Nguyệt Quang chắp tay sau lưng, ánh mắt như trăng sáng nhìn lên bầu trời, đoạn nói: "Ngươi không minh bạch về chính mình thì bị tiêu trừ vẫn không nguôi oán hận.
Vốn trong vị đệ ngũ môn đồ này đã nuôi lấy oán hận, nghi tâm, cùng các ma tâm xuất phát từ sự tự cho mình là
đúng, tự cho niệm đầu của mình là hợp với sự
thật, những niệm này thành một cực
phản lại Om. Vị ngũ môn đồ này thiên tư thông minh, khi chưa viên mãn ắt tự
cho mình là giỏi, lại học với các đồng môn càng khiến tâm tự cao lớn. Phàm kẻ tự cao mà lấy phần cao đó làm chỗ
hiển thị thì sớm muộn cũng sinh ra điều tà dị. Lại nữa, cùng lúc ấy
quỷ dịch làm ác khí nổi lên, thái cực hoàn toàn
tương phản với Om xuất hiện. Om là
chí cực của sinh mệnh, tự nhiên
thái cực nghịch Om sẽ phản ánh điều nghịch đạo nhất, ấy là phản sư. Sở dĩ phản sư là nghịch đạo, là vì vị Sư Phụ chân chính là
chân tướng của xu hướng sinh mệnh trong mỗi người. Nhưng phản sư thì hình thức nghịch đảo nhất là Dâm nữ. Do đó niệm của vị này duy
hóa thành hình tượng của ngươi,
nói cách khác chính là Dâm nữ-nghịch Đạo. Vị đó ác mà tự cho mình thiện, nghịch đạo mà tự cho mình là đúng, nên hình tượng của sinh mệnh mới này là thánh khiết, hành sự thì độc ác. Sinh mệnh mới này không ngừng lớn lên,
cho đến lúc cấu
thành một dạng thức tồn tại bên ngoài vị ấy, đây là
giai đoạn tự tâm sinh ma đã hoàn tất. Nghĩa là ngươi vốn không phải là thực-thể, chỉ là huyễn-niệm."
"Tiểu tử vô tri, mỗi thái cực là một cửa sinh mệnh, đã là sinh mệnh thì trên dưới cao thấp
nào có khác nhau, chính là theo lề
bậc trước sau mà phân định. Ngươi không hiểu cái lý
bình đẳng, tự cho mình là cao kiến, đó mới là chỗ rất vô tri."
"Phế ngôn, nhân gian là giả tướng, cao thấp là đạo hạnh trước Đạo, chẳng phải do
thời-không định đoạt. Ngươi sinh trước ta ngàn năm vẫn là ma, sinh sau ta ngàn năm vẫn là ma. Người tu một ngày
cũng là người tu, ân sư một ngày cũng là ân sư, đạo
lý căn bản đó mà không dung nổi, còn
hợp với Đạo
sao nổi." Ma nữ bật cười ghê rợn, tiếng cười như lóc từng mảng thịt.
Đoạn ma nữ gằn giọng: "Phải
lắm, Ma Niệm cũng là Ma, ta không chỉ là Ma, còn là Ma của kẻ
tu Đạo. Một cánh cửa đã mở, ngàn vạn ma binh đều có thể đến. Hôm nay ta đã xuất thế, thì chính là ngày Ngũ Ma hợp nhất, Địa ngục đại khai, lấy ngươi làm vật
tế. Thằng lỏi thất học, ngươi tuy dung mạo sáng sủa nhưng khí lực tầm thường, đã biết chân tướng của ta thì khó
tránh đại nạn." Nguyệt Quang lắc đầu, bước hẳn tới phía ma nữ, đáp: "Ngươi chỉ là
Ma huyễn, sinh ra từ bất chính, đến đối mặt với ta còn không dám, làm sao tiêu trừ được ta? Tà ma có thể vu hại người thường là nhờ nhân tâm, có thể bức tử
thiện nhân là nhờ ác ý, nhưng trước người tu đạo chân chính chỉ như cát bụi không có thực, ngươi dám động đến ta hãy thử làm đi." Ma nữ nhất thời nhìn thấy một ánh sáng vằng vặc từ mắt Nguyệt Quang bừng lên, kinh hãi
lùi lại.
"Bạch Long Hàn Quang, ngươi là người của Bạch Môn? Bạch
Long Hàn Quang lấp lánh dưới mắt như trăng
ngân, vào lúc chính khí như trăng sáng, vạn đại tà khí đều khiếp đảm, là Thần Tướng, làm sao kẻ vô dụng như ngươi có được?" Ma nữ bay lên trên không, lúc này trời đã tối sầm: "Bạch
Long Hàn Quang tái xuất, Bạch Long
Hàn Quang tái xuất." Nguyệt
Quang chiếu ánh mắt lên trời, tiếng nghe như
rồng ngâm: "Quỷ nữ Ma niệm, ngươi dám hãm hại tiên đạo, tội ác chất chồng, bất khả dung tha." Nói đến đó từ Nguyệt Quang một đạo
hồng quang bắn như ánh chớp, xuyên thủng tâm của ma nữ, trong khoảnh khắc chỉ còn là tàn tro
bẩn thỉu rồi tan mất. Nguyệt Quang thổ một búng máu, đoạn thu tiểu đao
màu đỏ lại, thở dài nghĩ "diệt được ma nữ, đại thương tim mạch." Chàng tĩnh tọa
một canh giờ, đoạn từ từ đứng lên, mỉm cười tự nói: "Trước Đạo tự đếm kể thiệt hơn, thực ra là vì thiệt hơn, chẳng phải vì Đạo, cũng chẳng phải vì mình. Thân này nếu có thể dùng để tiêu trừ Ma Quỷ chính là hạnh
nguyện của nó." Lúc này ngoảnh
đầu lại chàng
đã thấy tượng
đồng đen
chỉ còn là một
đám sình bùn.
Chính
lúc ấy chàng thấy một màng đen bao trùm, áp lực đột ngột nặng nề, xung
quanh xuất hiện bốn cột màu xanh đục,
lấp lóe ánh hồng, tím. Nguyệt Quang vừa hơi
chấn động vì sức ép, liền thẳng lưng cười đáp: "Ta cũng có đoán thấy ngũ đệ chết thì bốn vị hẳn sẽ tự phá phong ấn
mà đến đây.
Vốn chẳng phải các vị tử tế mà giữ phong ấn,
chẳng qua biết phong ấn còn là Sơn Thánh chưa trừng phạt mình. Tượng đồng đen là kết tinh của địa khí tinh hoa, là mồ hôi của vạn cổ Đại Long, trân quý vô lượng, thực ra là thuốc tiên để trừ ma khí, vốn là khổ tâm của Sơn Thánh với các vị. Nay tượng đã mất người tất phải diệt, hẳn các vị biết thế nên mới dùng ma pháp triệu hồi
Hắc Đại Ma Chướng, định lấy ta làm vật tế mà lôi Hắc Ngục Ma Vương
lên để tiêu trừ Sơn Thánh, giảm đi âu lo trong chư vị?" Vừa dứt lời thì cả bốn đều hiện thân. Trong đó có một người cao, trắng khuôn mặt có thích chữ trông kì lạ, mắt lồi
bọng lớn. Một người nữa to béo có cái nhìn hung tợn. Người thứ ba là một nữ nhi thấp nhỏ trắng bệch. Người thứ tư to đen mắt điên dại. Bốn người nhìn nhau, đoạn nữ nhi
trắng bệnh cất tiếng, nghe như gỗ
mục đập vào
nhau vụn nát: "Tiểu tử, Hắc Ngục Huyết Hoa là bí mật của Ma Môn, ngươi tất có lý lịch không đơn giản. Nhưng hôm nay ngươi đơn giản hay phức tạp, thì cũng mau nạp mình, đừng cậy vào mấy thanh tiểu đao vốn chỉ dọa khiếp phường
bạc nhược mà phách lối."
Nguyệt Quang cười lớn, tiếng cười khiến cây cỏ xung quanh rực sáng, đoạn
đáp: "Các ngươi lấy gì mà kháng cự lục sắc thần đao?" Người cao trắng mắt lồi cười khùng khục đoạn lôi từ trong thân ra một viên ngọc màu xanh đục ngầu, thỉnh thoảng lại thấp thoáng bóng một con giun trồi lên rồi biến mất, đoạn nói: "Tiểu tử đáng thương. Ta biết sẽ có ngày có kẻ mang lục sắc thần đao đến, nên đã luyện được Súc Sinh Bích Ngọc, chứa được vạn trùng chi
trùng, mang năng lực của Yêu giới. Ngươi vô tri tất không hiểu rằng Bích Ngọc này khắc chế được Bích Đao. Để ta cho ngươi hay, trong Lục Đạo, Súc Sinh Đạo biểu hiện bằng Pad, cũng như Om không phải là
Âm mà là sinh mệnh. Nhân loại phức tạp bao nhiêu, thì vật chất phức tạp bấy nhiêu, phức tạp ra sao đều có sinh khắc, sinh khắc là lý của vũ trụ, do đó có Bích Đao, thì có Bích Ngọc. Bích Ngọc này ta luyện bằng loại sinh mệnh Dục vọng sinh
ra Nghi tâm, vốn là Mắt nằm trong Mắt của Đại Xà Yêu giới, là chất có thể làm tan chảy Bích Đao, vốn là con ngươi của Yêu
Vương." "Ông có ánh mắt cao ngạo, bốn người kia lại hay nhìn về phía ông, hẳn địa vị ông là lớn nhất, chắc phải gọi là Đại môn đồ? Ta thấy trong
lời ông có phần sợ hãi lại cay đắng, khi nói mắt đều hơi động, thân hơi run, hơi thở
hơi nặng, hẳn vốn sẵn đã tổn thương tâm mạch. Ta thường nghe người tu đạo tổn thương chỉ vì nhân gian, ắt những tâm
nhân gian của ông đày đọa ông. Lại nữa, ông nói rằng luyện Bích
Ngọc từ Dục sinh ra Nghi ngờ, ắt ông
vì Dục vọng sinh ra Nghi tâm, Nghi
Tâm lại dày vò Dục Vọng, nhưng người tu đạo tinh huyết ước chế, hẳn tất thảy khiến ông điên cuồng mà không kiềm chế được. Đáng lý người ta bỏ cái xấu để được cái tốt, ông chỉ muốn đắc mà không muốn mất, do đó càng thêm hung cuồng. Ta biết kẻ gần với ma
tâm nào ắt luyện ma khí đó, kẻ gần với yêu
tinh nào tất dụng yêu vật đó. Thật đáng tiếc, vì trán ông
có bát nhã, mắt ông có tinh quang,
lý ra là người thông tuệ hiểu sự."
Đại môn đồ im bặt, sắc mặt
biến đổi. Đoạn thở dài nói: "Lời
của ngươi thực có chính khí, trong đời ta ngoài Bạch Môn chủ chưa từng thấy ai khí chất lạ lùng như
ngươi. Chúng ta đều lần lượt thấy sư phụ không đáng phụng sự nữa. Ta có một đợt thấy sư phụ ngồi nói chuyện với một ma nữ khỏa thân, thật hết sức đáng
khinh. Ta đứng ở đó không hiểu sao lại thấy mình thật
dị hoặc, sau đó ta rời núi, trên đường gặp kì
ngộ. Ta gặp một dị khách, ông ta
dùng một quả cầu pha lê, cho ta
xem duyên nghiệp, mới thấy sư phụ ta vốn là kẻ dụ dỗ con gái nhà lành làm chuyện đồi bại, đi đâu cũng vương tình vướng tục, đến khi lâm ma nạn may nhờ có
Tiên nhân cứu thoát. Ta biết điều ấy thấy thất vọng
vô cùng, liền mười đêm không ngủ cảm giác như máu trong thân muốn tung ra. Sau đó ta mơ thấy tiên tổ sư môn về nói ta hãy
thanh trừ yêu nghiệp của sư môn, ta bèn liều
đem thân mình tắm ở Hắc Tuyền, mượn lấy sức mạnh của Hắc Ngục chủ nhân, muốn lập Khổn Tiên
trận để tiêu trừ ông ấy, vì ta biết ông ta quyền phép
nghiêng trời." Nguyệt Quang nghiêm giọng rằng: "Chính
là ông nhiễm phải huyết hoa dị vật do ngũ đệ của ông rải ra. Nên ông nhìn thấy là nhìn thấy ma nữ quỷ dị đó, chứ không phải là thấy sư phụ ông. Ông miệng nói tâm mình chân chính mà đau khổ, nhưng hành sự thì âm thầm lén lút, gặp ai nói đúng điều mình muốn nghe liền tin tưởng, sư môn không bằng một quả cầu. Lại còn vì sư môn mà giao kết với ma quỷ, ông đích thực
là ma tâm đưa đẩy mới làm việc ấy. Nói ta
nghe, ông là người học Đạo, có Ma nào vệ Đạo không? Ta thấy mắt ông lúc sáng lúc tối,
chứng tỏ lúc tỉnh lúc mê, thực ra bình thường vốn đã khó phân định
thiện ác. Ông có bát nhã nhưng miệng
lại rộng chứng tỏ ở nhân gian là kẻ
thông minh thích vui cười, hẳn có khi còn dám đem sư môn ra đùa cợt, chuyện nhỏ
không buông chuyện lớn ắt hỏng, ông vốn từ đầu đã lìa với Đạo, thì làm sao theo
được Tiên Đạo."
Đoạn Nguyệt quang quét mắt
nhìn một lượt rồi nói: "Trên tay mỗi người có một đồ vật, hẳn đều luyện bảo
khí để chống lại lục sắc thần đao, muốn dùng tà dị mà hủy đi chân Đạo. Các vị từng học Đạo, biết tà bất thắng chính, sao
còn mê muội đến
thế?" Người cao đen bước ra, giọng nói
đứt quãng, bảo
rằng: "Ngươi chưa từng gặp lão già đấy sao biết lão
ấy là người
thế nào? Bình nhật thì tỏ ra đạo đức, vậy mà xui vợ ta bỏ ta, ta linh cảm được sự ấy, bèn giết con ác phụ đó. Ta cho rằng nó là
nguyên nhân khiến lão và ta bất đồng, ai ngờ lão nhân chuyện đó trách
phạt ta, còn nói ta là ác nghiệp khó dứt, ta quỳ xuống
van xin, lão càng thêm phách mà nguyền rủa. Ta phải nguyền rủa lão mới đúng, nhưng khi đó ta nào dám, bèn quỳ xuống xin lão đừng đuổi ta đi cho ta cơ hội, lão kệ mặc ta quỳ ba
ngày ba đêm. Đến hôm thứ tư ta thấy lão thực bất cận nhân tình, bèn vào phòng lão giết lão, nhưng may mắn cho lão
ta lại đi vắng.
Ta bèn đốt cả thư phòng, thiêu hủy đạo quán. Hủy xong rồi ta
thấy vợ ta từ đâu xuất hiện, thân thể trần truồng, bảo ta rằng sư phụ ta thật dâm loạn ác độc, ta hỏi tại sao
thì nàng không nói rồi tan đi. Ta uất hận phun một búng máu rồi ngất. Tỉnh lại ta đã thấy mình bị treo lên, lão còn nhìn ta rất oán trách? Ta chỉ biết
oán trách ông trời. May mà ngũ sư đệ ở đâu đến cứu, ta chạy thoát nhưng lại rơi xuống vực, may mà lại được Hắc Ngục chủ nhân cứu
giúp, chữa thương cho ta. Ông ấy biết ta bị lão già ác hại, bèn bày
ta ác hại lại lão già. Ta đi xuống núi kể khắp chuyện dâm ô của lão, muốn lão xấu hổ mà tự tận, ai ngờ lão lại dùng Hỏa Ngục Trớ Chú phong tỏa ta. May lại có Hắc Ngục chủ nhân cứu thoát, lại dạy ta Khổn
Tiên Trận để trả thù. Tiểu tử ngươi nhìn đây, đây là Hắc Ngọc Đại Họa Ma Khí của Ma giới, là ta luyện đọc âm Ma suốt 100 năm, lấy thân mình trải qua một trăm
lần ma nhiễm luyện thành, hôm nay
dùng nó để đại
phá Hắc Đao
của ngươi. Giết
ngươi xong ta sẽ đem mạng này mà giết lão."
Nguyệt Quang định cất lời, nhưng bỗng có ý nghĩ phát
ra trong đầu như một tiếng nói: "Ta không nên nói. Đối chất với Ma chỉ thêm Ma nhiễm. Chúng vốn đều đã dâng sinh mệnh cho ma quỷ, thật không thể quay đầu nữa rồi. Huyết
Hoa được rải trong nguồn nước và quanh tịnh thất của Sơn Thánh đã ăn mòn nguyên khí
chúng, đều dần đủ ma tâm mà quy phục Hắc
Ngục ma Vương. Vậy vật trong tay
phụ nữ kia là Tử Ngọc, còn vật trong tay gã
hung tợn là Nhân Ngọc, đại diện cho Địa ngục và Nhân giới. Ôi nghiệp trên đời này từ đâu mà ra thì kết lại là thành chủng đó, đi
mãi về đó mà không quay đầu, đại nghịch bất đạo còn tạo ra các bảo khí độc ác. Chúng không
phải vì hối
hận mà hối cải, lại chính vì ngũ môn đệ của chúng chưa luyện thành Hồng ngọc nên chưa dám phát tác. Nay tuyệt vọng rồi còn định đem sinh mạng hiến cho ma cảnh để tiêu diệt sư phụ chúng. Sơn thánh, sao ngài lại chọn những môn đồ như vậy? Chẳng phải danh môn chính phái đều phải lựa người sao? Hay
cũng như Sư Phụ ta, ông ấy chọn chúng chính
là muốn ngăn họa cho nhân gian? Nhưng họa
không đến nhân gian lại đến sư môn thì sao?"
Chàng
con chưa kịp nghĩ đã thấy bốn thanh tiểu đao dựng
lên bay xung quanh chàng, khí tức
từ nội tạng cũng tiết ra thành bốn sắc đi vào
chúng, khiến chúng ngày càng rực rỡ. Nguyệt Quang ngửa mặt cười vang. Chính khi ấy có một tiếng hô lớn vang động cả không gian, rồi một bóng
lướt đến trông rực như mặt trời. Người ấy cưỡi trên một đài sen sáng lòa. Đoạn
nói:
"Ẩn Long sư điệt, hãy dừng đã"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.