1. Những cuốn sách dùng để nâng đỡ những linh hồn lạc lối hoặc bối rối của con người thường ngầm giả định rằng: chúng ta đều là những người bình thường, vậy hãy... - ngay cả khi nó mở đầu bằng những lời kiểu: bạn và tôi đều đặc biệt. Phải, chẳng vĩ nhân nào mua cuốn sách đó cả, vậy hãy tập sống thế nào đó để khắc phục một đời lộn xộn nức nở. Anh tin vào điều khác hẳn: anh tin vào sự cao quý và chân lí, và anh tin rằng phải nỗ lực để cao quý và hòa nhập với chân lí, chính nỗ lực ấy cũng cao quý và là chân lí của sự sống. Chưa bao giờ anh định đối thoại lần nữa với sự hèn hạ và ti tiện, dù chúng có gào thét gì, dù chúng ở trong hay ở ngoài anh. Anh nhìn chúng tiêu vong và tan biến.
2. Người thường hay bắt đầu sự cao cả trong tranh luận bằng cách nói: người ta nghĩ khác mình, và tự cho mình quyền vị tha bằng cách mỉm cười. Người tu khác hẳn, im lặng vì hướng nội, và im lặng như một vũ trụ vĩ đại, rồi cất tiếng bằng uy lực của chân lí, hoặc chí ít bằng sức mạnh của những điều cao quý và thanh sạch. Đây không phải là tô vẽ đời sống của người tu, đây là sự-thật về họ.
3. Người thường tìm ra "sự thật" của họ bằng cách nghi ngờ, giả thiết những chuyện xung quanh rồi phát hiện, kết luận. Người tu khác hẳn, họ tìm ra chân lí của mình bằng lí trí mạnh mẽ và tâm cảm kiên định hướng tới sự thanh sạch của chính mình. Đây không phải là sự hạn hẹp của người tu, mà là sự vĩ đại của phẩm giá.
4. Người thường quên đi một ai đó hoặc chấm dứt một quan hệ vì tâm cảm cá nhân. Người tu khác hẳn, chấm dứt hoặc tiếp tục vì chân lí mà họ tin tưởng, vì sự thanh sạch mà họ gìn giữ, vì điều thiêng liêng mà họ phụng sự. Đây không phải là sự kì dị của người tu, đây là sức mạnh to lớn nhất có thể đoạn trừ mọi ác duyên, điều mà người thường vĩnh viễn không cắt nghĩa nổi,
5. Em khác hẳn họ. Hãy ghi nhớ điều đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.