Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Tâm sự cuối ngày

Khi nhìn những ký ức của ông ấy, anh đã xúc động, như thể ông ý còn đây và những ký ức kia đều còn sống. Trong một khoảnh khắc tim anh vừa định đập lại vì những con người nhân gian từng vướng nợ với ông ý, anh thấy lạnh lòng. Anh dẹp đi nhịp tim đó. Anh tiêu trừ niệm đó. Tuyệt Tâm Tuyệt Tình với anh không khó. Một niệm là xóa bỏ. Chỉ là anh còn chút khinh bỉ những kẻ cố cầm dao đâm nát lưng anh, một chút khinh bỉ đó giữ anh lại với đời. Và còn một chút khác nữa, một chút yêu quý những người không ngừng vươn tới sự thanh sạch, cùng một chút thương cảm những người anh lẽ ra có thể cứu nhưng đã bỏ qua.

Thập đại hạn giáng xuống đầu, anh đã choáng váng và mệt mỏi không ít. Anh thấy bàn tay bám những mỏm đá sắc bén bật móng và bật máu, đôi chân đạp lên từng vách trơn tuột cũng bật máu. Anh thấy bạn bè, con cái, người thân, người lạ, người tốt, người xấu giơ dao và ném những hòn đá tẩm độc về phía anh. Có những khoảnh khắc anh đã cay đắng, rất cay đắng, vì thế anh quyết không rơi xuống. Vào khoảnh khắc đau đớn nhất khi những người ta dang rộng tay nhất để bảo trợ họ lại nhe hàm răng nhọn hoắt hòng khoét lấy thịt da ta, anh đã cắn chặt răng, đã để trái tim mình bung ra thành từng mảnh trong vài khoảnh khắc. Chỉ thế thôi, anh đi tiếp, bỏ họ lại sau lưng: nghĩa là ném họ lại vực thẳm. 

Rồi anh đã phải cúi đầu, nhẫn nhịn và chịu nhục, nghe những kẻ phàm tục luận bàn và chửi rủa, khinh bỉ nhìn anh và thỏa dạ đàm tiếu cả sau lưng lẫn trước mặt. Anh chịu đựng sự giả dối và phải im lặng khi những kẻ nhỏ nhen dốt nát dạy bảo anh về lẽ sống, đánh giá anh về phẩm hạnh và vùi anh xuống chỗ tuyệt vọng. Trong những giờ phút đó anh gần như thấy mình bỉ bỏ mặc: không Thần thánh nào, không phép lạ nào, chỉ có đổ vỡ và vùi dập. Chỉ còn duy nhất đức tin vào Phật Chủ dẫn lối anh, có một khoảnh khắc nào đó anh đã bật khóc trên con đường đó. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Nhưng điều đó càng hối thúc anh phải leo lên đến Mặt Trời. Tất cả càng khiến anh không thể lụi bại, không để nhân gian này la liếm và làm nhục. 

Khi những con người tưởng như tử tế đặt cái mặt nạ xuống và khoe mẽ gương mặt gớm ghiếc, anh đã ngoảnh đi và bước tiếp. Anh chưa bao giờ thôi tin rằng Trí Huệ, Phẩm Hạnh mới là những điều lớn lao nhất. Anh đã chứng kiến sự giả dối, ngu dốt, oán hận, hằn thù - vì thế anh sẽ không bao giờ giống như chúng. Anh đã gọt từng bọng máu đọng trên mắt, anh đã cắt từng vảy tình bám trên da, anh đẽo sạch những cảm nhận lung linh về thành quả đời sống còn sót lại trong mình. 

Những ngày cuối cùng trong ma nạn đó, cách đây không lâu, Thân anh rữa nát ra và anh thấy không thể cử động nổi, đau đớn đến kì lạ và cuộc sống dường như chấm dứt, mọi giác quan đều phản bội anh và mọi mạch máu đều chối bỏ anh. Lúc đó anh thấy một cỗ xe đến trước mình. Anh có lẽ đã yếu lòng, anh chìa bàn tay về cỗ xe và nói, hãy đưa tôi đi. Chính cái thời khắc đó anh khát khao được giải thoát. Anh khát khao được giải thoát, là vì anh đã hi vọng gì đó thật lớn lao ở đời sống này, những con người nào đó...

Chắc đó là nỗi đau lớn nhất. Anh móc trái tim ra và đốt nó, nghe nó cháy xì xèo và than khóc. Nhưng việc vẫn chưa dừng lại. Anh phải lựa chọn giữa oán hận, cái ác trong anh, với điều Thiện và công chính. Anh có cơ hội đày từng kẻ ác độc xuống địa ngục trần gian một cách tàn nhẫn nhất. Suy tưởng trả thù tràn ngập anh trong nhiều ngày. Nó đôi lúc khiến anh điên lên và đôi khi làm anh hả hê. Anh đã suýt đánh mất linh hồn trong hận thù. Anh đã suýt nữa rất tệ hại. Nhưng vào lúc tối hậu, Người đã điểm hóa cho anh. Anh đã đứng dậy lần nữa, anh rũ sạch hận thù vốn như bụi bẩn đè nặng tâm can. Anh để chúng cho những người bảo vệ luân lý phán xử. Kết cục của chúng dù là thảm hại hay đau đớn thế nào, anh không còn quan tâm nữa. 

Con đường phía trước dù là gì đi nữa, thì anh còn phải vượt qua những gì đi nữa, thì điều lớn lao trong anh là điều Thiện đã trở về nguyên vẹn, lớn lên cùng điều Nhẫn bất diệt và Chân Trí mà anh được trao truyền.

Nếu em đọc được những lời vô tình này, thì đừng sợ, đừng chạnh lòng. Hãy thắp lửa đi về phía mặt trời. Dù em ở đâu, dù bất cứ phương trời nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.