Nguyệt Quang cúi lạy Từ Đạo Hạnh, đoạn thưa rằng: "Thưa Sư Thúc, đây là địa phương nào, tại sao học Pháp tướng lại phải đi xa
thế này? Hơn nữa nơi này hoang vắng, con
thật khó hiểu?" Từ Đạo Hạnh bật cười: "Tiểu tử, trước
hết ngươi hãy nhớ rằng sau khi
nhận ấn thời không của Thánh giả không gian này,
thì ngươi đã không còn được tùy tiện dùng thần thông các chủng để nhìn hay nghe biết chân tướng nữa, mọi hành
sự đều phụ
thuộc nơi trí huệ của ngươi. Ngươi luôn miệng nói
về pháp tướng,
ngươi có biết thế nào là Tướng chăng?"
"Thưa Sư thúc, con được học rằng lí của thời không biểu hiện ra thành hình, nhưng cái mà người ta thấy được ấy là tướng, người ta vì tướng mà quên hình, ấy là chấp vào giả tướng, vì hình mà quên
lí, đó là chấp vào huyễn tượng". "Vậy ngươi cho rằng điều cốt yếu là thấy được lí hay hình hay tướng
vậy?" "Điều sư thúc vừa nói không
khác nào cảnh tỉnh con. Con nên
tìm đến Đạo
bằng cách gột sạch mình, chẳng nên soi xét
người khác". Từ Đạo Hạnh tát Nguyệt Quang thật mạnh, thấy cả máu rỏ trên khóe miệng, đoạn cười ngặt mà rằng: "Tiểu tử ngươi chỉ được miệng lưỡi, thứ như ngươi mới chính là đồ phán xét. Mở miệng là đạo đức, trong ấy nếu không là trốn tránh, thì
là giả tạo. Ngươi chắc chắn phải từng phạm những điều cực lìa với Đạo. Đạo rỗng không mà tràn khắp,
người học pháp tướng là vì Đạo, không phải vì ngươi, vì ngươi mà chính ra là vì Đạo. Kẻ không thấy được Đạo trong vạn vật thì nói về Đạo chỉ là giả tạo. Kẻ giả
tạo nào mà lại gây không ra ác nghiệp!"
Nguyệt Quang lau máu trên miệng,
đoạn quỳ xuống thưa rằng: "Con quả đã
từng gây ra những việc chỉ kẻ phản môn mới
làm, nếu không được ân sư và các vị tiền bối bản môn trợ đỡ, thì con dứt khoát đã hoại rồi. Xin
sư thúc chỉ cho con sáng tỏ." Đạo Hạnh gật đầu: "Không vì tâm cảm cá nhân,
tổn hại riêng tư mà quên đi chỗ lìa với Đạo của mình, vậy ngươi có thể gần với Đạo. Nếu vì cái tát ấy mà ngươi quên đi điều
khiếm khuyết cần trừ bỏ, thì ngươi thật xứng bị trừ bỏ. Đứng lên đi. Ngươi còn biết lau máu trên miệng trước khi quỳ xuống, thế là vừa
biết quý trọng thân, vừa biết trang nghiêm
trước bề trên. Tiểu tử, hãy nhìn ngọn núi trước mặt, nơi này
là chỗ của một trong bốn Đại Thánh quốc gia, tề danh
với ta". Nguyệt Quang đứng lên đoạn ngước nhìn rồi đáp: "Nhất Thánh
Sơn, Nhị Tiên Thủy, Tam Thần Tướng, Tứ
Phật Quang. Vị này ở trên núi, cùng tề danh với sư thúc, hẳn là ngài Tản Viên Sơn Thánh thưa sư thúc. Nhưng tại sao con lại thấy năm cột
đen bốc lên
ngùn ngụt tựa như ác trụ như thế?" Đạo Hạnh thở dài đáp:
"Đúng vậy. Trong quá khứ có lần ngũ đại môn đồ của ông ta tư thông với
tà ác, lập Khổn Tiên Trận (Trận đồ vây khốn Tiên) định tiêu diệt ông ấy. Ông ấy lấy pháp lực của mình phong ấn không gian mà tự tôn lên
làm ngọn núi ấy,
khiến đám môn đồ bị phong ấn trong
năm tượng đen
đúa quanh đó, rồi ông ấy cũng tự nhốt mình trong đó. Tiểu tử, ta muốn ngươi tiêu trừ năm tên phản đồ đó. Nhưng ngươi hễ tiêu
trừ một tên thì tổn thương một tạng, chỉ e
không chữa lành được. Có điều ta vẫn muốn ngươi làm, còn thì tùy ngươi,
không làm được chớ gặp lại ta." Từ Đạo Hạnh dứt lời liền cưới một ngọn gió bay lên núi, thoáng chốc đã hư ảnh hư hình. Thuật thân gió
quả đã đến thượng thừa. Ở nhân gian,
người đạt đến hình mây thân gió dẫu bị khóa không thi triển
được thần thông, vẫn có thể cảm nhiễm không gian, thực
lực cực lớn.
Lại kể Nguyệt Quang thấy Tim Gan Phổi Thận Tỳ bỗng đều như đốt cháy, ngứa ngáy vô cùng, lại thấy trong tay mình sáu ngọn tiểu đao sắc bén mang sáu màu khác nhau. Chàng nghe vọng bên tai: "Tiểu
tử, cắm mỗi cao dao ấy vào tâm của
phản đồ, chúng sẽ tiêu biến, ngươi tiễn một mạng
trả một tạng, con dao cuối là xem ngươi không chịu nổi thì tự sát." Chàng lẩm nhẩm: "Ta không dám bình luận, có
điều sự thể thật kì quái, ngày
càng chẳng như ta mường tượng. Ta rất muốn nghĩ về hành sự của sư thúc, nhưng một
niệm bình phẩm bề trên thường chính là tự mình hại mình. Đoạn chàng từ từ đi về phía cột đen lớn nhất. Nguyệt Quang đã tạm
khóa các thần thông, bởi vậy ngoài trí
huệ nhất thời biểu hiện bề ngoài đều như người thường. Chàng đi độ ba canh giờ thì tới trước một bức tượng màu như đồng đen, khuôn mặt đau khổ nhưng cũng hung dữ. Chàng cất tiếng nói:
"Ta biết có vị đang bị phong ấn trong đó, ta tới chính là để giải thoát cho ngươi khỏi
đày đọa, nhưng tội nghiệt thì
ngươi phải trả". Ngay lúc ấy Nguyệt Quang thấy không gian lay động, cây cỏ đều run rẩy, đất đá như muốn vỡ vụn, lại
có tiếng nói:
"Tiểu tử hàm hồ, bản tôn là Đệ Ngũ môn đồ của Sơn Thánh,
có Tiên thể bất diệt, ngươi muốn tự tận sao lại phải đến
tay ta." "Ta nghe rằng Sơn Thánh phong ấn phản đồ ở nơi đây, ngươi vốn là phản đồ, ý chí là diệt sư, sao
còn tự xưng là môn đồ. Ta có thể giải thoát cho ngươi khỏi cầm tù,
hãy hiện thân gặp ta." "Ngươi có Lục Sắc Thần Đao?"
Vừa dứt lời đã thấy một bóng người hiện thân,
trông dáng người đầy đặn, ánh mắt sáng rực, nhưng vẫn tao nhã nhất mực. Người ấy nhìn Nguyệt Quang đoạn bật gào lên:
"Ngươi quả nhiên có Lục Sắc Thần Đao, là Sư Phụ
muốn ta tự kết liễu sao. Tiểu tử, sáu thanh đao ấy nguyên là răng tóc móng da xương tủy của Lục Đạo Linh Thần
luyện thành dưới Chân Hỏa của Sư phụ, Người có nói rằng ngày nào có
kẻ mang đao đến
thì ngày ấy chúng ta phải bị tiêu trừ. Tiểu tử, ngươi có hiểu
không, Sư Phụ không tha thứ cho chúng
ta." Nguyệt Quang thấy người đó vừa nói vừa khóc, lúc lại cười như điên loạn, thở dài bảo rằng: "Ta không biết
sự tình bên trong, chỉ biết nhận đao này mà đem đến đây"
"Tiểu tử, nguyên ngày đó có một tiên nữ tìm đến nơi này sau khi
Cao Vương đến thuyết phục Sư Phụ quy hàng. Nàng ấy tóc màu mặt trời, mắt như
biển cả, tiếng như gió nhẹ thổi qua ngọn sương, mỗi
lời đầu thánh
thoát vô tận." Nói đến đó Ngũ Môn đồ bỗng gục
xuống đất gào khóc, hai bàn tay cào lên mái đầu, trông rất thảm thiết. "Tiểu tử, ngày đó Sư Phụ sau khi gặp Cao Vương liền đến Thần Khẩu, ta là người đầu tiên gặp nàng ấy. Nàng ấy bảo ta rằng nàng
ấy từ Thiên Đạo
giáng xuống, do Cao Vương trong khi triệu hồi Ma Thần đã mở cửa Linh gian. Tiểu tử, sao ta lại tin mở
cửa cho Ma mà Thần lại xuống cơ chứ? Ta cũng không biết nữa, vì lúc ấy nàng ấy trong ta quả là
Thần Tiên. Nàng ấy kể cho ta về Vô Sắc chi
cảnh, về Thần giới, về chư Thần
linh giới, tất thảy đều đẹp, nhưng không đẹp bằng nàng ấy."
Nguyệt Quang lắc đầu:
"Ah, ta quả cũng có từng bị
như ông, may là Sư Phụ ta cứu
ta". "Tiểu tử, nàng ấy là Thần Tiên đích thực." Nói rồi ngũ môn đồ bay vút lên những tán cây, tiếng khóc như ngập cả mảng trời, rồi lại đáp xuống nhìn trừng trừng: "Tiểu tử, trước trán người ta ít thịt máu mỡ da, đó là vì nơi ấy là cửa ra của Long Mạch trong thân thể, là chỗ nối Thân Thể với Vương các không gian. Ngươi có biết không, trong Tiên Đạo xứ Ba Tư gọi đó là Om, không
phải là Âm hay Thanh, mà là Om,
ngươi đành phải dùng tâm mà đọc ra thành một âm, là âm thánh khiết nhất, không phải là Cung, chỉ trong con người mới cần
một chỗ chứa điều thánh sạch nhất, nên mới có Cung mà chứa Om, Om
là Thần. Tiểu tử, khi đọc Om thì tim và phổi điều hòa, chỉ có Tâm là đang
hấp chứa tinh hoa Nhật Nguyệt Thiên
Địa. Tiểu tử, nàng ấy mang đầy Om, khắp người là Om, trên trán tựu thành hình hoa sen là tối
mỹ chi hình của Om, làm sao ta nhầm được." Nguyệt Quang nghe vậy ngơ ngẩn đáp: "Vậy kẻ có Trí Huệ thì gần với Thần, đó là Hoa Sen trước trán, đó là Bát Nhã Trí." "Tiểu tử, đừng đem con người ra so với nàng, nàng ấy đích thực là Om, thân thể luôn lấp lánh, bách mạch đều như ngân hà, mỗi hơi thở đều làm vạn vật hồi sinh." Bỗng Nguyệt Quang rùng mình, từ trong sâu
thẳm cất lên tiếng nói, tự chàng cũng nói theo luôn: "Nhầm Sắc với Vô Sắc, đem Tình là Trí,
lấy tâm cảm
nhân gian gọi là Từ Bi, thực ra là do
trúng phải tà thuật. Cao Biền là người của Đạo gia, không có Tà
Thuật ấy, đây chính là có kẻ muốn phá hoại tứ Đại Thánh, gây chia rẽ Nam Bắc, khiến Phật Môn Tiên Phái điên đảo. Vậy là cả những người kia cũng sau sự vụ Cao Vương mà lâm vào ma cảnh, chính là để đổ tội lên Cao
Vương."
Ngũ
môn đồ tiến tới, hai mắt chảy hai dòng huyết lệ: "Nàng
ấy nói chỉ
cần ta lấy được OM của Sư Phụ, có thể cùng nàng ấy bạch nhật
phi thăng. OM nằm ở trán, rút ra thì nguyên khí cạn kiệt, xương da cơ huyết đều tiêu biến, thân xác như tử thi. Nàng
ấy dạy ta Đoạt
Mệnh Trảo, có thể lấy đi Om của người khác, chỉ có Thần mới năng lực ấy và được làm việc ấy, nên ta tin
nàng. Nàng ấy
nói lên kia rồi có thể nhờ người hồi sinh cho Sư Phụ. Có thể đem của Sư Phụ lên ấy. Sư Phụ không phải là Thần, ta có thể giúp Sư Phụ thành Thần, việc báo ơn
đó sao ta lại không làm? Ta muốn làm sao Sư Phụ lại không hiểu? Sư Phụ không hiểu sao còn đày đọa ta? Ta là vì
sư môn, còn Sư phụ là vì mình. Ta
Hận." Nguyệt Quang còn chưa biết
phải làm gì, đã thấy ngũ môn đồ chìa ra một bông hoa đỏ như máu: "Đây là Huyết Hoa, ăn vào có thể thấy được nàng ấy. Ta nhờ ăn vào mới thấy được nàng ấy. Nàng ấy bảo ta đem cho
Sư Phụ ăn, ăn rồi nàng ấy sẽ giải thích cho Sư Phụ, Sư Phụ sẽ hiểu. Ta muốn Sư Phụ
hiểu ta, đừng hiểu lầm ta, nên đem hoa này trộn vào
thực phẩm và nước, lại tán nhỏ đem rắc trong tĩnh thất. Ta vì Sư Phụ, vì tình nghĩa sư đồ mà
làm, sao ông ấy không hiểu cho ta?" Ngũ môn đồ
dừng lại, rồi lại hét lên, tiếng
như xé rách không gian: "Sao không hiểu cho ta."
Nguyệt Quang bỗng thấy bức bách, thầm nghĩ: "Nhân gian thật nhơ bẩn, kẻ mang nhân tâm thật nhơ bẩn. Ta từng mang tâm ý đó với Sư Phụ, ta thật đáng xấu hổ. Sư Phụ, con không muốn ở nhân gian nữa". Nguyệt Quang hít một hơi, nhìn lên bầu trời, đoạn nói với ngũ môn đồ: "Ông tìm được
huyết hoa ở đâu?" "Có một
làng ở cách
đây không xa bị quỷ dịch, cả làng
mọc lên huyết
hoa, cứ trăm ngày thì chết. Nàng ấy bảo đó là do
Tinh khí chống lại Quỷ khí mà
thành Huyết Hoa. Tiểu Tử, Huyết hoa này khai mở được Om, nó thật là thanh sạch, ngươi
cũng ăn đi. Ta tu luyện bao lâu
chưa ăn gì ngon như thế." Lúc
này Nguyệt Quang mới để ý thấy Huyết Hoa li ti
mọc khắp da ngũ môn đồ, dù không lớn như đóa hoa
kia nhưng càng nhìn càng thấy. Chàng
buột miệng nói như từ hư vô: "Sư Phụ ngươi phong ấn ngươi lại chính là để cứu ngươi. Huyết Hoa này là
Quỷ Hoa, ăn vào xương tủy mà hút nguyên khí. Ngươi nhờ tu luyện mà có Công, Công đối với ma quỷ quý vô cùng, nên chúng cứ bám lấy ngươi mà lớn lên, lại nuôi ngươi để từ từ lấy
đi tinh khí. Sư Phụ ngươi ước chế ngươi trong
Hắc Đồng Tượng, để chúng không lớn được, không làm gì được ngươi, do đó nó bám lấy
da ngươi mà ngươi không chết."
"Câm
mồm." Ngũ môn đồ hét lớn, thất khiếu đều chảy máu, nhìn kinh
hãi vô cùng. "Ông ta muốn ta chết, ta muốn ông ta chết." Ngay lúc đó thanh tiểu đao
màu đỏ bay vụt khỏi Nguyệt Quang, hóa thành một luồng sáng
đỏ tươi rực
rỡ bay vụt như ánh chớp về phía ngũ môn đồ. Đúng lúc
ấy một tia sét giáng xuống, thanh tiểu đao bay lại
về tay Nguyệt Quang, ánh sáng đã mờ
đi đôi chút. Lại kể lúc ấy có người đang ôm ngũ môn đồ, vừa
khóc vừa rằng: "Ta không về kịp lại để chàng oan uổng rồi. Sao
còn vì lão già ấy mà không chịu về với ta. Để đến nông nỗi này. Ta và chàng sẽ không
xa nhau bao giờ, vĩnh viễn." Nói rồi người ấy đặt tay vào vùng tâm đã bị đâm thủng của ngũ môn đồ, chỉ thấy vô số hoa đỏ như đàn kiến tụ vào tay người ấy,
sau khi ấy ngũ môn đồ chỉ còn là một bộ xương bầy nhầy chảy xuống như một
chất nhờn trắng đục. Đoạn người ấy đứng lên cười gằn: "Hãy
bảo Sơn Thánh, Thần Ma Chi Chiến, ta nhất định sẽ lấy mạng của lão."
Nguyệt Quang chỉ mặt kẻ mới đến
quát: "Hỗn láo, ngươi chỉ là ma niệm của ngũ môn đồ mà tụ thành, lại tự xem mình là chủ thể,
thật là Ma tự cho mình là Quỷ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.