Cách đây lâu lâu, có một số người thưa với anh rằng, họ muốn từ bỏ công việc hiện tại để sống một cuộc sống bình dị hơn tập trung vào tu luyện, chấp nhận làm những việc nặng nhọc mệt mỏi miễn là có thêm nhiều thời gian tu luyện. Họ chỉ cần biết mình lao động chân chính và tu luyện thật sự. Họ bảo họ không cần tích lũy của cải, không cần giàu có.
Lần ấy anh đã nổi giận, có lẽ đã rất nặng lời. Thật, sau nhiều chuyện anh thấy mệt mỏi với những tâm hoan hỉ: anh nghĩ đến ngày họ kiệt lực, ngã xuống, họ sẽ oán thán con đường, trách tội các vị cao cả. Anh đã thật sự nổi giận.
Nhưng khi phải suy nghĩ sâu hơn về đời sống khi đã ở đây được thêm một thời gian, anh bỗng nghĩ: mình không có quyền can thiệp nguyện vọng tu luyện của họ. Nếu họ tự nguyện làm thế, đó là quyết tâm và nỗ lực của họ. Họ sẽ ngã gục, vì lúc này họ không đủ sức. Nhưng nếu họ đi được: họ vinh quang. Dù đó không phải con đường duy nhất vinh quang.
Điều họ sẽ đạt được không phải là địa vị, hạnh phúc, chút tiền bạc hay sự nể phục tụng ca của người đời. Những người bám víu lấy những thành tựu danh lợi tình ở đời này không có tư cách bình luận nghị bàn về họ.
Con đường đó quá gian khó, quá đau đớn, quá mất mát. Thậm chí vào lúc này họ không đủ sức đi được nó. Nhưng nguyện vọng đó vẫn đã kịp chớp lên ánh sáng chấn động thế giới thập phương.
Cầu cho những người chân tu vĩnh viễn không viễn ly con đường chân chính mà họ được dẫn lối.
Cầu cho họ viên đắc tất thảy những điều lớn lao cao đẹp nhất trên con đường đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.