Đời sống thị dân rất đáng chán. Cũng không có gì nhiều để sống. Với một người bình thường, thì thật khó để sống thanh thản, ít vướng bận. Đọc sách nhiều quá khó, vì đọc sách cần động não và suy nghĩ. Sách nghiêm túc hoặc mang tính trí tuệ càng khó đọc, vì hễ đọc lại đòi hỏi đào sâu vào hiểu biết của mình, mà như thế nhanh mệt, nhanh chán. Chưa kể rằng, mỗi người có một ngưỡng trí tuệ, chẳng dễ để vượt qua được những giới hạn khô cứng của mình để đột phá lên. Thực vậy đấy, đột phá cần quyết tâm. Mà quyết tâm thì lại mệt tim mạch phổi huyết. Hoặc một sự chăm chỉ kiên nhẫn sẽ giúp người ta kiên trì nâng cao mình, nhưng như thế lại mệt ruột dạ dày gan mật vị thận các thứ. Quá mệt, con người vốn mệt vì mê, muốn đột phá Mê thì phải vượt qua cái ngưỡng nghỉ ngơi giải trí của mình.
Để tồn tại, qủa thật con người phải tự nghĩ ra một thứ gì đó khác với Thần sự: thú thực, những thứ Thần thánh và Thượng Đế ban cho con người làm con người mệt mỏi quá, khó theo, khó làm, khó hằng ngày thực hiện. Làm sao có một thứ gì đó giải trí, vô hại, thích thú, hấp dẫn. Nên nhớ rằng, con người tạo ra những thứ này là vì mình, nên cốt sao những điều giải trí đó phải vô hại với họ, còn có hại với ai có thể chưa nên quan tâm. Vì thế, tình dục, trò chơi, tin đồn, mua đồ... những thứ ấy nảy sinh ra và ngày càng quan trọng hơn với con người, đúng là có một lịch sử của những thứ đó, gắn liền với lịch sử đạo đức của con người. Tất thảy những thứ vô hại, lảm nhảm đó, tiếng Anh gọi là Junk. Anh nhắc lại, nó đáp ứng cho người cần nó, sao cho người đó thấy rằng những Junk đó không làm tổn hại đến mình, tức là không phương hại đến lợi ích của mình. Dĩ nhiên, con người thường quá junk để hiểu được cái hại của Junk.
Hễ là con người thì cần đến Junk để giải thoát mình khỏi sự nhàm chán của đời sống. Tuy vậy, một sự thể nghiêm trọng xuất hiện: trong chính những người tự cho rằng mình đang đi dưới sự ban ơn và do đó đang phụng sự Thần Thánh, xuất hiện một nhu cầu về Junk mãnh liệt. Nghĩ về Thần thì khó quá, vì Ngài ở xa mà lại khó hình dung. Nghĩ một chút thì được, nghĩ nhiều thì cũng không biết nghĩ gì. Mà Thần là ai cơ chứ? Khi người ta làm việc xấu, khi người ta phỉ báng tàn hại người khác, thì Thần ở đâu để phân định vậy? Vì thế, những người theo Thần dần có nhu cầu cứu vãn đời phụng sự của mình bằng Junk: họ cần giải trí, tin đồn, tình dục, mua đồ... để khỏa lấp sự trống rỗng tâm hồn. Quay trở lại, sự thể nghiêm trọng không phải ở những điều giải trí, tin đồn, tình dục, mua đồ đó, mà là một sự báng bổ: họ đưa Thần vào tất thảy những thứ Junk của họ, hoặc người tốt, hoặc những điều cao quý. Thật vậy, thú vui dã man nhất của con người, con người đã bắt đầu chán một đời đạo đức cao đẹp, chính là sỉ nhục, báng bổ, tiêu diệt, tàn hoại, đùa cợt về Thần, về những điều tốt đẹp, về người tử tế.
Sự thể này nghiêm trọng đến đâu? Trước hết, những kẻ sử dụng thứ Junk này nhờ đó lấy lại sự tự tin và niềm yêu thích sống. Sau nữa, bằng cách hủy báng những vị Thần không trong tôn giáo, đức tin của mình, họ lấy lại sự yêu thích vị Thần của họ. Nữa, những kẻ từ chối đức tin cũ của mình, tìm thấy sự an toàn trong đức tin mới bằng cách vũ nhục những vị Thần cũ. Vậy là những người này đạt được cùng lúc hai mục đích: vừa thấy mình cao đẹp (thật may mắn quá nhỉ), vừa được giải trí để thoát khỏi sức ép phải sống một đời nghiêm túc, chăm chỉ, cao thượng, sâu sắc. Dĩ nhiên, cái Junk-Thần thánh này khi đi quá đà, trở thành những trào lưu hộ Pháp dã man, ác độc, thích thú và đầy đủ màu lý tưởng. Chẳng có gì mới lạ đâu, con người có cả một lịch sử những thứ như vậy. Vũ nhục điều cao đẹp là cách để con người thấy mình an toàn vì cảm thấy cao đẹp hơn thứ mình vừa hủy báng.
Những gì anh trình bày trên đây chỉ là một nhát giải phẫu thôi, mà miêu tả cũng không phải là giải thích. Con người thích miêu tả và coi đó là giải thích, chính là vì họ chẳng có gì ngoài thiên kiến và sự dốt nát làm nền tảng tinh thần. Những gì đã tạo ra Junk của loài người là quá phức tạp. Tuy vậy, anh viết cả bài này để nói rằng, những kẻ yêu mến và thờ phụng thứ Junk kia, dù ở hình thức nào, cũng chỉ đơn giản là
một thứ junk bẩn thỉu của vũ trụ.
Và chẳng là gì hơn một thứ junk đó. Quan trọng nhất là, em hãy đừng làm một thứ junk như vậy.
Có khó quá không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.