Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Suy nghĩ cuối ngày

1. Sử sách có chép một chuyện này:

Trong số những tín hữu Kitô bị đem ra trước tòa án của Hoàng đế – hay, điều này có vẻ có khả năng hơn, trước tòa án của Tổng trấn Judaea – thì người ta nói rằng có hai người đã trình diện, với nét đặc trưng về nguồn gốc của họ, với sự quý phái đích thực. Thậm chí còn hơn cả những vị quốc vương vĩ đại nhất. Họ là cháu của Thánh Tông đồ Jude, mà Jude lại là anh em của Đức Chúa Jesus... Họ thẳng thắn thú nhận nguồn gốc hoàng gia của mình và mối quan hệ gần gũi với Đấng Thiên sai; nhưng họ không chấp nhận bất cứ một cách nhìn nhận thế tục nào, và tuyên bố rằng vương quốc của Ngài, cái vương quốc mà họ nóng lòng mong đợi, là một nơi thuần túy thiêng liêng và thiên thần. Khi bị xét hỏi về vấn đề gia sản và nghề nghiệp của mình, họ chìa đôi bàn tay ra, đôi bàn tay chai sạn do lao động hằng ngày, và tuyên bố rằng họ sống được hoàn toàn nhờ vào công việc trồng trọt ở một trang trại gần ngôi làng Cocaba, rộng khoảng 24 acre...

Thời đó con người mang tín tâm thật đẹp: đối với họ, của cải nhân gian không là gì, vì họ tin rằng khi ngày phán xét đến và khi Thiên đường, Vương quốc của Thần ngự trị nhân gian, những thứ của cải ấy không là gì. Trong ba ngôi của Chúa, vị Chúa thứ ba, Chúa Thánh Thần, chính là Thần khí nơi nhân gian. Đó là những hạt giống cho Vương quốc của Thánh Thần. Đẹp tuyệt vời. Đôi bàn tay chai sạn kia thật bằng vàng ròng: nó là thành phẩm của đức tin. Họ tin rằng nếu Chúa muốn họ lao động chân chính chờ ngày Phán xét, thì họ phải lao động, đó là một nghĩa vụ của Thiên Chúa, và họ thực hiện như một sự sùng kính. Đó không phải là chuyện thu hoạch được bao nhiêu, mất mùa hay không, đó là lòng kính Chúa và gọi tên Ngài.

Đúng thế đấy, đó không phải được mất lợi ích nhân gian, danh vọng nhân gian, tình cảm nhân gian - đó là viên đắc những điều cao quý trong Pháp môn của mình. 

2. Anh nghe kể lại, trước kia có một người hằn học, với chút dấu hiệu tâm thần tiềm ẩn bị tiêm nhiễm từ phim ảnh và những tháng ngày nung nấu ác ý, bảo với một người thân của anh rằng: này, ngươi sẽ mất đi mọi thứ của nhân gian và ngươi sẽ đau khổ vì điều ấy, vì ngươi giả tu, còn người chân tu chỉ gặp chuyện trong tâm, không mất mát ngoài đời.

À ra thế, danh lợi tình nhân gian thật to lớn. Kể cả với một người không còn lý trí. À không, nhất là với một người không còn lý trí.

Anh có một cảm tình không thể diễn tả đối với những người tu trong Pháp môn lớn nhất ngày nay, họ tu luyện và kiên định cả khi mất đi người thân, cả khi con cái họ chết, cả khi bị cướp mất tài sản, bị phụ bạc tình cảm, bị hãm hại vu khống, cả khi những người đồng môn bị giết hại dã man. 

Cũng như những người Thiên Chúa cổ, anh dâng hiến sự sống, lao động, lời nói, hành sự cho điều cao quý mà anh tin tưởng. Đừng nói chuyện được gì mất gì, có đáng không. Nếu phải quan tâm, hãy thật chỉ quan tâm chuyện viên đắc, chuyện đồng hóa với điều lớn lao nhất. Vì điều lớn lao nhất, phải sống, phải chịu đựng, phải lao động chăm chỉ, phải tiết chế từng lời nói, suy nghĩ kĩ từng hành sự, tỉnh táo xét đoán, kiên định đức tin - vì đó là dâng hiến.

Vì với anh, sự sống đích thực không phải nằm ở nhân gian này. Sự sống đích thực ở trên cao, cao thượng và cao quý.

3. Được cũng được, Mất cũng được, nếu là an bài của những vị cao cả thuần khiết đến từ điều lớn lao nhất, đối với anh chỉ có vâng phục sự đó là mục đích và tinh thần. Dù em biết đó, nhân gian thật nặng nề, cay nghiệt, độc địa. Còn nếu là lời lẽ của kẻ độc ác điên loạn, thì hãy trả lời lại cho chúng. Kẻ ác chỉ biết nói điều ác và chỉ biết nghe điều xấu. Thì còn gì hơn thế được chứ, với họ?

"Nhưng dù con đường gian nan vất vả
Hãy can đảm lên, 
vì Thày đã thắng thế gian."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.