1. Những cánh cửa, những cánh cửa huyền nhiệm, em có cảm thấy điều đó không? Khi em bước vào một căn nhà, một không gian, một nơi chốn mênh mông nào đó, luôn là những cánh cửa, vô hình và hữu hình. Sự huyền nhiệm chỉ dành cho người thật sự cúi mình trước Thần Thánh, vì từ giờ phút ấy trong kẻ ấy những cánh cửa cũng mở ra. Những cánh cửa không phải để phân cách mà để kết nối. Mỗi sự kết nối cũng mang hình dạng một cánh cửa, mỗi phép màu là một cánh cửa, mỗi lời nguyền là một cánh cửa, mỗi con đường là một cánh cửa, mỗi đức tin là một cánh cửa, mỗi sự ngờ vực là một cánh cửa. Em có cảm nhận được sự thay đổi tinh tế tuyệt đối khi tay em đảy một cánh cửa trong đời thật và bước vào một không gian dẫu chật hẹp nhưng mênh mông? Cũng như mỗi từ thốt ra đều là một cánh cửa, mỗi ý niệm là một cánh cửa, mỗi hoài bão là một cánh cửa, sau đó là vô tận vô tận những ánh sáng, bóng đêm, hạnh phúc, đau khổ, hi vọng, tuyệt vọng,...
2. Anh đến một lâu đài, trước mặt anh là 12 cánh cửa, 12 màu sắc. Đứng trông mỗi cánh cửa là một vị Thần - 12 cánh cửa lúc thì trên một tuyến, lúc thì trên một cung tròn, lúc bao bọc những hình vuông. 12 cánh cửa trông như 12 con mắt mở ra từ một bức tường đá rất cao, mà anh ngước mắt mãi lên bỗng thấy những mặt trời chói lọi, và trên nữa là những dòng sông, trên nữa là thiên giới mênh mông, trên nữa là các vị Thần, cho đến rất cao là ngay nơi anh đứng: 12 cánh cửa, 12 con mắt, 12 đường dẫn, 12 điện thờ. Đứng trước 12 cánh cửa chỉ có thể là sự thanh sạch, chỉ có sự thanh sạch đưa anh đi qua 12 cánh cửa này và ở trong kia - không phải chân anh, không phải tay, mắt, mũi, miệng, thân, càng không phải dục vọng, oán hận, nghi ngờ, cũng không phải những lời khẩn cầu vì khổ đau, không phải sự nhơ bẩn vì bị xâm nhiễm. Chỉ có sự thánh sạch, chỉ có điều tinh hoa nhất là một dòng chảy xuyên qua 12 cánh cửa kia, và phải cùng lúc đi qua 12 cánh cửa để đến cùng một nơi, và đến được nơi ấy từ ngay nơi anh đang đứng.
3. Anh thấy những ánh kim quang rạng rỡ, sau đó là thanh quang dịu ngọt, rồi những chấm hồng quang lung linh, những quả cầu lấp lánh, một không gian bao la sự sống xanh rực rồi tím vô tận, rồi anh hóa thành những hào quang đó, và theo những hào quang đó đã thấy mình ở một nơi tất thảy đều là mặt trời, không còn cảm giác gì nữa, vô tận, mênh mông, tràn ngập, tỏa rạng. Cứ thế cho đến khi anh thấy mình hóa thành một cánh cửa, qua anh là những ánh sáng vô cùng đến từ một nơi vô cùng, trải dài trước mặt là những thềm đá dâm dấp nước ánh lên những tia sáng mờ yếu nhưng sâu thẳm. Một cảm giác dịu mát xuyên thẳng như mũi tên bay qua hàng tỉ thiên thể nằm trên tay anh và trong anh, cho anh thấy những bình minh tỏa sáng ở mãi phía những vị Thần đang chung tay mở ra những cánh cửa nữa, trong anh và quanh anh, cho đến những hành lang tít tắp ngập trong thanh âm-ngập trong thanh âm. Đó không phải là nhạc, không phải là tiếng, đó là những không gian đang vang vọng, là những lời cầu nguyện chân thành và dâng hiến, là những ánh sáng, những cánh cửa...
4. Rồi anh thấy mình trong một căn phòng, trước mặt là những vật dụng đã theo anh rất lâu, có thể chỉ một giây cũng là rất lâu, vì chiều sâu của sinh mệnh có một thời không vô cùng. Tất cả đều bừng sáng nhưng lặng lẽ, như là chỉ là nó của hàng vạn năm trước nhưng cũng là nó của hàng vạn năm sau. Căn phòng ấy bỗng mở ra 6 cánh cửa, và từ đó là 12 cánh cửa, ngập tràn phép màu và ân điển. Từ trong đó qua những cánh cửa anh thấy những kẻ phụng quỳ, tâm hồn đều vật lộn để mở những cánh cửa, nhưng còn chưa kịp mở thêm đã đóng lại, họ lăn lộn và khổ đau, họ gào thét: họ lại mở những cánh cửa sẽ làm những cánh cửa khác đóng sập lại. Anh thấy tiếng khô khốc vọng vào, tai anh cũng mở 12 cánh cửa, nhờ đó anh có thể quán mọi âm. Mắt anh mở 12 cánh cửa, nhờ đó anh có thể quán sát vạn vật. Rồi miệng, mũi, trán, thân, ý, tâm... đều mở 12 cánh cửa, trong mỗi cánh cửa lại có 12 cánh cửa, cứ thế hàng tỷ tỷ cánh cửa vô lượng vô biên. Từ tất cả một nguồn sáng ấm áp nâng đỡ anh lên, anh thấy mình ở trong một bánh xe lớn lao nhất, trên tay vị Phật của tất thảy chư Phật và chư Thần.
5. Rồi 12 cánh cửa nữa mở ra. Anh gặp lại các Cha. Và từ đó họ ở trong anh và đi qua anh bằng 12 cánh cửa đó. Để ánh sáng của họ chiếu tỏa đến những linh hồn đang chờ đợi, anh đã dặn những linh hồn ấy:
hãy để thời gian của các người trước 12 cánh cửa của 6
hãy để tai mắt mũi miệng thân ý của các trước 12 cánh cửa của 6
hãy tẩy sạch bụi trần để mở ra 12 cánh cửa của 6
hãy hòa vào ánh sáng của 12 cánh cửa của 6
các người sẽ có 12 của 6
nhưng sẽ chỉ có 6 cho đến khi có 12
nhưng sẽ đóng mất tất cả khi thời gian, tai mắt mũi miệng thân ý đều nhơ bẩn
khi bụi trần che mờ ánh sáng của 12 của 6 trong các người
Ta sẽ đóng cánh cửa đó trong ngươi
vĩnh viễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.