Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Nhất Sinh (15)

Từ H-N-T. Gửi đến qua Megara.

Đến người tưởng chừng vững mạnh nhất cũng lung lay, đến bọn anh cũng sai lầm. Vững mạnh hay bạc nhược, kiên định hay suy sụp, cũng không phải thực ý anh định nói đến đâu. Nếu có ai ngã xuống, thì anh chẳng trách. Nếu có ai đứng lên, thì anh chẳng khen. Mọi sinh mệnh của vũ trụ này, đến điểm mấu chốt quyết định tiến trình của nó, thì kết cục thuộc về trách nhiệm của nó, là sứ mệnh của nó. Vậy đấy.

Hôm nay anh nói với một người đã bắt đầu nhìn anh bằng con mắt thương hại và khinh bỉ, người mới chưa đầy một thời gian trước hãy còn nêu cao lý trí và chân chính, rằng không có ai trí huệ mà lại mang tạp cảm, hệt như không có ai tâm tính cao mà lại tích lũy tạp niệm. Vì Tâm tính là một loại Trí huệ, và Trí huệ là một loại Tâm tính. Không có La Hán nào phiền não, không có Như Lai nào vướng vào thị phi, điều đơn giản ấy những kẻ tu luyện tự gọi mình là sẽ thành Phật Đạo Thần có hiểu nổi không? Anh chưa thấy ai có Bất Động Tâm và Bình Đẳng Tính Trí mà lại mang phiền não, còn bị dao động vì nhân gian. Anh cũng chưa thấy kẻ phán xét thị phi nào có thể có Bất Động Tâm hay Bình Đẳng Tính Trí. Nếu có, thì chỉ là giả hoặc tự lừa mình mà gọi mình là Trí Huệ, là Tâm Tính cao, là Chân tu, là Bất Động, là Bình Đẳng. Thực vậy đấy.

Anh nhìn vào mắt anh ta, nói rằng, đến chỗ của Đạo là chỗ không-lầm-lỗi, chỗ không sai trái, là bao quát tất thảy, quán sát hết cả. Hôm nay kẻ muốn nói mình chân tu, nhưng trước lầm lỗi không sửa nổi, ở chỗ bị tác động mà không định nổi, ở chỗ bị tiêm nhiễm mà không thanh tịnh nổi, thì nên coi đây là loại người gì. Những kẻ đã quá tối tăm để hiểu được ánh sáng, đã quen nhơ bẩn để thấu được thanh sạch - vào ngày mặt trời muốn soi rọi các ngươi, các ngươi vừa mừng rỡ vừa muốn đốt cháy mặt trời. Vào ngày các người thấy bầu trời bao la giúp các người rũ bđiều thấp hèn nhỏ bé, các người đã muốn rạch nát bầu trời và nhét vào một hố đen trong lòng các người. Các người dám nói vđiều Thiện lành hay sự Chân chính sao?

La Hán bị vứt vào bùn đen vẫn thanh sạch. Bồ Tát bđẩy vào bùn đen vẫn bay lên thanh tịnh. Như Lai có thể khiến bùn đen muốn tinh khiết. Các người vừa nghe đến bùn đen đã sợ hãi, vừa thấy bùn đen đã muốn dùng nó bôi bẩn người khác. Các người không chịu đựng nổi thanh sạch, nên muốn nguyền rủa điều Thánh khiết. Và ta phải nhìn các ngươi như thể những kẻ đang muốn đồng hóa với Vũ trụ, hay là những quan tòa đang giữ lấy cán cân của công lý?


Và ta nữa, cũng sẽ không lui tới nơi của các người. Đó là một lời đoạn tuyệt. Nếu các người có thể hiểu, thì hãy hiểu đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.