1. Anh gặp một người bạn chẳng cũ, trước đến giờ anh bạn này có tiếng là tốt, lý trí, vững mạnh. Hễ họ còn là con người, thì anh chẳng hy vọng gì ở họ, cũng chẳng thất vọng. Chẳng phải vì nên hay không nên, mà vì con người thì chẳng đáng. Có những người anh vĩnh viễn chẳng cần nhìn lại mặt họ một lần nữa, nhắc đến chỉ khiến anh thấy họ đáng thương, thế thôi. Anh cũng giúp người, có những người không xứng để giúp anh vẫn giúp. Nhưng đó là chuyện ngày xưa. Giờ anh khá thản nhiên khi người ta gục ngã. Họ gục ngã, với anh, nghĩa là họ không xứng đáng để thẳng lưng, thế thôi. Anh bạn anh bắt đầu xuất sinh nghi tâm lớn, có thể rất lớn với anh, không biết chừng có thể khinh thường anh nữa. Nhưng anh đang giúp họ, anh thản nhiên vậy thôi. Họ ngã, cứ ngã. Họ đi được, anh giúp. Họ là nhân gian, cứ nhân gian. Họ muốn thay đổi, anh sẽ đi cùng họ đến khi anh còn thở. Mà anh còn thở hơi thở của đời này đến khi nào?
2. Có người thấy anh im lặng, họ nghĩ anh ngu dốt. Có người thấy anh cười nói, họ cho anh tầm thường. Có người thấy anh thảm hại, họ được thể thương hại. Có người thấy anh vướng chuyện vừa qua, cho anh là hạng mê gái, âm thầm khinh bỉ. Có người thế này thế nó. Vẫn là có người. Vẫn là tim gan thịt máu ấy đang nghĩ. Vẫn là cơ dịch da lông đó đang nghĩ. Ta có nên xúc động về thứ dốt nát của các người không? Ta nên đôi co hay thanh minh với các người? Các người mang tên gì vậy? Thần danh hay tên gì? Hay tên các người là Đôi co, Thanh minh, Ngờ vực, Phỉ báng, Vũ nhục?
3. Vào cuối ngày, anh gọi điện cho một kẻ bất chính thảm hại và độc ác. Anh chẳng còn nỗi sợ, và lời nói của anh khiến người đó bối rối im ắng. Anh không cần nghe lời thanh minh nào, anh dập máy khi đã nói xong. Anh chưa từng thừa lời, kể cả câu nói đùa.
4. Anh đã từng đùa sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.