Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Chuyện người khác

1. Lâu rồi anh không muốn nói đến chuyện bên khác, vì nói đến là kết duyên, mà duyên thì không phải là chuyện anh muốn kết. Hôm nay trên đường anh thấy một câu hờ hững của những người lờ mờ muốn sạch đẹp: "Văn Thù Bồ Tát nói rằng niệm Phật là vua của mọi pháp môn." Không hiểu sao câu này khiến anh rất nóng nảy. Anh rất thân với Văn Thù, nên việc ngụy tạo lời ông ta là điều khiến anh xem thường. Văn Thù là Thánh giả của các Thánh giả, nắm bắt tri thức của vạn nhà, trí tuệ thấu suốt sáu cõi mười phương. Dĩ nhiên chuyện Văn Thù là thế nào, em cứ nghe đừng bình luận. Kẻ dưới bình luận suy đoán người trên là bất kính. Đôi lúc cái nghiệp của bất kính là không sửa được.

2. Niệm Phật, thời này còn hiểu cả là tụng kinh, chính là rất có pháp lí đứng đằng sau. Người hiểu ra sự màu nhiệm của niệm kinh-niệm Phật là người đã biết được rằng Thần Danh là Pháp Lực, rằng sự niệm của con người biến thành Ý Niệm có thể truy hồi nguyên thủy ý thức và các Thần Lực chí cao. Vì khi điều Tụng-Niệm trở thành Nguyên-Niệm của con người, thì sinh mệnh ấy từ bề mặt tới vi quan là liền lạc thống nhất, chính xác vững mạnh, uy lực vô biên. Chưa kể người có Pháp Lực cao sâu, chỉ động một niệm là triệu hồi các Hộ Pháp của mình. Ví như anh gọi Cự Long thấy Cự Long, là trí và tâm của anh đồng nhất và có khả năng giao kết như một thái cực với vật chất cực Long, Pháp lực sẽ quyết định lượng sinh mệnh mà Cự Long xuất hiện và phối hợp với anh. Ví như anh gọi mọi Duyên, Duyên này tất đến. Ví như anh cầu khẩn Phật Chủ, một niệm đó tính là Thần Thông.

3. Những người tung hô "pháp môn niệm Phật" có vài điều ngộ. Trong đó có một điều anh muốn em nghe họ nói thử - nhớ rằng nghe là kết duyên, tai là Tình, như lục trần khác:

"Chân nhận tự kỷ thác,
Mạc luận tha nhân phi,
Tha phi tức ngã phi,
Ðồng thể danh Ðại Bi.
(Thành thật nhận lỗi mình,
Chớ bàn luận lỗi người,
Lỗi người tức lỗi mình,
Ðồng thể tức Ðại Bi.)
Hãy nhìn nhận một cách thành thật lỗi lầm của mình, không nên bàn luận lỗi lầm của người khác, kẻ khác có lỗi lầm tức mình có lỗi lầm, lỗi lầm của họ cũng là lỗi lầm của mình, phải tìm cách tự sửa sai mới đúng. Chớ nên bất cứ lúc nào miệng cũng luôn nói: "Không đúng, không đúng, không đúng, không đúng!" Thử hỏi như vậy có ích lợi chi? Cho nên có câu: "Ðồng thể danh Ðại Bi," vì tất cả đều là một thể, đó là đại bi tâm. Quý vị đi đâu để tìm đại bi tâm? Quý vị tìm nó từ bản thân của quý vị, chẳng cần đi tìm cầu bên ngoài."

Nghe rất giống hướng nội. Nếu quả thật người thường có thể làm được thế, họ chính là đang trên đường thành Thần.

Em có biết điều Thần Thiêng nghe giống điều nhân gian là khi nào không? Không thể giống nhau được. Chỉ giống khi nhìn từ phía nhân gian, như con người nhân gian nhìn lên bầu trời tưởng vươn tay là hái được sao. Một tâm Đại Bi, một niệm hướng Thần là phải trải qua bao nhiêu khổ nạn, thấu ngộ bao nhiêu chân tướng Pháp lí. Kẻ không học từ Thầy ở không gian này, phải có Thầy ở không gian khác. Kẻ không học từ Não phải học từ Trí và Tâm. Con người nhân gian chìm đắm vào thứ “triết lý về đời sống”, tưởng rằng có một thái độ tốt là tốt, chỉ là con người nhân gian. Thậm chí, họ còn không tốt nổi dù có muốn tốt đi nữa.

4. Nếu quả Văn Thù đã nói rằng Pháp môn Niệm Phật là vua của mọi Pháp Môn, thì đó không phải là Văn Thù. Vì bất cứ vị nào tu đến La Hán đều biết rằng: Niệm không phải là Pháp Môn. Đó chỉ là một Thần Thông, và chỉ là một bộ phận của quá trình tu luyện. Niệm không thể thành Thần, không thể tương thông với Thần. Vì sau việc tụng-niệm đó phải là Tâm-Trí đã gột rửa, chấp trước đã được ước chế buông bỏ, nghiệp đã tiêu trừ.

5. Nhưng chuyện người khác là chuyện người khác. Dù em nghe anh nói gì, hãy nghĩ đến chuyện của mình.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.