Cách đây 1 năm, anh thật sự bị nhấn chìm trong quan niệm khiếm khuyết của Đạo gia: anh chỉ nhìn thấy mỗi con người là con người ấy, toàn bộ sinh mệnh ấy là toàn bộ sinh mệnh ấy. Vì thế anh đối diện với con người đó vì chính con người đó, tiếp xúc với bất cứ ai cũng vì chính họ. Pháp tướng chính là nhắm trực chỉ sinh mệnh mà nói giảng, cho sinh mệnh ấy rõ rằng cá tính và định mệnh của sinh mệnh ấy là một, là liên đới với nhau.
Vì thế, anh chẳng Ngộ được về chuyện xuất sinh quan hệ quần thể và khiến tâm tính sinh mệnh rớt xuống từng tầng từng tầng. Thực thế. Anh không quên, nhưng đã lờ đi việc người tu Đạo gia không phải và không nên đối mặt với các chủng tâm tính phức tạp của quá nhiều người. Cái nạn phải đến cũng đến. Một đám người hãm hại nhau.
Nhà Phật nói rằng đau khổ làm con người sâu sắc hơn. Anh hiểu rằng đổ vỡ là hoàn cảnh để anh phải Ngộ. Vì muốn bảo trì chân tính, sứ mệnh, anh đã chỉ nhìn vào sinh mệnh thuần túy, không thấy được những mối nối nhân gian hủy hoại lẫn nhau của chúng sinh. Người đồng hành cùng anh, vì cho rằng Tình và Tổn thương có thể hủy hoại hết thảy chúng sinh, nên đã khởi một niệm mà thành cái lý Vô Tình lan khắp cảnh giới. Anh trách một vị là Thiện quá bất Chân. Giờ đến bọn anh Chân quá bất Nhẫn. Thực vậy, thành ra Vô Tình có khởi nguồn từ bất Nhẫn. Đó là ở nơi anh như vậy.
Quan hệ quần thể quá phức tạp. Đó là nội hàm của Duyên. Là nội hàm của Nghiệp. Tại sao cần nói điều này, đến nay tự em hãy hiểu. Đó chính là con đường của em. Không ai đi thay được, ngoài em.
Vậy thôi, anh phải đi đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.