1. Chả nướng là món rất độc, vì nó dùng hỏa độc thiêu đốt dương, khiến dương chất của thịt trở thành thái cực hỏa độc và dương độc. Nếu buộc phải làm chắc em nên biết cách. Cách mặt bếp khoảng 1-2 cm là khu vực các sinh mệnh lửa tụ tập thành những điểm, có thể đốt cháy thành những đóm khét trên thịt. Anh thì không thích điều đó lắm, vì thế anh chọn khoảng cách 3 cm so với mặt bếp, là nơi các sinh mệnh lửa tỏa đều như một đám mây. Nếu em có trí huệ tốt, thì hẳn biết anh đang miêu tả cách một ngọn núi lửa phun trào thực sự. Ở khoảng cách đó, anh phải giữ kẹp chả một lúc và đảo hai mặt theo thời gian 1 phút, để hỏa độc hòa với thép và oxi trở thành thuần hỏa khí. Cơ chế hình thành Thuần Hỏa khí em rất nên Ngộ (tất nhiên, phải nhắc em rằng Vô Hình Hỏa này không đơn giản là sức nóng của lửa, nếu em định hiểu như vậy).
2. Với thuần hỏa khí đó, khi đã ngấm vào thịt, thịt sẽ tràn đầy năng lượng dương, kết hợp với các sinh mệnh lửa trải đều, đợi đến khi những bề mặt thịt đã vàng khắp một chút (một chút, đừng nhầm), anh sẽ hạ thấp xuống tầm 2cm. Lúc này sinh mệnh lửa sẽ theo những đường dẫn khí của Thuần Hỏa Khí đã in lên thịt mà truyền dẫn, giúp thịt chín nhanh hơn. Hãy lưu ý điều này: những rãnh thuần hỏa in lên thịt cũng như những dòng sông và ao hồ trên mặt đất, khi em rót nước lên sẽ thấy nước tự tìm các rãnh và ao hồ này mà trôi chảy, tích tụ.
3. Thuần hỏa khí sẽ vận hành theo một quỹ đạo hình xoáy trôn ốc (như một luồng khí tượng kiểu như gió lốc, có mật đồ dày với năng lượng lớn mà em có thể thấy khi xem dự báo thời tiết), do đó em sẽ phải đưa tay theo hai chiều thuận và nghịch kim đồng hồ để thuần hỏa khí hòa hợp với thịt (Chắc em bắt đầu hiểu để điều hòa Thiên Địa không dễ chút nào, cơ chế luôn xoay chuyển là có ý nghĩa ở mọi hiện tượng trong trời đất). Khi em thấy màu vàng đã rất đều và các sinh mệnh đã cân bằng, đó là lúc em rắc một chút muối trộn hạt tiêu lên thịt, ở cả hai mặt của kẹp chả. Muối tiêu chính là Kim và Mộc kết tinh, khi gieo lên thái cực thuần hỏa khí và dương chất (mà lúc này đã trở thành Thổ chất), với nước mỡ và nước thịt nóng (thái cực Dương Thủy và Âm Thủy), sẽ tạo thành Ngũ Hành Hợp Nguyên. Lúc này món thịt đã thơm đều và rất mềm (hai đặc tính của Thổ Nguyên), nếu tinh ý em sẽ nhận ra các sinh mệnh đều reo vui và hạnh phúc. Một sinh mệnh Thịt như vậy sẽ giúp Thân điều hòa cùng nhiều lợi ích khác.
4. Nhưng còn một bước cuối nữa. Trong Ngũ hành hợp nguyên có nhân tố thuần hỏa tuy rất sạch nhưng cần được giải thoát sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, do đó trước khi nhấc kẹp chả ra, em cần bỏ một chút lá khô, hoặc cỏ khô vào than, một chút lửa và khói đó lan đều lên hai mặt của kẹp chả sẽ bổ sung nhân tố Hỏa Nguyên thay cho Thuần Hỏa Khí. Thuần Hỏa Khí sẽ lập tức cuốn vào một trong hai tay em và trở thành sinh mệnh cấu thành em. Vì thế, anh thường nói, ngay cả nấu ăn cũng là tu luyện, theo một nghĩa khá hẹp.
5. Nếu em thắc mắc Thuần Hỏa Khí là gì và để làm gì, thì có hai việc em cần lưu ý: em phải làm món ăn đã, sau đó là Ngộ trong khi cảm nhận quy trình sinh mệnh này. Nhưng, có người nấu có người không nấu ăn, chuyện này không quan trọng quá với tu luyện của em. Chỉ là anh muốn nói, mọi thứ trong cuộc sống đều là tu luyện. Ngày nào em đến được điểm đó: thấu suốt vạn sự, em sẽ thấy hành trình tu luyện quá đỗi hạnh phúc, hoàn toàn đích đáng.
Có điều Sư Phụ giảng "bất thất bất đắc", mong em biết thất và đắc thật sự là gì.
Phẫn Nộ Đại Tôn Giả
Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015
Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015
Cực kì nhỏ nhen
1. Anh có hẹn vài người bạn mới quen để dạy một buổi học mỗi tuần về cử chỉ hành vi - thì anh có còn gì khác để dạy đâu, vẫn việc đá với vàng. Họ rất tôn trọng, có người tôn kính anh, chuyện đó không đáng vui cũng không đáng buồn. Vì một lý do bắt buộc, một buổi học gần đây phải hoãn. Nhưng với anh cái duyên chưa kịp mở hẳn ra này đã đến hồi kết. Anh không trả lời điện thoại tin nhắn của họ nữa.
2. Anh có một người bạn, người ấy tốt đến nỗi gần như sùng kính anh và ở bên anh cả khi tất thảy mọi người hạ nhục anh. Chỉ vì một lần người ấy tỏ ra thiếu tin tưởng người anh tin tưởng, một người thân của anh, anh không bao giờ trả lời điện thoại tin nhắn nữa.
3. Có một người theo Phật giáo, chắc chắn là thứ Phật giáo lộn xộn mà em vẫn biết ở ngoài đời tồn tại, dạy anh về đạo lí, ngay trong cơn hỗn loạn và xáo trộn của người ấy, khi họ rất cần đến một cái cất tay của anh. Mấy đạo lí đó không đúng gì với anh, nhưng lại làm anh trân trọng sinh mệnh đó. Anh đã mỉm cười.
4. Dĩ nhiên em đừng nên làm như anh. Anh đã đi đến chỗ tối cực nhỏ, tối cực nhỏ-nhen của mình. Anh nhỏ nhen đến mức sẵn sàng tha thứ cho cái vô tri mà phàm tục, nhưng tuyệt không dung cho kẻ bất tín nghịch đạo. Anh nhỏ nhen đến mức giờ không hề lắng nghe "lời" của ai nữa, chỉ có thể lắng nghe những tín tức phát ra từ nơi cực kì nhỏ của họ.
5. Vì đã lỡ quá nhỏ, nên anh quyết định cắt duyên hoàn toàn với một số người. Các ngươi đã quyết định trở thành bùn nhơ. Vậy sẽ xứng đáng với bùn nhơ. Có điều, từ nay, không đáng được ngó nhan ta nữa. Cũng không đáng để mắt ta dõi theo các người nữa. Mắt của ta biết nghe, nhưng các ngươi trước ta chỉ còn là câm lặng. Các ngươi sẽ được phơi bày mình tại nơi xứng đáng với mình, và hãy nhớ chỉ một niệm ác ý dù không ý thức nổi cũng có thể là đường dẫn các ngươi xuống Cửu Điện.
2. Anh có một người bạn, người ấy tốt đến nỗi gần như sùng kính anh và ở bên anh cả khi tất thảy mọi người hạ nhục anh. Chỉ vì một lần người ấy tỏ ra thiếu tin tưởng người anh tin tưởng, một người thân của anh, anh không bao giờ trả lời điện thoại tin nhắn nữa.
3. Có một người theo Phật giáo, chắc chắn là thứ Phật giáo lộn xộn mà em vẫn biết ở ngoài đời tồn tại, dạy anh về đạo lí, ngay trong cơn hỗn loạn và xáo trộn của người ấy, khi họ rất cần đến một cái cất tay của anh. Mấy đạo lí đó không đúng gì với anh, nhưng lại làm anh trân trọng sinh mệnh đó. Anh đã mỉm cười.
4. Dĩ nhiên em đừng nên làm như anh. Anh đã đi đến chỗ tối cực nhỏ, tối cực nhỏ-nhen của mình. Anh nhỏ nhen đến mức sẵn sàng tha thứ cho cái vô tri mà phàm tục, nhưng tuyệt không dung cho kẻ bất tín nghịch đạo. Anh nhỏ nhen đến mức giờ không hề lắng nghe "lời" của ai nữa, chỉ có thể lắng nghe những tín tức phát ra từ nơi cực kì nhỏ của họ.
5. Vì đã lỡ quá nhỏ, nên anh quyết định cắt duyên hoàn toàn với một số người. Các ngươi đã quyết định trở thành bùn nhơ. Vậy sẽ xứng đáng với bùn nhơ. Có điều, từ nay, không đáng được ngó nhan ta nữa. Cũng không đáng để mắt ta dõi theo các người nữa. Mắt của ta biết nghe, nhưng các ngươi trước ta chỉ còn là câm lặng. Các ngươi sẽ được phơi bày mình tại nơi xứng đáng với mình, và hãy nhớ chỉ một niệm ác ý dù không ý thức nổi cũng có thể là đường dẫn các ngươi xuống Cửu Điện.
Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015
Gặp lại trước hừng đông
Anh gặp lại vài người từng là bạn bè anh. Dù họ gọi anh là gì hoặc xem anh là gì. Họ quỳ xuống và khóc. Anh không nói gì, chỉ im lặng quay đi.
Thực ra thì anh không định làm gì. Không tha thứ. Không oán trách. Dù họ đã hủy hoại bao sinh mệnh. Khi họ bị phế công, nhìn họ chảy xuống thành bùn nhão với tâm ý khinh bỉ anh, anh đã nghĩ, thật tội nghiệp. Thật tội nghiệp. Khi họ bắt đầu hành trình xuống địa ngục, anh chỉ nhìn, thậm chí còn không phải là nhìn, vào thật sâu sinh mệnh của họ. Chỉ có đêm đen. Họ tự biết họ không thể tu được nữa, hoặc chỉ có thể giả dối nói đạo lý hay giả vờ tu luyện.
Kinh Lăng Nghiêm, chắc chắn không phải lời Thích Ca giảng, có ví Tâm như ngọn đèn. Đèn soi ở đâu thấy ở đó. Soi Tâm thì thấy Tâm. Soi Thân thì thấy Thân. Nhược bằng đèn đã tắt, chỉ còn mắt thấy, tai nghe, những tạp niệm quan điểm hậu thiên. Những kẻ đen đúa bởi ngọn đèn đã tắt, các ngươi có gì để nói nữa?
Anh chỉ có một ngọn đèn: đó là Phật Pháp.
Từ phía ngọn đèn đó, Ta nhìn các ngươi, chỉ vậy thôi. Thậm chí, còn không là nhìn.
Thực ra thì anh không định làm gì. Không tha thứ. Không oán trách. Dù họ đã hủy hoại bao sinh mệnh. Khi họ bị phế công, nhìn họ chảy xuống thành bùn nhão với tâm ý khinh bỉ anh, anh đã nghĩ, thật tội nghiệp. Thật tội nghiệp. Khi họ bắt đầu hành trình xuống địa ngục, anh chỉ nhìn, thậm chí còn không phải là nhìn, vào thật sâu sinh mệnh của họ. Chỉ có đêm đen. Họ tự biết họ không thể tu được nữa, hoặc chỉ có thể giả dối nói đạo lý hay giả vờ tu luyện.
Kinh Lăng Nghiêm, chắc chắn không phải lời Thích Ca giảng, có ví Tâm như ngọn đèn. Đèn soi ở đâu thấy ở đó. Soi Tâm thì thấy Tâm. Soi Thân thì thấy Thân. Nhược bằng đèn đã tắt, chỉ còn mắt thấy, tai nghe, những tạp niệm quan điểm hậu thiên. Những kẻ đen đúa bởi ngọn đèn đã tắt, các ngươi có gì để nói nữa?
Anh chỉ có một ngọn đèn: đó là Phật Pháp.
Từ phía ngọn đèn đó, Ta nhìn các ngươi, chỉ vậy thôi. Thậm chí, còn không là nhìn.
Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015
Phù Vân (Lục Đạo, 03)
Nhưng
bốn thanh tiểu đao đã theo bốn luồng nội khí phóng mạnh
như một tia chớp về phía phản đồ. Tiếng gào rú dữ dội và khủng khiếp lồng vào
cảnh thân xác chúng bị hút vào những viên ngọc. Bốn thanh tiểu đao bật ngược về phía Nguyệt Quang,
nhưng bốn viên ngọc lại quyện với nhau trên không trung và tỏa ra một quang ảnh kì dị, chẳng mấy chốc một hố đen lồng lộng mở ra với những ánh hắc sắc cắt đứt cây cỏ. Nguyệt Quang
thổ một búng máu đen rồi bật ngửa
ra sau, không kịp nhìn thấy từ hố đen một khuôn mặt quắc thước xuất hiện, rồi hố đen
tan đi và chỉ còn một người mặc hắc ý, khuôn mặt vừa dữ tợn vừa hiền từ, oai nghiêm khó nói. Khi ấy vị cưỡi sen thở dài nói: "Hắc Ngục chủ nhân, ngươi có nhớ hòa ước đã lập với nơi này, rằng không được can thiệp
nhân giới, không dự vào cả chúng tiên sự vụ chứ?
Nay ngươi lợi dụng phản đồ, đoạt lấy sinh mệnh để trùng hiện nhân gian, là
muốn gây sự
vụ gì đây?" Hắc Ngục chủ nhân mỉm cười: "Các ngươi mới chính là những kẻ phá hoại hòa ước. Thu dụng lũ con nhà giàu và quý tộc này để chúng đồ hại sư môn, bất cứ tâm xấu ác nào cũng nổi lên được, nổi lên mà không trấn áp được, trấn áp mà không tan biến được, khiến Ma thần nơi Hắc Ngục bị phong ấn xứ này lồng lộn và được tăng cường đến mức suýt phá cả kết giới của ta. Các ngươi dung túng chúng
làm ác, mới khiến ta phải để cho chúng bộc lộ ma tính ra để trừ hại, sao lại còn trách ta"
"Chớ ngụy biện. Giúp ma thành ma là việc bất chính." "Ngươi cũng đừng cưỡng từ đoạt lý, giúp ma trà trộn vào Đạo mới chính là nghịch Đạo." Vị cưỡi hoa sen
trừng mắt: "Hắc ngục chủ nhân, ta cảnh báo ngươi mau quay về
Hắc ngục cảnh giới, đừng để ta phải triệu tập Tứ Đại Thánh giả tận trừ ngươi." Hắc
Ngục chủ nhân bật cười, đoạn nhìn lên bầu trời nói: "Vật đổi sao rời, từ xưa đã nói đến đạo lý thiên có văn, địa có
lý, chỉ tiếc các ngươi vẫn còn phần con người khó tránh khỏi. Các ngươi đưa đám vương tôn công tử chỉ quen hưởng thụ vào tu Đạo, ý định sâu xa là can dự vào nhân gian chính sự, thật khiến ta thấy vừa
nực cười vừa khinh bỉ. Đám phản đồ của các ngươi hễ có điều kiện là mưu phản, các ngươi còn chưa trắng
mắt ra ư? Không lý đến văn của trời, lý của đất, chỉ biết đến sự của nhân, các
ngươi chưa thấy kết cục ư?".
"Hoang ngôn vô lối. Chúng ta
chọn người
tất có đạo lý của chúng ta, trên vì
thiên địa, dưới
vì nhân sự, sâu xa là vì Đạo. Ngươi
lợi dụng nhân tâm chưa dứt trừ của chúng mà xúi bẩy
gây ác, đó mới chính là ác sự." Hắc Ngục chủ nhân cười khùng khục: "Sai hay đúng đợi
hậu kì là rõ. Hôm nay ta quyết định mời mọi người trên núi đây cùng đến
Hắc ngục một chuyến."
Vị cưỡi hoa sen biến sắc,
vội lao tới xách lấy Nguyệt Quang
rồi bay vút lên núi trong tiếng cười bất tận của Hắc Ngục chủ nhân. Lại nói Nguyệt Quang gần gũi tiên khí, đôi chút hồi tỉnh, thều thào hỏi:
"Kính hỏi Thượng Tiên đây là ai,
sao người lại gấp gáp như vậy?" "Hảo hài tử,
biết lễ trên dưới, không quên kính Đạo dù
đang lâm nguy. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian để trao đổi đâu, đám môn đồ của Hắc
Ngục môn đang sắp tràn lên núi rồi. Diệt Thiên Vạn Tượng Trận của chúng có thể
sẽ hủy đi Tiên Mạch ở nơi này." Chẳng được bao lâu hai người đã tới đỉnh núi, cây cối xanh cao
kì lạ, gió
rít xoáy thành những luồng lạnh cắt. Vị cưỡi hoa sen cười lớn: "Sơn Thánh, Đạo
Hạnh, hai người mở trận ra gặp ta đi chứ, Diệt Thiên Trận đã ngay chân núi rồi."
Nguyệt Quang nghe thấy tiếng của Đạo
Hạnh: "Xin Bạch Cốt chưởng môn bỏ đệ tử bản môn xuống. Hơn nữa việc của Bạch Môn chẳng can hệ tới Bạch Cốt môn, xin ngài lui bước. Ngài đã làm việc cho triều đình, hẳn biết tiên trần đứt đoạn, việc của tiên môn
đạo phái xin chứ bận lòng." "Đã biết bản tôn Huyền Thiên Bạch Cốt ở đây, hai
vị hãy trọng
vọng cho. Hôm nay ta ở đây vì Tiên mạch, chính
là vì quốc gia, sau sự việc này
cũng muốn hai ngươi cùng ta về Triều Đình giải thích vài sự vụ kì quái.
Thiết tưởng
Thiên Long giáng thế là sự vụ lớn, đừng làm bê trễ khiến cả ta
và Long nhan đều bất bình."
Ngay
khi ấy một luồng sáng dữ dội như cuồng phong bỗng
tỏa chiếu, rồi từ hư không một cánh cửa chói lọi mở ra. Chỉ thấy Đạo
Hạnh toàn thân phát ra ánh xanh trắng
bức người, đi cạnh một vị nữa oai nghiêm tột độ, khí mạo phi thường. Lại nói, vị ấy cất tiếng: "Tiên mạch do ta giữ, tự nhiên ta đã có đặt định. Dù là Khổn Tiên hay Diệt Thiên Trận cũng không phiền đến ngài." Huyền Thiên cười mỉm đáp:
"Ta biết các vị tuy kiểm xét nhưng lại
phó mặc, nói
thuận Đạo nhưng lại dung Ma, làm
sao ta chắc chắn mà an tâm được." Sơn Thánh cao giọng:
"Trời đất vốn sẵn đạo lý tuần hoàn, cần ngài hay ta thêm vào nữa sao? Ngài muốn thêm ngài vào Đạo, hay thêm ta và Đạo".
"Ta muốn vệ đạo trừ Ma, phát dương Tiên phái, hành sự đúng như Đạo lý, các vị không thấy rằng kẻ ngăn cản ta mới là nghịch Đạo sao?". Từ Đạo Hạnh bước đến cúi chào đoạn nói:
"Huyền Thiên Chân nhân, ta
kính ngưỡng ngài có pháp lực dời thiên hoán địa nên mới mời về bản quốc, không ngờ ngài ngày càng
phát tác đến vậy. Không theo ý
ngài là không theo ý ngài, sao lại là nghịch Đạo?". Huyền Thiên đáp: "Ngài đưa ta về đây không phải chỉ là thuận Duyên sao, ta vốn đã ở đây từ nhiều đời, chẳng phải chỉ từ lúc ngài tìm đến. Trước Duyên mà ngài cũng định kể công sao? Hôm nay Diệt Thiên trận đã bày, dù các
vị có muốn động thân hay không ta
cũng quyết ý phá nó. Hãy giao ngọc ấn chưởng quản tiên mạch cho ta."
Từ Đạo Hạnh chắp tay đáp: "Thật có phúc
cho tiểu đồ
của bản môn. Ngọc ấn bị quỷ nhiễm,
phải dùng lò luyện suốt 10 năm làm nó tan chảy, rồi trộn với vật chất của
lục đạo mà
tinh luyện, thành 6 thanh tiểu đao sắc bén. Để hợp nhất ngọc ấn, phải có người vô tư giáng ma
vệ đạo, đem nguyên khí của mình
dẫn động lục sắc thần đao, chịu tổn thương toàn thể
kinh mạch, đau đớn vô cùng. Sáu thanh tiểu đao
đó lại phải lấy nguyên khí của phản đồ ma hóa mà tẩy rửa, mới có
thể hợp nhất được. Lại nữa, nhờ có Bạch
cốt Chân Khí, thì không thể nạo
tựu tạo lại thành Ngọc Ấn, nên nhờ công của Chân Nhân, nãy giờ tiểu
đồ của bản môn đã dung hóa làm một với Ngọc Ấn, Ngọc ấn đích thực nằm trong xương
tủy nó rồi.
Thật là phúc lành của Tiên Môn." Huyền thiên
chân nhân nghe vậy, sững người rồi chợt cười lớn:
"Lục đạo chia làm Thiên Ma Nhân Súc Quỷ Địa, cũng là chu trình
luyện hóa. Thiên nhân muốn thành phải qua Ma
luyện. Nhân sinh muốn thành phải ước chế được Súc sinh. Quỷ thần muốn thành phải đi qua Địa ngục. Ngược lại đã thành rồi mà Thiên
nhân bị Ma hóa, Nhân sinh đắm vào súc sinh dục vọng,
Quỷ thần kinh khiếp như địa ngục, ắt sẽ sinh nghịch biến tam giới. Các vị bắt thằng bé này
trải qua Ma luyện, từ bỏ thể xác,
bước qua sống chết, quả thực là kì
công đặt định"
"Đa tạ chân nhân, tiểu tử này thật có phúc, vốn phải trải
qua Hắc Ngục luyện ngục mới viên thành ngọc ấn, không ngờ Bạch Cốt
Chân khí lại diệu dụng đến thế, thật đáng tán
dương. Nhưng ta cho rằng đó cũng
chính là Thiên Ý Đạo Lý, chính là
không can dự mà vẫn tự giải khai. Giờ ngọc ấn đã hóa cốt tủy, trở thành sinh mệnh
có huyết mạch, thì Tiên mạch sao lại không
thể bảo toàn, trận Diệt Thiên kia nhất định sẽ tự trừ bỏ, chẳng phải là không cần động thủ vẫn viên thành sự
thể đó sao? Chẳng phải ngài vệ đạo, ta thuận đạo, nhờ đó mà Đạo hiện hóa đó
sao?" . Huyền thiên chân nhân
chợt cười
lớn, đoạn
thả Nguyệt Quang xuống, rồi bay vút
lên trời, nói vọng xuống: "Mời nhị vị vào con trăng tròn tiếp theo lên Triều."
Sơn
Thánh nhìn Nguyệt Quang, đoạn trầm ngâm rằng:
"Thật khó lường, mệnh số tiểu
tử này khi tỏ khi mờ, ẩn hiện khó đoán. Nhưng nay Tiên mạch đã đặt vào nó, thì còn
biết làm sao. Từ đạo hữu, ông phải chắc chắn ông
đang làm gì, vì ngọc ấn do chúng
ta quản có thể
hoại nhưng còn giữ được, một khi đã hóa
thành xương tủy thì không còn do
chúng ta nữa. Chuyện này mà sai
sót, là có lỗi với Thiên Mệnh của cả ta và ông." Đạo Hạnh nghiêm giọng đáp: "Chúng ta biết rằng mình vẫn chưa hòa với Đạo, nên phải nói về Đạo, cũng là chúng ta còn chưa biết đường đi lối lại của Đạo ra sao, chỉ
biết phụng sự bằng toàn bộ tâm trí này. Tiểu tử này
ứng điềm Ẩn
Long, đến cả Huyền Thiên Chân Nhân cũng nhận ra, chúng ta không thể dửng dưng
được. E rằng ma nạn mai đây từ Tiên Môn chúng ta tự phát ra làm khuynh thiên đảo địa không thể khống chế được, sẽ làm tuyệt diệt danh tiếng Tiên Môn. Chúng ta đều chỉ biết trông chờ vào Thiên Mệnh phó thác trên tiểu tử
này, xin Ngài hãy tận lực cho. Giờ
cần đến Hỏa Liên Hỗn Nguyên Công của ngài để viên thành Tiên thể của
thằng bé, xin ngài tác thủ
cho." "Được. Ta nợ Bạch Môn, chuyện này dù sao cũng là Trời đã
định rồi. Diệt Thiên Trận phải phiền đến ông phá trừ rồi." Nói xong Sơn Thánh kết ấn, chỉ thấy một luồng hào quang lớn bọc lấy Nguyệt Quang trong một quả
cầu, rồi kéo về phía Sơn Thánh, sau đó cả hai thu nhỏ vào một điểm sáng, chớp mắt đã biến mất.
Từ Đạo Hạnh đặt hai tay trước ngực, mu bàn tay úp chặt
vào nhau, những ngón tay phát ra ánh sáng long lanh rồi mở ra vô số cánh cửa tràn ngập không gian. Đoạn Đạo Hạnh hô lớn: "Lục Đạo Linh Thần, hãy cùng
ta thanh trừ phản đồ Tiên Môn." Vô số cánh cửa mở ra, theo sau là hàng hà vô số thiên
binh thần tướng,
các dạ xoa hùng mạnh, những giám thần địa ngục nghiêm nghị, các linh thần nhân giới, các Đại Ma Thần và Đại Quỷ Thần, cảm giác như tràn ngập cả ngọn núi. Chính lúc ấy
giông tố kéo
đến, mây đen che mọi ánh trăng sao, một khối
cầu lạnh lẽo bao phủ một không gian rộng đến vài dặm, tiếng la hét
oán than hòa với cuồng phong và sấm sét vang dội. Từ Đạo Hạnh mỉm cười, thất khiếu đều hơi rỉ máu, chính là vận dụng pháp lực đến cực độ, đoạn thanh thản bước xuống núi, đến đâu đều lưu lại bảy sắc cầu vồng, linh quang đại hiển, theo sau là
bách vạn linh thần.
Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015
Món ăn
1. Dừa là một sinh mệnh kín đáo và cần mẫn. Thực ra nó không muốn loài nào ăn nó, nên cùi và nước đều kín đáo, được bao bọc kĩ và chỉ dành để nuôi dưỡng sinh mệnh dừa mới. Lá dừa tối ưu hóa cho quang hợp và thân tối đa hóa chống mất nước, tất cả vì con nó, quả dừa, cho nên nước dừa rất thơm ngọt. Cùi dừa chính là thịt dừa, cả cùi và nước đều mang tính cách của những hoàng tử và công chúa trong cổ tích: cao quý, thanh sạch, trắng trẻo, ngọt và tinh tế. Thật đáng tiếc nếu em không nhận ra điều đó khi uống nước và ăn cùi dừa. Hãy tin anh, nó không muốn ai ăn nó, nhưng nó muốn những người thanh sạch và cao quý hòa nhập với nó. Em hãy tin rằng nó vốn là Thiên Địa Tinh Hoa tụ thành, gần với nguyên âm nguyên dương, nên nó thấu hiểu cái lẽ hợp Đạo, và nó mong muốn góp phần vào nguyên khí của những người sẽ vươn đến thế giới thánh khiết.
2. Để giúp Nguyên khí được tỏa phát, cần một vật dẫn chí âm và một vật dẫn chí dương. Nó có thể sẽ khiến em bất ngờ. Đó là một loài cây tiếp thu Thiên Dương và Địa Âm, ẩn mình dưới đất và giấu kín sự thánh khiết bằng những lá xanh tươi rạo rực. Cải củ trắng (chí âm) và cải củ đỏ (chí dương) là hai vật dẫn hoàn hảo. Em có tưởng tượng được món ăn có đủ vị cay rất nhẹ, vị ngọt tinh tế tuyệt vời, hòa trộn giữa điều thánh khiết và điều kiên định, của cả sự ẩn nhẫn và kín đáo? Thật đó, món ăn làm từ nước dừa, cùi dừa thái nhỏ, củ cải đỏ và trắng, thông qua dẫn là lửa và nước, được một người hướng về Đạo phối hợp - đó sẽ là món ăn ngon nhất em từng ăn.
3. Thịt lợn kho với nước dừa và cùi cũng rất ngon. Thịt lợn là loại Dương chất rất lành, nên làm vật dẫn cho nguyên khí của Dừa khá tốt. Vị ngọt của thịt và vị ngọt của dừa sẽ phát tán sau đó, khiến thân thể tràn trề sinh lực và có thể làm em thích nói cười. Thịt lợn cũng có thể nấu với cá, khi đó nó sẽ hấp thu toàn bộ Âm Khí của Cá và chuyển hóa thành thái cực âm-dương điều hòa, ăn sẽ rất mát và lành, khi ăn xong em sẽ thấy an định và thanh thản, đặc biệt nếu em dùng thịt mỡ. Món này sẽ triệt tiêu âm độc trong Cá, và điều này em nên nghĩ cho kĩ đạo lý sau đó. Nhưng hãy nhớ là Dừa và Cá chẳng hợp nhau tí nào, đừng bao giờ trộn chúng lại với nhau, chuyện nghịch Đạo đó dù có tạo ra món ăn ngon đến đâu cũng không nên làm.
4. Anh cũng rất thích uống nước chanh pha mật ong. Đó là hai vị Âm Mộc Tinh Hoa và Dương Mộc Tinh Hoa, cả hai đều phát tán và bảo trì rất tốt. Vào lúc mặt trời còn thảnh thơi, có lẽ là trước 9h sáng, chắc chắn em sẽ cần một cốc chanh mật ong như thế để phấn chấn nếu có lỡ đêm qua khá mệt mỏi. Vỏ chanh nên Xanh. Mật Ong nên vàng. Đừng dùng đường, vì nó quá giả tạo. Em sẽ không thích một thứ thanh sạch pha lẫn với giả tạo, chắc chắn đấy.
5. Bất ngờ nhất là Không-Khí: tất cả những gì con người cần đều có trong Không-Khí, Thân em biết điều đó. Em có biết ngày nào hàng tỷ tế bào da cũng long ra khỏi Thân em chỉ vì Thân muốn thoát hơi nước, hấp thu chất khoáng và tái tạo Oxi Nitric, trao đổi ATP vốn là năng lượng chính của các tế bào cấu thành nên cơ thể em không? Thân rõ ràng cũng quang hợp theo cách của nó giống cây xanh, và nó biết Thiên Địa không bỏ rơi nó như không bỏ rơi những loài thực vật im lặng và nhẫn nại. Nhưng sự phối hợp của các tế bào bề mặt cần đến trao đổi chất ở mức bổ sung liên tục, vì thế em cần ăn và ăn nhiều đấy, dù sao thì hãy nhớ rằng duyên cùng các nguyên tử cấu thành em cần được bổ sung liên tục, đến lượt mình thì chúng cũng chỉ là tải thể của những điều cao quý hơn. Thấp nhất là Âm Dương Tinh Hoa. Cao hơn nữa là Cảnh giới và Thần Thể. Ai mà biết được, ý anh chỉ là: hãy cảm ơn không khí quanh em, Oxi, Hydro và mọi khoáng chất em nhận được được từ đó. Và hãy nhớ: chúng biết chọn những người đồng đặc tính với mình, những điều tốt đẹp nhất của Trời Đất biết tìm đến người tương thông với Thiên Địa. Không giống như Danh Lợi Tình đâu. Nếu chưa hiểu, cứ nghĩ kĩ.
2. Để giúp Nguyên khí được tỏa phát, cần một vật dẫn chí âm và một vật dẫn chí dương. Nó có thể sẽ khiến em bất ngờ. Đó là một loài cây tiếp thu Thiên Dương và Địa Âm, ẩn mình dưới đất và giấu kín sự thánh khiết bằng những lá xanh tươi rạo rực. Cải củ trắng (chí âm) và cải củ đỏ (chí dương) là hai vật dẫn hoàn hảo. Em có tưởng tượng được món ăn có đủ vị cay rất nhẹ, vị ngọt tinh tế tuyệt vời, hòa trộn giữa điều thánh khiết và điều kiên định, của cả sự ẩn nhẫn và kín đáo? Thật đó, món ăn làm từ nước dừa, cùi dừa thái nhỏ, củ cải đỏ và trắng, thông qua dẫn là lửa và nước, được một người hướng về Đạo phối hợp - đó sẽ là món ăn ngon nhất em từng ăn.
3. Thịt lợn kho với nước dừa và cùi cũng rất ngon. Thịt lợn là loại Dương chất rất lành, nên làm vật dẫn cho nguyên khí của Dừa khá tốt. Vị ngọt của thịt và vị ngọt của dừa sẽ phát tán sau đó, khiến thân thể tràn trề sinh lực và có thể làm em thích nói cười. Thịt lợn cũng có thể nấu với cá, khi đó nó sẽ hấp thu toàn bộ Âm Khí của Cá và chuyển hóa thành thái cực âm-dương điều hòa, ăn sẽ rất mát và lành, khi ăn xong em sẽ thấy an định và thanh thản, đặc biệt nếu em dùng thịt mỡ. Món này sẽ triệt tiêu âm độc trong Cá, và điều này em nên nghĩ cho kĩ đạo lý sau đó. Nhưng hãy nhớ là Dừa và Cá chẳng hợp nhau tí nào, đừng bao giờ trộn chúng lại với nhau, chuyện nghịch Đạo đó dù có tạo ra món ăn ngon đến đâu cũng không nên làm.
4. Anh cũng rất thích uống nước chanh pha mật ong. Đó là hai vị Âm Mộc Tinh Hoa và Dương Mộc Tinh Hoa, cả hai đều phát tán và bảo trì rất tốt. Vào lúc mặt trời còn thảnh thơi, có lẽ là trước 9h sáng, chắc chắn em sẽ cần một cốc chanh mật ong như thế để phấn chấn nếu có lỡ đêm qua khá mệt mỏi. Vỏ chanh nên Xanh. Mật Ong nên vàng. Đừng dùng đường, vì nó quá giả tạo. Em sẽ không thích một thứ thanh sạch pha lẫn với giả tạo, chắc chắn đấy.
5. Bất ngờ nhất là Không-Khí: tất cả những gì con người cần đều có trong Không-Khí, Thân em biết điều đó. Em có biết ngày nào hàng tỷ tế bào da cũng long ra khỏi Thân em chỉ vì Thân muốn thoát hơi nước, hấp thu chất khoáng và tái tạo Oxi Nitric, trao đổi ATP vốn là năng lượng chính của các tế bào cấu thành nên cơ thể em không? Thân rõ ràng cũng quang hợp theo cách của nó giống cây xanh, và nó biết Thiên Địa không bỏ rơi nó như không bỏ rơi những loài thực vật im lặng và nhẫn nại. Nhưng sự phối hợp của các tế bào bề mặt cần đến trao đổi chất ở mức bổ sung liên tục, vì thế em cần ăn và ăn nhiều đấy, dù sao thì hãy nhớ rằng duyên cùng các nguyên tử cấu thành em cần được bổ sung liên tục, đến lượt mình thì chúng cũng chỉ là tải thể của những điều cao quý hơn. Thấp nhất là Âm Dương Tinh Hoa. Cao hơn nữa là Cảnh giới và Thần Thể. Ai mà biết được, ý anh chỉ là: hãy cảm ơn không khí quanh em, Oxi, Hydro và mọi khoáng chất em nhận được được từ đó. Và hãy nhớ: chúng biết chọn những người đồng đặc tính với mình, những điều tốt đẹp nhất của Trời Đất biết tìm đến người tương thông với Thiên Địa. Không giống như Danh Lợi Tình đâu. Nếu chưa hiểu, cứ nghĩ kĩ.
Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015
Bại hoại
1. Đúng là nhân gian này rất nguy hiểm. Cái gì cũng có thể làm suy sụp đức tin vào sự thiêng liêng và làm nhơ bẩn điều thánh sạch. Ví như, anh tiếc vì đã trả lầm một tờ 5000 đồng cho một người bán hàng. Một niệm tiếc đó có thể sống trong não anh nhiều phút, tương đương với một lượng nơ-ron thần kinh khổng lồ và một lượng lưu chuyển thông tin cực lớn, cho đến khi được mang xuống tiềm thức và tồn tại vĩnh viễn ở đó. Nguyên tử là bất tử so với con người, nên nguyên tử lưu giữ thông tin đó cũng không chết, mà sẽ tìm đến anh ở kiếp sau, duyên nghiệp đáng sợ vậy đó. Nhưng đáng sợ là nghiệp trong niệm đầu của anh, chứ không phải 5.000 đồng kia. Em có thấy không?
2. Đó là điều mà người xưa gọi là Bại Hoại. Đây là một từ thuần túy đạo đức, đó là tình trạng đạo đức mất đi, chứ không phải thay đổi. Đó là 5.000 Đ đã khiến anh chịu đựng đời đời kiếp kiếp cho đến khi anh bỏ chấp trước vào tiền bạc. Lạ lùng là, điều anh đang nói đây không có gì thần thánh quá, mà là sự thật mang tính khoa học hiển nhiên. Lạ lùng hơn, nó chẳng làm ai kinh sợ hay bất ngờ, vì với họ, thế thì đã sao. Họ nhìn vào tờ 5.000, chứ không nhìn vào những sinh mệnh sẽ phải gánh chịu sau đó và trong đó.
3. Nhưng tờ 5.000 này không tồn tại đơn lẻ. Nó gắn với hàng triệu đồng khác và với vô số tiền tài vật chất cho đến những tài sản bé nhỏ như cái gáo nước hoặc tờ giấy trắng. Con người không nhận ra rằng tất thảy những thứ đó liên hệ với nhau và thúc đẩy nhau, và còn có nghĩa là một lượng nơ-ron thần kinh khổng lồ đang chảy trôi theo đó. Dòng chảy đó là chấp trước. Phân tử nước của nó là tiền bạc. Kết cục của nó là một bể-khổ-vô-bờ. Đây vẫn là khoa học, thật thế.
4. Về cá nhân, anh thích những thứ đồ tốt và không đắt lắm, vì anh chẳng cần gì nhiều hơn những điều đó, từ quần áo đến đồ dùng. Nếu công việc của anh thực sự cần đến những thứ tốt hơn, anh sẽ cố mua lấy. Sinh mệnh được dùng đúng như nó nên được dùng, đó là đức hạnh cho cả anh và nó. Nên anh thường bảo bạn bè anh, hãy tránh xa thói phù hoa. Anh không hề có ý nói về sự tiết kiệm đến nhỏ nhen lẫn thói tận dụng đến tội nghiệp những vật chất nhân gian. Theo anh, chẳng phải khổ thế: hãy nhớ rằng một đồ vật là hàng tỉ tỉ nguyên tử, còn lượng nơ-ron khổ đau vì những việc không đáng cũng vô kể. Điều này có thể tồn tại thêm hàng tỉ năm nữa với em, nếu em chẳng hiểu và từ bỏ được chấp trước. Nhớ là anh không đe dọa đâu nhé. Đây là khoa học.
5. Và nhớ là: cả Thân, Tâm và Ý đều có tình trạng bại hoại riêng của nó.
2. Đó là điều mà người xưa gọi là Bại Hoại. Đây là một từ thuần túy đạo đức, đó là tình trạng đạo đức mất đi, chứ không phải thay đổi. Đó là 5.000 Đ đã khiến anh chịu đựng đời đời kiếp kiếp cho đến khi anh bỏ chấp trước vào tiền bạc. Lạ lùng là, điều anh đang nói đây không có gì thần thánh quá, mà là sự thật mang tính khoa học hiển nhiên. Lạ lùng hơn, nó chẳng làm ai kinh sợ hay bất ngờ, vì với họ, thế thì đã sao. Họ nhìn vào tờ 5.000, chứ không nhìn vào những sinh mệnh sẽ phải gánh chịu sau đó và trong đó.
3. Nhưng tờ 5.000 này không tồn tại đơn lẻ. Nó gắn với hàng triệu đồng khác và với vô số tiền tài vật chất cho đến những tài sản bé nhỏ như cái gáo nước hoặc tờ giấy trắng. Con người không nhận ra rằng tất thảy những thứ đó liên hệ với nhau và thúc đẩy nhau, và còn có nghĩa là một lượng nơ-ron thần kinh khổng lồ đang chảy trôi theo đó. Dòng chảy đó là chấp trước. Phân tử nước của nó là tiền bạc. Kết cục của nó là một bể-khổ-vô-bờ. Đây vẫn là khoa học, thật thế.
4. Về cá nhân, anh thích những thứ đồ tốt và không đắt lắm, vì anh chẳng cần gì nhiều hơn những điều đó, từ quần áo đến đồ dùng. Nếu công việc của anh thực sự cần đến những thứ tốt hơn, anh sẽ cố mua lấy. Sinh mệnh được dùng đúng như nó nên được dùng, đó là đức hạnh cho cả anh và nó. Nên anh thường bảo bạn bè anh, hãy tránh xa thói phù hoa. Anh không hề có ý nói về sự tiết kiệm đến nhỏ nhen lẫn thói tận dụng đến tội nghiệp những vật chất nhân gian. Theo anh, chẳng phải khổ thế: hãy nhớ rằng một đồ vật là hàng tỉ tỉ nguyên tử, còn lượng nơ-ron khổ đau vì những việc không đáng cũng vô kể. Điều này có thể tồn tại thêm hàng tỉ năm nữa với em, nếu em chẳng hiểu và từ bỏ được chấp trước. Nhớ là anh không đe dọa đâu nhé. Đây là khoa học.
5. Và nhớ là: cả Thân, Tâm và Ý đều có tình trạng bại hoại riêng của nó.
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015
Hẹn
(Không-biết-ai)
Ngóng buồn
qua mưa xuân
Lòng không nắng
tần ngần
Tâm không
chút bâng khuâng
Người đi đâu
đến đây
Người đi gió
về mây
Có thấy ngày
Chính Pháp?
Xin về qua
ngọn thác
gặp lại chuyện
hư vô
Từ vô lượng
tiên cô
Đến đoạn đầu
Thiên thượng
Này Thiên
Binh thần tướng
Hãy nắm lấy
tay ta
Cùng đi vạn
dặm xa
Tiêu trừ
loài ác quỷ
Thời bình
làm kẻ sĩ
Thời chiến
hát quân hành
Mắt nhìn bầu
trời xanh
Tay nắm Diệt
tà Kiếm
Phất tay trừ
hung hiểm
Động niệm lập
Thiên Hà
Ta hát khúc
ngân nga
Ngày về ngay
phía trước
Hồn chưa rời
bến nước
Lỡ một hẹn
nghìn thu
Người xa xăm
mịt mù
Nhớ cho ngày
Pháp Chính
Gặp nhau nơi
đã định
Có khi còn kịp
về
Đừng nấn ná
lê thê
Đừng buồn đừng
sa ngã
Đi đi, bước
trên đá
Đá sẽ hóa
thành vàng
Đi đi, trời
mở toang
Đón Pháp
Vương về lại
Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2015
Triêu Văn Đạo
Ta biết rằng nhân gian này là một vực thẳm trống rỗng, đen tối và khốc liệt. Nhưng nó cũng nhỏ bé, vô lực và tầm thường. Ma Quỷ có thể độc ác. Nhưng chúng không là gì trước người chân tu.
Hồng trần này thì là gì? Có kẻ sáng nghe được Đạo...
Đừng chết. Vì cuộc sống đích thực mới chỉ mở ra. Vì kể từ sáng đó chỉ có màn đêm của nhân gian này chết đi, chỉ có sự tầm thường của cuộc đời này mất đi, chỉ có sự bẩn thỉu thô thiển của nhân tâm tan đi. Tất cả sự thánh khiết và thanh sạch, hành trình của ý chí và thiêng liêng chỉ mới bắt đầu.
Này kẻ nghe Đạo, chỉ nghe được Đạo vì đã không còn tham tiếc, và sẽ không có lưu luyến. Hãy bước mạnh lên. Đá lát dưới chân ngươi là vàng ròng. Tâm ngươi là Mặt trời. Trí tuệ ngươi là Vũ trụ.
Đi nhanh lên, đừng chết. Đi để buổi sáng đó trở thành vĩnh cửu. Ân sủng của ánh sáng là bất diệt. Đi nhanh lên để đôi chân ngươi kịp đến nguồn sáng cuối cùng. Nơi ngươi chính là một nguồn sáng.
Đi đi
Hồng trần này thì là gì? Có kẻ sáng nghe được Đạo...
Đừng chết. Vì cuộc sống đích thực mới chỉ mở ra. Vì kể từ sáng đó chỉ có màn đêm của nhân gian này chết đi, chỉ có sự tầm thường của cuộc đời này mất đi, chỉ có sự bẩn thỉu thô thiển của nhân tâm tan đi. Tất cả sự thánh khiết và thanh sạch, hành trình của ý chí và thiêng liêng chỉ mới bắt đầu.
Này kẻ nghe Đạo, chỉ nghe được Đạo vì đã không còn tham tiếc, và sẽ không có lưu luyến. Hãy bước mạnh lên. Đá lát dưới chân ngươi là vàng ròng. Tâm ngươi là Mặt trời. Trí tuệ ngươi là Vũ trụ.
Đi nhanh lên, đừng chết. Đi để buổi sáng đó trở thành vĩnh cửu. Ân sủng của ánh sáng là bất diệt. Đi nhanh lên để đôi chân ngươi kịp đến nguồn sáng cuối cùng. Nơi ngươi chính là một nguồn sáng.
Đi đi
Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015
Phù Vân (Lục Đạo, 02)
Nguyệt Quang chắp tay sau lưng, ánh mắt như trăng sáng nhìn lên bầu trời, đoạn nói: "Ngươi không minh bạch về chính mình thì bị tiêu trừ vẫn không nguôi oán hận.
Vốn trong vị đệ ngũ môn đồ này đã nuôi lấy oán hận, nghi tâm, cùng các ma tâm xuất phát từ sự tự cho mình là
đúng, tự cho niệm đầu của mình là hợp với sự
thật, những niệm này thành một cực
phản lại Om. Vị ngũ môn đồ này thiên tư thông minh, khi chưa viên mãn ắt tự
cho mình là giỏi, lại học với các đồng môn càng khiến tâm tự cao lớn. Phàm kẻ tự cao mà lấy phần cao đó làm chỗ
hiển thị thì sớm muộn cũng sinh ra điều tà dị. Lại nữa, cùng lúc ấy
quỷ dịch làm ác khí nổi lên, thái cực hoàn toàn
tương phản với Om xuất hiện. Om là
chí cực của sinh mệnh, tự nhiên
thái cực nghịch Om sẽ phản ánh điều nghịch đạo nhất, ấy là phản sư. Sở dĩ phản sư là nghịch đạo, là vì vị Sư Phụ chân chính là
chân tướng của xu hướng sinh mệnh trong mỗi người. Nhưng phản sư thì hình thức nghịch đảo nhất là Dâm nữ. Do đó niệm của vị này duy
hóa thành hình tượng của ngươi,
nói cách khác chính là Dâm nữ-nghịch Đạo. Vị đó ác mà tự cho mình thiện, nghịch đạo mà tự cho mình là đúng, nên hình tượng của sinh mệnh mới này là thánh khiết, hành sự thì độc ác. Sinh mệnh mới này không ngừng lớn lên,
cho đến lúc cấu
thành một dạng thức tồn tại bên ngoài vị ấy, đây là
giai đoạn tự tâm sinh ma đã hoàn tất. Nghĩa là ngươi vốn không phải là thực-thể, chỉ là huyễn-niệm."
"Tiểu tử vô tri, mỗi thái cực là một cửa sinh mệnh, đã là sinh mệnh thì trên dưới cao thấp
nào có khác nhau, chính là theo lề
bậc trước sau mà phân định. Ngươi không hiểu cái lý
bình đẳng, tự cho mình là cao kiến, đó mới là chỗ rất vô tri."
"Phế ngôn, nhân gian là giả tướng, cao thấp là đạo hạnh trước Đạo, chẳng phải do
thời-không định đoạt. Ngươi sinh trước ta ngàn năm vẫn là ma, sinh sau ta ngàn năm vẫn là ma. Người tu một ngày
cũng là người tu, ân sư một ngày cũng là ân sư, đạo
lý căn bản đó mà không dung nổi, còn
hợp với Đạo
sao nổi." Ma nữ bật cười ghê rợn, tiếng cười như lóc từng mảng thịt.
Đoạn ma nữ gằn giọng: "Phải
lắm, Ma Niệm cũng là Ma, ta không chỉ là Ma, còn là Ma của kẻ
tu Đạo. Một cánh cửa đã mở, ngàn vạn ma binh đều có thể đến. Hôm nay ta đã xuất thế, thì chính là ngày Ngũ Ma hợp nhất, Địa ngục đại khai, lấy ngươi làm vật
tế. Thằng lỏi thất học, ngươi tuy dung mạo sáng sủa nhưng khí lực tầm thường, đã biết chân tướng của ta thì khó
tránh đại nạn." Nguyệt Quang lắc đầu, bước hẳn tới phía ma nữ, đáp: "Ngươi chỉ là
Ma huyễn, sinh ra từ bất chính, đến đối mặt với ta còn không dám, làm sao tiêu trừ được ta? Tà ma có thể vu hại người thường là nhờ nhân tâm, có thể bức tử
thiện nhân là nhờ ác ý, nhưng trước người tu đạo chân chính chỉ như cát bụi không có thực, ngươi dám động đến ta hãy thử làm đi." Ma nữ nhất thời nhìn thấy một ánh sáng vằng vặc từ mắt Nguyệt Quang bừng lên, kinh hãi
lùi lại.
"Bạch Long Hàn Quang, ngươi là người của Bạch Môn? Bạch
Long Hàn Quang lấp lánh dưới mắt như trăng
ngân, vào lúc chính khí như trăng sáng, vạn đại tà khí đều khiếp đảm, là Thần Tướng, làm sao kẻ vô dụng như ngươi có được?" Ma nữ bay lên trên không, lúc này trời đã tối sầm: "Bạch
Long Hàn Quang tái xuất, Bạch Long
Hàn Quang tái xuất." Nguyệt
Quang chiếu ánh mắt lên trời, tiếng nghe như
rồng ngâm: "Quỷ nữ Ma niệm, ngươi dám hãm hại tiên đạo, tội ác chất chồng, bất khả dung tha." Nói đến đó từ Nguyệt Quang một đạo
hồng quang bắn như ánh chớp, xuyên thủng tâm của ma nữ, trong khoảnh khắc chỉ còn là tàn tro
bẩn thỉu rồi tan mất. Nguyệt Quang thổ một búng máu, đoạn thu tiểu đao
màu đỏ lại, thở dài nghĩ "diệt được ma nữ, đại thương tim mạch." Chàng tĩnh tọa
một canh giờ, đoạn từ từ đứng lên, mỉm cười tự nói: "Trước Đạo tự đếm kể thiệt hơn, thực ra là vì thiệt hơn, chẳng phải vì Đạo, cũng chẳng phải vì mình. Thân này nếu có thể dùng để tiêu trừ Ma Quỷ chính là hạnh
nguyện của nó." Lúc này ngoảnh
đầu lại chàng
đã thấy tượng
đồng đen
chỉ còn là một
đám sình bùn.
Chính
lúc ấy chàng thấy một màng đen bao trùm, áp lực đột ngột nặng nề, xung
quanh xuất hiện bốn cột màu xanh đục,
lấp lóe ánh hồng, tím. Nguyệt Quang vừa hơi
chấn động vì sức ép, liền thẳng lưng cười đáp: "Ta cũng có đoán thấy ngũ đệ chết thì bốn vị hẳn sẽ tự phá phong ấn
mà đến đây.
Vốn chẳng phải các vị tử tế mà giữ phong ấn,
chẳng qua biết phong ấn còn là Sơn Thánh chưa trừng phạt mình. Tượng đồng đen là kết tinh của địa khí tinh hoa, là mồ hôi của vạn cổ Đại Long, trân quý vô lượng, thực ra là thuốc tiên để trừ ma khí, vốn là khổ tâm của Sơn Thánh với các vị. Nay tượng đã mất người tất phải diệt, hẳn các vị biết thế nên mới dùng ma pháp triệu hồi
Hắc Đại Ma Chướng, định lấy ta làm vật tế mà lôi Hắc Ngục Ma Vương
lên để tiêu trừ Sơn Thánh, giảm đi âu lo trong chư vị?" Vừa dứt lời thì cả bốn đều hiện thân. Trong đó có một người cao, trắng khuôn mặt có thích chữ trông kì lạ, mắt lồi
bọng lớn. Một người nữa to béo có cái nhìn hung tợn. Người thứ ba là một nữ nhi thấp nhỏ trắng bệch. Người thứ tư to đen mắt điên dại. Bốn người nhìn nhau, đoạn nữ nhi
trắng bệnh cất tiếng, nghe như gỗ
mục đập vào
nhau vụn nát: "Tiểu tử, Hắc Ngục Huyết Hoa là bí mật của Ma Môn, ngươi tất có lý lịch không đơn giản. Nhưng hôm nay ngươi đơn giản hay phức tạp, thì cũng mau nạp mình, đừng cậy vào mấy thanh tiểu đao vốn chỉ dọa khiếp phường
bạc nhược mà phách lối."
Nguyệt Quang cười lớn, tiếng cười khiến cây cỏ xung quanh rực sáng, đoạn
đáp: "Các ngươi lấy gì mà kháng cự lục sắc thần đao?" Người cao trắng mắt lồi cười khùng khục đoạn lôi từ trong thân ra một viên ngọc màu xanh đục ngầu, thỉnh thoảng lại thấp thoáng bóng một con giun trồi lên rồi biến mất, đoạn nói: "Tiểu tử đáng thương. Ta biết sẽ có ngày có kẻ mang lục sắc thần đao đến, nên đã luyện được Súc Sinh Bích Ngọc, chứa được vạn trùng chi
trùng, mang năng lực của Yêu giới. Ngươi vô tri tất không hiểu rằng Bích Ngọc này khắc chế được Bích Đao. Để ta cho ngươi hay, trong Lục Đạo, Súc Sinh Đạo biểu hiện bằng Pad, cũng như Om không phải là
Âm mà là sinh mệnh. Nhân loại phức tạp bao nhiêu, thì vật chất phức tạp bấy nhiêu, phức tạp ra sao đều có sinh khắc, sinh khắc là lý của vũ trụ, do đó có Bích Đao, thì có Bích Ngọc. Bích Ngọc này ta luyện bằng loại sinh mệnh Dục vọng sinh
ra Nghi tâm, vốn là Mắt nằm trong Mắt của Đại Xà Yêu giới, là chất có thể làm tan chảy Bích Đao, vốn là con ngươi của Yêu
Vương." "Ông có ánh mắt cao ngạo, bốn người kia lại hay nhìn về phía ông, hẳn địa vị ông là lớn nhất, chắc phải gọi là Đại môn đồ? Ta thấy trong
lời ông có phần sợ hãi lại cay đắng, khi nói mắt đều hơi động, thân hơi run, hơi thở
hơi nặng, hẳn vốn sẵn đã tổn thương tâm mạch. Ta thường nghe người tu đạo tổn thương chỉ vì nhân gian, ắt những tâm
nhân gian của ông đày đọa ông. Lại nữa, ông nói rằng luyện Bích
Ngọc từ Dục sinh ra Nghi ngờ, ắt ông
vì Dục vọng sinh ra Nghi tâm, Nghi
Tâm lại dày vò Dục Vọng, nhưng người tu đạo tinh huyết ước chế, hẳn tất thảy khiến ông điên cuồng mà không kiềm chế được. Đáng lý người ta bỏ cái xấu để được cái tốt, ông chỉ muốn đắc mà không muốn mất, do đó càng thêm hung cuồng. Ta biết kẻ gần với ma
tâm nào ắt luyện ma khí đó, kẻ gần với yêu
tinh nào tất dụng yêu vật đó. Thật đáng tiếc, vì trán ông
có bát nhã, mắt ông có tinh quang,
lý ra là người thông tuệ hiểu sự."
Đại môn đồ im bặt, sắc mặt
biến đổi. Đoạn thở dài nói: "Lời
của ngươi thực có chính khí, trong đời ta ngoài Bạch Môn chủ chưa từng thấy ai khí chất lạ lùng như
ngươi. Chúng ta đều lần lượt thấy sư phụ không đáng phụng sự nữa. Ta có một đợt thấy sư phụ ngồi nói chuyện với một ma nữ khỏa thân, thật hết sức đáng
khinh. Ta đứng ở đó không hiểu sao lại thấy mình thật
dị hoặc, sau đó ta rời núi, trên đường gặp kì
ngộ. Ta gặp một dị khách, ông ta
dùng một quả cầu pha lê, cho ta
xem duyên nghiệp, mới thấy sư phụ ta vốn là kẻ dụ dỗ con gái nhà lành làm chuyện đồi bại, đi đâu cũng vương tình vướng tục, đến khi lâm ma nạn may nhờ có
Tiên nhân cứu thoát. Ta biết điều ấy thấy thất vọng
vô cùng, liền mười đêm không ngủ cảm giác như máu trong thân muốn tung ra. Sau đó ta mơ thấy tiên tổ sư môn về nói ta hãy
thanh trừ yêu nghiệp của sư môn, ta bèn liều
đem thân mình tắm ở Hắc Tuyền, mượn lấy sức mạnh của Hắc Ngục chủ nhân, muốn lập Khổn Tiên
trận để tiêu trừ ông ấy, vì ta biết ông ta quyền phép
nghiêng trời." Nguyệt Quang nghiêm giọng rằng: "Chính
là ông nhiễm phải huyết hoa dị vật do ngũ đệ của ông rải ra. Nên ông nhìn thấy là nhìn thấy ma nữ quỷ dị đó, chứ không phải là thấy sư phụ ông. Ông miệng nói tâm mình chân chính mà đau khổ, nhưng hành sự thì âm thầm lén lút, gặp ai nói đúng điều mình muốn nghe liền tin tưởng, sư môn không bằng một quả cầu. Lại còn vì sư môn mà giao kết với ma quỷ, ông đích thực
là ma tâm đưa đẩy mới làm việc ấy. Nói ta
nghe, ông là người học Đạo, có Ma nào vệ Đạo không? Ta thấy mắt ông lúc sáng lúc tối,
chứng tỏ lúc tỉnh lúc mê, thực ra bình thường vốn đã khó phân định
thiện ác. Ông có bát nhã nhưng miệng
lại rộng chứng tỏ ở nhân gian là kẻ
thông minh thích vui cười, hẳn có khi còn dám đem sư môn ra đùa cợt, chuyện nhỏ
không buông chuyện lớn ắt hỏng, ông vốn từ đầu đã lìa với Đạo, thì làm sao theo
được Tiên Đạo."
Đoạn Nguyệt quang quét mắt
nhìn một lượt rồi nói: "Trên tay mỗi người có một đồ vật, hẳn đều luyện bảo
khí để chống lại lục sắc thần đao, muốn dùng tà dị mà hủy đi chân Đạo. Các vị từng học Đạo, biết tà bất thắng chính, sao
còn mê muội đến
thế?" Người cao đen bước ra, giọng nói
đứt quãng, bảo
rằng: "Ngươi chưa từng gặp lão già đấy sao biết lão
ấy là người
thế nào? Bình nhật thì tỏ ra đạo đức, vậy mà xui vợ ta bỏ ta, ta linh cảm được sự ấy, bèn giết con ác phụ đó. Ta cho rằng nó là
nguyên nhân khiến lão và ta bất đồng, ai ngờ lão nhân chuyện đó trách
phạt ta, còn nói ta là ác nghiệp khó dứt, ta quỳ xuống
van xin, lão càng thêm phách mà nguyền rủa. Ta phải nguyền rủa lão mới đúng, nhưng khi đó ta nào dám, bèn quỳ xuống xin lão đừng đuổi ta đi cho ta cơ hội, lão kệ mặc ta quỳ ba
ngày ba đêm. Đến hôm thứ tư ta thấy lão thực bất cận nhân tình, bèn vào phòng lão giết lão, nhưng may mắn cho lão
ta lại đi vắng.
Ta bèn đốt cả thư phòng, thiêu hủy đạo quán. Hủy xong rồi ta
thấy vợ ta từ đâu xuất hiện, thân thể trần truồng, bảo ta rằng sư phụ ta thật dâm loạn ác độc, ta hỏi tại sao
thì nàng không nói rồi tan đi. Ta uất hận phun một búng máu rồi ngất. Tỉnh lại ta đã thấy mình bị treo lên, lão còn nhìn ta rất oán trách? Ta chỉ biết
oán trách ông trời. May mà ngũ sư đệ ở đâu đến cứu, ta chạy thoát nhưng lại rơi xuống vực, may mà lại được Hắc Ngục chủ nhân cứu
giúp, chữa thương cho ta. Ông ấy biết ta bị lão già ác hại, bèn bày
ta ác hại lại lão già. Ta đi xuống núi kể khắp chuyện dâm ô của lão, muốn lão xấu hổ mà tự tận, ai ngờ lão lại dùng Hỏa Ngục Trớ Chú phong tỏa ta. May lại có Hắc Ngục chủ nhân cứu thoát, lại dạy ta Khổn
Tiên Trận để trả thù. Tiểu tử ngươi nhìn đây, đây là Hắc Ngọc Đại Họa Ma Khí của Ma giới, là ta luyện đọc âm Ma suốt 100 năm, lấy thân mình trải qua một trăm
lần ma nhiễm luyện thành, hôm nay
dùng nó để đại
phá Hắc Đao
của ngươi. Giết
ngươi xong ta sẽ đem mạng này mà giết lão."
Nguyệt Quang định cất lời, nhưng bỗng có ý nghĩ phát
ra trong đầu như một tiếng nói: "Ta không nên nói. Đối chất với Ma chỉ thêm Ma nhiễm. Chúng vốn đều đã dâng sinh mệnh cho ma quỷ, thật không thể quay đầu nữa rồi. Huyết
Hoa được rải trong nguồn nước và quanh tịnh thất của Sơn Thánh đã ăn mòn nguyên khí
chúng, đều dần đủ ma tâm mà quy phục Hắc
Ngục ma Vương. Vậy vật trong tay
phụ nữ kia là Tử Ngọc, còn vật trong tay gã
hung tợn là Nhân Ngọc, đại diện cho Địa ngục và Nhân giới. Ôi nghiệp trên đời này từ đâu mà ra thì kết lại là thành chủng đó, đi
mãi về đó mà không quay đầu, đại nghịch bất đạo còn tạo ra các bảo khí độc ác. Chúng không
phải vì hối
hận mà hối cải, lại chính vì ngũ môn đệ của chúng chưa luyện thành Hồng ngọc nên chưa dám phát tác. Nay tuyệt vọng rồi còn định đem sinh mạng hiến cho ma cảnh để tiêu diệt sư phụ chúng. Sơn thánh, sao ngài lại chọn những môn đồ như vậy? Chẳng phải danh môn chính phái đều phải lựa người sao? Hay
cũng như Sư Phụ ta, ông ấy chọn chúng chính
là muốn ngăn họa cho nhân gian? Nhưng họa
không đến nhân gian lại đến sư môn thì sao?"
Chàng
con chưa kịp nghĩ đã thấy bốn thanh tiểu đao dựng
lên bay xung quanh chàng, khí tức
từ nội tạng cũng tiết ra thành bốn sắc đi vào
chúng, khiến chúng ngày càng rực rỡ. Nguyệt Quang ngửa mặt cười vang. Chính khi ấy có một tiếng hô lớn vang động cả không gian, rồi một bóng
lướt đến trông rực như mặt trời. Người ấy cưỡi trên một đài sen sáng lòa. Đoạn
nói:
"Ẩn Long sư điệt, hãy dừng đã"
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)