, kẻ đó với ta đã kết thúc, ta chính là không quản nó. Kẻ đã đến chỗ vô vi, thì tự quản mình, đó cũng là kết thúc. Kẻ đầu phải ở trong kết thúc của kết thúc. Kẻ thứ hai ở trong kết thúc của vạn-sinh.
4. Ta ở đây là để kết thúc những kẻ đáng bị kết thúc.
5. Anh thấy vị ấy hóa thành một nguồn sáng. Anh nhớ đến sáng nay đã nói với chị, bảo chị rằng: Trong em có một chút tình, thương kẻ vì tình thương mà ngã. Trong em còn một chút tàn nhẫn, khinh bỉ kẻ vì tham lam mà ngã. Trong em đa phần là kiên định: Không vì tình thương lẫn tàn nhẫn mà gặp kẻ đã chết rồi.
Sáng nay. Thật ra, là Tối nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.