Âm Tiên đưa Duy Hựu vào
thành, đi được mấy canh giờ, Duy Hựu nhăn mặt nói: "Thưa
Sư Phụ, thật là nơi rồng rắn lẫn lộn, vàng cám nan phân, nhưng thật đáng nói. Con đê bao quanh thành được xây trông như rồng uốn
khúc, chùa chiền điện miếu lại như cột linh khí, nhưng con người
vẫn bất thuần, kẻ trông xinh đẹp
kiểu cách thì vừa giả ác vừa dâm loạn, những đám thư sinh thì nhiễm thói bạc nhược trốn tránh, tuồng như điên như loạn. Con
nghe nói nơi linh địa thì tất có nhiều Thiện Nam Tín Nữ, sao nơi đây lại ô trọc vậy. Sông nước dập dềnh
mà không yên, đất không ra đất, đảo không ra đảo, hình thế này mấy trăm năm nữa tất suy
thoái thành ra kiệt, rồi tà ma sẽ chiếm chỗ, Thần Linh sẽ lùi vào sâu mà mất chốn dung thân." "Tiểu tử, ngươi học cùng Không Lộ, thật có chút trí tuệ.
Nhưng ngươi nhắc chuyện đó tuy ý là trách nhân gian, mà trong lại có chút thích thú với chuyện Thần Linh lui bước, ấy là ngươi vì tâm
đố kị độc ác sâu thẳm nào vậy? Tuy vậy ta càng nói ngươi hay rằng Thần Linh so với con người quả là bất tử, đừng đem con người mà đo xét Thần, kẻo tội
bất kính lâu ngày thành ra nhân tâm." "Thưa
Sư Phụ, con thật thấy sai mà như bị thôi đẩy cho bật ra thành lời, thật khó hiểu." "Không gian vốn là một lính gác của cái lí sinh
mệnh, nơi đây sinh mệnh không tu trừ ô trọc, nên không gian
có tính ô trọc, thích nhận xét, phán định, bêu xấu, đàm tiếu, đó chính là cái ác tình ác tâm của người thường tụ thành. Con
không trang nghiêm trước không
gian, tất bị nó dẫn dụ mà thành loạn
bậy." "Sư Phụ, con thấy
một cái lí thật bất minh, việc
loạn bậy là việc loạn bậy, đó đâu phải là lỗi của không gian, càng không phải lỗi của đặc tính. Kì như, nam nữ dâm
ô, chuyện đó là do họ, đâu phải do không gian?"
"Ngươi thật biết một là một, mắt thấy gì tin
nấy. Ngươi nghĩ xem, việc phối âm dương là Đạo lí cấu thành vũ trụ, và cũng vì đó tồn tại
trong tam giới, tồn tại trong vạn vật. Con người ở nơi hoại mà làm chuyện âm dương đến say mê thì tất điên đảo, đó là điềm hoại diệt, thậm chí đến
chỗ đồng tính
luyến ái, ác loạn dâm dật đến chỗ dương muốn phối với dương, âm muốn
phối với âm. Nhưng ở chỗ không gian cao là có hình thức phối âm dương, mà sự tương
phối âm dương để sinh sinh bất diệt là cái lí lớn mà ngươi không hiểu được. Từ trên cao mà chỗ Ma thao túng, thì việc
phối âm dương thành điên loạn. Nhược bằng là do Chính Thần đang quản sát, thì có thể là chuyện tốt hoặc lành, đúng hoặc
lớn. Ngươi chỉ biết đến xấu ác, dâm loạn, tâm đặt vào đó lâu sẽ thành
tình, tự thấy ghê tởm, lại tự thấy thích thú, Tình này bị không gian đã loạn hoại
lợi dụng, liền cho ngươi biết các tin tức về việc ngươi
thù ghét mà lại thích thú, sẽ khiến ngươi lạc Đạo, thậm chí vũ nhục cái đúng, bài bác điều
lớn, ủng hộ ma quỷ, góp lời tàn ác, khi ấy ngươi sẽ bị đọa xuống Hỏa Ngục, vì Hỏa Ngục là nơi diệt tẩy thứ đó, tất ngươi sẽ không suy sụp." Duy Hựu toát mồ
hôi, đoạn cúi người thưa:
"Con thật bất trí, để tâm lấn át mà không nhận ra Tình,
để Tình thành Ma mà không nhận ra Ma, xem Ma như Đạo,
xem Thần là người. Con cảm tạ Sư Phụ cứu con thoát khỏi cảnh Hỏa Ngục." "Đạo lí ngươi được học biết,
còn ngươi có khắc được Ma, có trừ được Tâm, có diệt được Tình hay không, ấy vậy đều do ngươi cả." Duy Hựu nghe vậy cúi đầu trầm mặc, rồi lại ngẩng lên chắp tay: "Con được các Sư Phụ chỉ lối đến Đạo, ơn điển này không biết đền báo sao, xin Sư Phụ chứng cho con."
"Sau này ngươi đi đường lớn vào Đạo, hãy biết đến với Đạo chân chính là khó nạn ra sao, đừng quay ra
khinh bỉ các đường đi lối lại đến Đạo. Hễ ngươi nhân mới và nhục mạ điều trước, thì xem như ngươi
coi khinh an bài của chư Thần, tội thật lớn, không dung được." Duy Hựu giật mình đáp: "Sao con
lại như vậy được?"
"Nói ta nghe xem, sao ngươi lại không như vậy được?" Duy Hựu cúi đầu
nói: "Sư Phụ bảo con sẽ chìm xuống mà rũ bỏ, tất có lúc con như vậy,
nhưng con tất sẽ vượt qua, trợ Đạo, vinh danh Tiên Môn." Âm Tiên gật gù: "Có Trang nghiêm, có Ngộ tính." Âm Tiên đi đến
trước một cổng lớn, có đến cả trăm binh lính
mặc giáp áo chỉnh tể đứng thành hai hàng trước cổng, mọi người đều cúi đầu. Âm Tiên ra hiệu cho Duy Hựu đừng nói, điềm nhiên đi vào, vượt qua
cổng là một khoảng sân dài, không khí tĩnh mịch uy nghiêm. Đi một đoạn thì có một Đạo Sĩ râu tóc bạc phơ bỗng xuất hiện, người này tướng đạo mạo, mặt hiền từ,
tiên phong đạo cốt, ánh mắt lấp lánh thấp thoáng bóng mây trời. Âm Tiên và Đạo sĩ ấy cùng lúc khựng lại, rồi
cùng bật cười. Đạo sĩ cất tiếng: "Xem ra tóc có thể xanh lại, tráng
chí hãy còn." Âm Tiên lắc đầu: "Chỉ sợ tóc bạc,
mà tâm hãy còn muốn xanh."
"Hay thay, đạo huynh vẫn chờ Ánh Trăng chiếu đầu Đình, mong trên sen có ngọc sáng đấy chăng?" Âm Tiên cả cười: "Ta thấy có người
tu Đạo mà
lại cưỡi Ác hổ, hòng lượn quanh non sống đánh một
ván cờ người, thật chẳng biết nên nói sao." "À,
cảm tạ Đạo
huynh quan hoài, ta không cưỡi hổ,
nhưng biết Hổ sinh không diệt được, thì chỉ cho Hổ cách mở lối cho Rồng, có
Long Hổ phân tranh, tất có nền cảnh Thiên Hạ. Thiên hạ Phân tất Hợp, tựa như Suy tất Thịnh, đều là việc lành tốt." "Chết 50 năm chưa xong việc Trần, mượn chỗ qua đời càng tác quái, trợ cho Ác hổ mà triệu hồi Hỏa Long, ta thấy có người muốn Đạo Hạnh thâm sâu bằng cách thao
túng Thiên Địa." "Mượn chỗ vận chuyển của Đạo
mà giúp cho Thiên Địa xuôi thông, biết vận Trời khó cưỡng mà dẫn người đi đúng, xin Đạo huynh cho hay, ấy là tốt lành hay xấu ác?"
"Vẫn muốn tư ý của mình giống với Đạo lí, ta và ngươi đều biết khó thông không đúng, sao còn nhiều lời thế?" Đạo sĩ ấy lắc đầu thở dài: "Càng nói càng không cùng Đạo, khó chung đường, nhưng Đạo huynh hãy hiểu rõ đại cục mà đừng cản bước ta." Âm Tiên lạnh
lùng đáp: "Đại cục của Thiên Hạ giờ là Đại cục của ngươi đó phải
không?" "Đạo huynh, biết
nước lũ, sớm đóng thuyền, đừng trái Đạo, được sự mình."
Âm Tiên nhắm hờ mắt, lại dắt tay Duy Hựu đi tiếp. Chợt vị Đạo sĩ kia phất tay cản lối, cười bảo: "Đạo huynh, ta biết cậu bé đó là ai, có thể giao cho ta không?" Âm Tiên dừng bước đáp: "Bạch Vân Cư Sĩ, ngươi biết mạo phạm đến ta lĩnh tội gì chứ?" "Dù là tội gì hôm nay cũng không đưa nó cho ta không được." Âm Tiên nhắm nghiền mắt, nói chậm rãi: "Bạch Vân Cư Sĩ, ngươi có chút thời khắc để lùi rồi đó." Bạch Vân Cư Sĩ phất tay, tức thì 10 đạo sĩ trẻ từ đâu nhảy ra. 10 người này trông uy nghiêm lạ lùng, mắt sáng lại có vẻ uy lực, xuất hiện vô thanh như gió thoảng. 8 người mặc áo có hình âm dương, 2 người còn lại một người mặc áo xanh lam, một người mặc áo huyết dụ. Lập tức 8 người đã đứng vào 8 hướng, 2 người còn lại đứng ở hai hướng Đông Tây. Bạch Vân Cư Sĩ lại cười mà rằng: "10 người này là những ai chắc Đạo huynh có biết?" "Bát Đại Hộ Pháp của Nội Đạo Tràng, Nhị vị Tôn giả của Bạch Cốt phái. Không biết duyên cớ nào các vị lại cùng có mặt ở đây, phải chăng là ý tứ của Nội Đạo Tràng và Bạch Cốt Phái? Các vị muốn gây chuyện với ta, các Trưởng bối của các vị đã tính kĩ chưa?" Vị Tôn giả mặc áo xanh lam cất tiếng nghe như kiếm sắc: "Đã đặt ngoài sinh tử, không cần vấn ý nữa." Âm Tiên quát: "Môn phái có bối phận, hành sự có tôn ti, ngươi dù là mấy trăm tuổi cũng nên biết phép tắc ấy." "Ngài đức cao tiếng lớn, chúng tôi không có ý gây sự, chỉ muốn có thằng bé kia, xin Ngài nhường bước." Người đó vừa dứt lời Duy Hựu đã thấy xung quanh mình cảnh vật biến đổi, cứ như đang đững giữa một ốc đảo, phía trước chỉ có một con đường dẫn đến một ngôi nhà nhỏ, xung quanh đều là mênh mông nước không thấy bờ. Duy Hựu giật mình thốt lên: "Đây không phải là Trận pháp mà là Tâm cảnh, trong thì rõ ràng, thật ra mờ mịt, nhìn thì đơn giản, thật ra thiên nan. Sư Phụ, đây là Tâm Cảnh nào vậy và làm sao họ đưa Sư Phụ và con vào được nơi đây?" Âm tiên mỉm cười bảo: "Khá khen cho con hốt hoảng mà có lí trí, vẫn biết ta là ta, con là con, không trộn lẫn xưng hô, giữ được trang nghiêm. Tiểu tử, đây là Tâm Cảnh của ta, là chỗ còn sót trong ta chưa bỏ."
Duy Hựu ngẩn người hỏi: "Sư Phụ, tại
sao là nơi đây?" "Con nhìn kia, phía trước có một cái cây bị thiêu đến tận gốc, xung quanh cỏ vẫn xanh tươi. Khi ta
bé hơn con bây giờ, Sư Phụ ta bị Vạn Ác Ma Nữ và Địa Ngục Ác Thần lừa diệt, mệnh của Sư Phụ ta hóa thanh gốc cây ấy, muốn dùng Mộc Hóa bảo lưu chút sinh mệnh chờ tái
phục, không ngờ bị chúng hại đến tận cùng, đồng môn ngoảnh mặt, các tổ sư môn phái đều bỏ mặc cho các chúng Ma Quỷ vây lấy Sư Phụ ta mà hút máu ăn
thịt. Ta còn nhỏ, được Sư Phụ chụp một pháp bảo bảo vệ, chỉ biết giương mắt nhìn, ta thật không chịu nổi." "Thưa Sư Phụ, làm sao có
thể đến nông nỗi ấy?" "Việc cũ đã qua, tà ma đa đoan quỷ kế, đó là một giai đoạn khủng hoảng Tiên Môn, chia bè rẽ phái, Sư Phụ ta ôm chí vệ Đạo mà mắc lỗi tiểu tiết, để Vạn Ác lợi dụng đưa Địa Ngục Ác Thần vào trong thân
Người, gây chuyện thị phi, điên đảo Tiên Môn." Duy Hựu bất giác ứa nước mắt: "Vạn Ác là có thật, chúng thật đã xuống đến nhân gian mà làm càn." "Tiểu tử, nhiều năm sau ta tu thành đã đày chúng
xuống Hỏa Ngục, nhưng trong ta cảnh thảm thương và lòng oán trách Tiên Môn vẫn còn lưu lại ít nhiều, khiến ta không
thật viên thành được Đạo Tâm của Thượng Tiên." "Con thấy ẩn ý của Sư Phụ trùng trùng, nhất thời không dám hỏi. Dường như cả Sư Phụ Không Lộ, cả Sư Phụ Dương Tiên đều có chút gì như Sư Phụ?" "Tiểu tử đừng dò sự người trên, kẻo lại phạm tội bất kính, vĩnh viễn bị đuổi khỏi Tiên Môn. Việc cao
người thấp không hiểu nổi, càng cố hiểu càng thị phi. Nay bát đại Hộ Pháp của Nội Đạo Tràng và hai vị Tôn giả của Bạch Cốt Phái đang dùng Vô Lượng Tâm Ý Chú Trớ, muốn ta
bị đày vào ảnh cảnh quá khứ, bị huyễn tượng cầm tù. Ta hoặc giải
quyết vấn đề này rốt ráo, hoặc phải thả con ra trước
khi con cũng chịu vạ lây. Vô Lượng Tâm Ý Chú
Trớ này dùng lực lượng của Bát Quái, dựng lên Đại Tượng từ 8 hướng, lại triệu hồi Đông Tây Nhật Nguyệt chu kì, theo lực
lượng ấy mà
tác dụng mở một lối thông đến tận chỗ tăm tối nhất
của Tâm, đưa người ta vào Tâm Cảnh, nơi người ta vốn thực không đột
phá được, đọa vào đó, đây chính là Khổ
Tâm của người tu Đạo."
Chợt Âm Tiên giật mình: "Nguy tai, chưa đầy 400 năm nữa chúng lại thoát ra Hỏa Ngục một lần nữa, ta phải vào đó gieo Hỏa Chủng vào chúng để đày chúng vĩnh viễn trong Hỏa Ngục mới được." Duy Hựu nắm chặt lấy tay Âm Tiên, ứa nước mắt mà rằng: "Xin
Sư Phụ cho con theo, dù là Thiên Đường Ngục Địa con đều dám tận hiến sinh mệnh này.
Con biết Sư Phụ vào căn nhà đó mà xuống
Hỏa Ngục diệt ma, tất gần 400 năm nữa mới lại tái hiện nơi nhân gian, con thấy thật đau lòng." Âm Tiên xoa đầu thằng bé, bảo nó: "Ta đã
thấy Bắc Đẩu
trong tâm cảm của ta, tất Dương Tiên đang chờ con ở một lối thông không gian khác, con đừng bi lụy, nhớ lấy
lời ta." Duy Hựu còn chưa kịp
phản ứng, đã thấy mình bây thẳng lên ngôi
sao Bắc Đẩu,
còn Âm Tiên nhìn lên theo, mỉm cười, đoạn thân hình nhẹ trôi vào căn nhà nhỏ, rồi mọi thứ bừng lên như một chảo lửa lớn. Duy Hựu không động đậy nổi, chỉ dấy lên một
nỗi đau đớn không nói thành lời, nhắm mắt tự nhủ: "Sư Phụ, việc con đặt định phải làm con tất sẽ làm, mấy trăm năm nữa sẽ hội ngộ
với Sư Phụ, tận diệt tà ma, tru diệt chúng tới Vô gián địa ngục."
Nghĩ đến đó
một tâm oán hận
cũng hình thành, nhưng Duy Hựu còn chưa thật nhận ra điều đó. Vừa nghĩ thế mắt đã thấy một quầng sáng lớn, mở
mắt ra đã thấy nằm bên chân Dương Tiên, phía dưới một ngai vàng ngả màu, nhìn lên
thấy một vị mũi dài, mặt rồng. Dương Tiên mỉm cười bảo Duy Hựu:
"Đây vốn là cha
ngươi, ngươi nhận cha được rồi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.