Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2016

Phù Vân, Thế gian (04)

Thằng bé bực bội thốt lên: "Nhị vị Sư Phụ, con thật không hiểu nổi. Đã 100 ngày đây, hai sư phụ không dạy cho con chút gì về huyền thuật, tiên pháp, toàn bắt con ăn khổ mặc mỏng. Kìa, trời đã đến buổi nắng lớn dương nhiệt giáng hạ cực mạnh, vậy mà con suốt ngày phải phơi ngoài nắng, lại còn phải học làm ruộng. Con thật không hiểu nổi sao phải hạ mình đến thế. Lại nữa, đang là Hạ Chí, nông dân các xứ hẳn phải đang gặt rồi, vậy mà các Sư Phụ bắt con đi cày đất, con thấy thật tốn công phí sức. Con đã không ăn ngũ cốc, giảm nhẹ lương thực, thì việc gì phải tốn công cày cấu dự liệu vụ mùa gì nữa, người tu Tiên lẽ nào còn khó khổ hơn người thường? Xin hai Sư Phụ xóa cho con việc ấy." Dương Tiên xoa đầu thằng bé, đoạn bảo: "À, tháng hai âm hỏa tốt lành, tháng ba dương mộc khởi phát, gặp đúng tháng tư âm kim có thể hòa vào mà không bâm hỏa khắc cũng không tổn hại dương mộc, được thế thì chđến tháng năm có thể thu về địa khí tinh hoa, tháng sáu có thể an nhàn mà xử lý nốt. Vì rất tốt thế nên cá nhân ta chỉ thích lúa xuân. Con không ăn thì không gặt, không gặt thì đi cày. Gặt để lấy cho mình. Cày để lợi cho Đất. Con không làm lợi cho mình mà làm lợi cho Đất, được sự tốt thế sao lại trách ta?" Âm Tiên lắc đầu: "Ông nói thật không hết nhẽ, thằng bé nó không chịu được Khổ nên bắt nó bỏ cái cảm thức Khổ trong tâm ra, chưa để Thân hợp ứng với Thiên Địa nên bắt nó đứng dưới Trời mà không thấy Ngại, đi trên Đất mà không thấy Mệt, thế thì tay phải giữ cày, chân phải giẫm vào đất xới. Này tiểu tử, vào khi tháng lúa xuân đến buổi gặt, tinh hoa bay lên, con cày trời nắng chẳng phải lấy được cái tốt của Trời, cái lành của Đất thì là gì. Được chuyện tốt không cảm ơn chúng ta, sao lại dám oán trách?"

Nó lại gắt lên: "Con đã thông thạo sự chuyển biến Thiên Địa, muốn biết mùa nào tinh hoa tháng nào chuyển vận đều có phương cách. Chuyện Khổ hay không Khổ là xem khi con tồn tại có vấn đề gì không. Con chđộng Khổ thì được gì? Chuyện lớn con không được học, học mãi chuyện nhỏ thì được gì, hai Sư Phụ xin cho con đường đúng lối hay." Dương tiên mỉm cười: "Con thấy nước tụ thành ao hồ, nên bỏ quên lẽ Sông Bể. Con thấy nắng quên Mặt Trời, thấy đèn quên Trăng, thế có nên không? Bảo con làm là do bọn ta bảo, tất có nguyên ý lớn nữa con không hiểu được, nào phải con tự nguyện? Phàm tự nguyện làm thì là để Thành Tựu, còn làm theo chỉ bảo là để Học mà được Biết. Nên nói rằng có Dạy thì có Học, Học mà có Hành thì có Ngộ, Ngộ mà đủ thì Viên Mãn, con chưa hiểu ý đó sao?" Âm Tiên nghiêm mặt nói: "Con không cày cấy sao hiểu được sự thịnh hợp hay phân rẽ của con người với Thiên Địa, đã không hiểu thì nói chuyện Thiên chuyển Địa biến thế nào? Ta không phải là muốn con biết cày cấy, mà là muốn con hiểu cái lý ấy. Để xem chức nghiệp khi tương phối với con người thì tâm tính ý mệnh khí vận số phận người ta ra sao. Con bảo đã hiểu lẽ vận hành, có biết bát tiết lục khí ảnh hưởng ra sao tới chu trình Thiên Địa, lại là chứng Đạo ra sao không?" Nó lắc đầu: "Lời hai Sư Phụ nói con đều hiểu, những việc đó khi thuận hợp hành sự với Thiên Địa con khắc biết, sao lại bắt con học trước tiên? Con nghe rằng kẻ lớn biết lớn nên hiểu nhỏ, người nhỏ biết nhỏ nên quên lớn. Giờ con cứ cày bừa như vậy, có đả thông được tâm tưởng cũng là đả thông tiểu sự, đại sự sao thấu biết đây?" Dương Tiên bật cười: "Tiểu tử, vậy thức ăn ngươi dùng là ta dùng phép hóa ra cho ngươi hả?" Âm tiên liền chen vào: "Ông đừng nói vậy, thằng bé nói chuyện lớn, nên cho nó hiểu rõ cái lý lớn, đừng quay về lý nhỏ."

 "Thưa Sư Phụ, vậy trước khi con ở đây thì hai người cũng cày cấy mà ăn sao?" Dương Tiên đáp: "Ăn là ngươi ăn, ngươi muốn sống thì phải có thực phẩm, muốn có thì phải dùng sức của mình mà thực hiện, sao lại cứ tìm cách chất vấn bọn ta? Ngươi có biết cái tính so đo này khiến ngươi không chú trọng được việc của mình, sau này sẽ sa đà lạc lối không?" Nó nghe vậy chợt giật mình đứng lặng, nghĩ thầm: "Lạc lối thì viễn li Đạo, ta sao có thđể mình viễn li Đạo đây? Thực nguy hiểm." Nghĩ vậy liền cúi đầu lạy mà rằng: "Con thật sai trái, kì như chỉ cốt bảo vệ tư ý của mình mà chẳng lí đến thực Đạo." Âm Tiên cười bảo: "Tiểu tử, trước đến giờ, Sư Phụ môn nào cũng đều xem xem đệ tử rốt cuộc là dễ bảo, dễ dạy hay khó học." "Xin Sư Phụ giảng cho con lẽ ấy." "Khi truyền môn phái của mình ở nhân gian, các vị của môn ấy thường phải an bài một tiêu chuẩn để nhận đệ tử, đó là phần lí lẽ. Phần thực hành là cần xem xét trong một thời gian, nhìn nhận người có nguyện tu ấy phụng theo các tiêu chuẩn đó mà hành sự nhưng lại không được biết rõ các tiêu chuân ấy thì có đảm bảo được không, có giđược không, có theo đúng không. Mỗi điều giữ đúng lại được cấp cho thêm một thứ, đủ một bộ những thứ được cấp ấy mới cho vào làm đệ tử. Nếu mãi mà không đủ, thì dù người đó có bám vào cửa Đạo, thật chỉ là người thường. Dĩ nhiên môn nào cũng đều có cách loại trừ những kẻ mãi bám vào cửa Đạo mà không đđức tính để nhập Đạo." "Con ngộ tính chưa cao, nhưng dường như trong lời của Sư Phụ là ý nói nếu nhiều kẻ không đủ tiêu chuẩn dồn lại, thì chính là gây ra vấn đề chăng?" "Có Ngộ tính. Trong số những kẻ bám mãi vào cửa Đạo mà không chịu rời, thể nào cũng xuất sinh những kẻ tích lũy lấy một phần tâm thái tiêu cực lớn nhất, sâu thẳm là lạc lối rồi, nhưng không chịu thừa nhận, dù biết mình chưa thật tốt mà không dám nhìn nhận điều ấy. Những kẻ ấy khi đơn lẻ thì chỉ biết kích động người khác, khi tụ tập lại với nhau sẽ kết thành bè phái, phá hoại cửa Đạo." "Thưa Sư Phụ, chúng muốn phá hoại cửa Đạo, nhưng không thể phá hoại, chỉ là lôi kéo nhân tâm, chính là muốn nhân tâm của mình rộng ra, tạo thành một cái chướng để không ai thật có thể nhập Đạo phải không ạ?" "Đúng vậy, chính là vì tình huống ấy, trong lịch sử nhiều môn phái đã rút hẳn vào không gian khác, rừng sâu núi thẳm, kể cả những môn phái Phật gia rất lớn."

Thằng bé trầm ngâm, đoạn lại cúi đầu thưa: "Con lại có điều bất ngộ, kẻ đến với cửa Đạo là hữu duyên, muốn tu, tâm ấy tốt đến thế, tại sao lại biến chất được." Âm Tiên lại đáp: "Tiểu tử biết nghĩ, chúng biến chất là do ban đầu đến với Đạo tuy có thể có điều tốt hơn người thường, nhưng lại không tốt so với tiêu chuẩn môn phái. Muốn nhập Đạo, phải nâng tiêu chuẩn lên. Chỗ không tương xứng giữa thực trạng của chúng và tiêu chuẩn của môn phái là một quan mà chúng phải vượt được, không vượt được thì sẽ suy sụp. Do đã thâm nhập đến gần cửa Đạo, chúng đã mượn được hình thức của Đạo theo ý hiểu của chúng, nên về hình thức dường như phân biệt với nhân gian, khiến những người hữu duyên đang tìm đến không phân biệt được, bị chúng lôi kéo mà không tự biết, rốt cuộc có thể biến chất, hủy mất cơ duyên." "Thưa Sư Phụ, chẳng phải phất tay có thể khiến đám bại hoại đó tiêu tan ư?" "Tiểu tử, mở miệng là sát nghiệp sao? Cửa Đạo càng cao, tôn nghiêm càng lớn, càng để xem xem ai tự có thđến. Chướng ngại nhiều lên là hoàn cảnh khó nạn hơn, trong đó lại càng chọn theo Ngộ tính. Có bên thì tìm cách giảng rõ ra để trợ cứu người hữu duyên. Có bên thì chọn không can dự vào nhân gian, chỉ xét theo Ngộ tính, vì lđó phân ra Phật vào Đạo. Này tiểu tử, không phải điều đó là lợi, chúng ta đã thấy rõ khi tình huống tồi tệ đi, thì ở nhân gian sẽ có sự viễn li phân rẽ cực lớn gây ra xung đột giữa Thiện và Chân, đó cũng là Mạt Pháp rồi." Thằng bé ngây người ra, đoạn nói: "Sự tình mà Sư Phđang muón nói cho con thật bao la vô tận, thoạt nghe là trực sự, ngẫm một chút là vô số lí trong lí, ý trong lời, con thật mù mịt. Thưa Sư Phụ, kẻ dễ bảo khác kẻ dễ dạy thế nào đây?" Dương Tiên nhìn thằng bé bảo: "Kẻ dễ bảo thì nói là làm. THật không cách Đạo là mấy. Kẻ dễ dạy nói là hiểu, thật có Ngộ tính. Kẻ khó dạy bảo thì dẫu có làm cũng phát sinh suy niệm tư ý, nhiều khi là phá hoại mà không tự biết." "Ah, con đã hiểu thưa Sư Phụ."

Vừa nói đến đó Dương Tiên lướt đến như một ánh chớp, đã tát thằng bé ba cái, nó ngã ngửa ra đằng sau, mồm rỉ máu, má đỏ ửng. Nó bò dậy, phủi áo, cúi đầu, rồi thưa rằng: "Khi ngã xuống con có một chút oán niệm. Lúc ngồi dậy con hiểu ra rằng miệng nói tuân lời, hiểu mệnh, thật ra vẫn muốn bảo vệ mình, nâng cao thành tựu cho tư lợi của mình, đến lúc ngộ sự lại phát tác. Nghĩ đến oán niệm vừa rồi, con thật xấu hổ." Dương Tiên xoa đầu nó bảo: "Biết sai tất sửa được." Âm Tiên lạnh giọng: "Muốn oán thì oán, đừng tưởng nhận lỗi là xong." Thằng bé cúi đầu lần nữa, im lặng không dám nói thêm gì. Chợt nó nhớ ra một sự việc, lại cúi đầu thưa: "Thưa Sư Phụ, suối đã chuyển dòng, hôm qua con thấy cạn nước, mà phía bên kia núi lại có Thủy khí dâng cao, tất là bên đó lại có suối chảy. Giờ nên làm sao, xin Sư Phụ chỉ cho con biết." Dương Tiên gật gù: "Vì con mà chuyển qua đó đi." Thằng bé ngạc nhiên: "Thưa Sư Phụ, Sư Phụ quyền năng như vậy, phất tay có thể làm dòng chảy lại chảy về đây. Con thường nghĩ suối không chảy sang chỗ Tiên nhân, ấy là đáng tiếc. Cho nó được chảy đúng nơi, thật đáng mừng, chính là cho thấy sự màu nhiệm của Đạo." Âm Tiên cắt ngang: "Hồ đồ. Suối chảy phương nào có đạo lí sau đó, sao có thể nói cậy nhờ quyền phép mà phá đạo lí ấy? Ma quỷ là phá Đạo, từ chỗ lạc Đạo mà sinh ra, nên tiêu trừ nó. Còn suối đổi nguồn mạch là chuyện của Thiên Địa, ngươi sau này có chút quyền phép, bèn phất tay làm càn sao?" Dương Tiên xua tay: "Tiểu tử, vì ngươi mà chuyển nơi tu luyện của bọn ta, ngươi không thấy sao?"

Thằng bé nghĩ ngợi một hồi, chợt bật khóc mà rằng: "Sư Phụ phất tay có thể chuyển dời sông suối, chỉ là vì không muốn con nhỏ đã lạc Đạo, nên sẵn sàng vì thế mà rời đi cùng con, ơn này con suốt kiếp không thể báo đền." Dương Tiên bật cười ha hả, đoạn bay lên rồi biến mất. Âm Tiên vẫy tay, đã thấy cả thung lũng thu lại bé trong lòng bàn tay phải, rồi tay trái nhấc thằng bé lên, cũng bay lên cao thẳng theo hướng Bắc." Thằng bé ngước mắt nhìn trời thích thú, đoạn hỏi: "Thưa Sư Phụ, con được đi đâu đây?"


"Nhân gian."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.