Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2016

Trừ bỏ Màng-Ngăn


1. Vào một ngày nào đó, trong xã hội người thường, khi đạo đức đã hạ cấp so với giai đoạn bình ổn trước đó khá nhiều đến mức không thể tiếp tục thế nữa, một số vị giáng thế. Để giáng thế, họ đã an bài sự giáng thế ấy trước hàng hà vô số thời gian, không thể đếm biết. Họ ở đó, giữa nhân gian, hào quang của họ tỏa rạng, làm sáng bừng nhân gian. Họ là Mặt Trời của Thế gian khi ấy. Mặt Trời giúp thế gian tan đi bóng tối.

Những người đầu tiên theo họ mang theo một tín niệm thuần lành vô lượng. Những người ấy thường giữ gìn một đức tin và đời sống trong sạch, khổ hạnh. Họ là ánh sáng tại thế gian, họ đại diện cho Mặt Trời. Họ mách bảo thế gian lối đi về Mặt Trời. Họ nhắc người ta từ bỏ thế gian. Họ khiến bóng đêm danh lợi tình phải lùi xa. Lùi thật xa.

Rồi những đợt người sau họ, đợt này đến đợt khác, xuất hiện. Họ mang theo ít ánh sáng hơn, nhưng thích liễu giải Mặt Trời hơn. Thật may mắn cho họ, thật tồi tệ cho Mặt Trời, họ gần gũi hơn với bóng tối, xa lạ hơn với mặt trời. Nói thật vui vẻ, họ như ánh mặt trời nhìn qua đôi kính râm. Nhờ xa Mặt Trời, họ thoải mái sống một đời sống nửa đạo nửa đời, ca ngợi nhân gian, giương cao tín niệm, họ giống như có trí huệ, đầu óc của họ thật hợp để lòe bịp nhân gian. Có thể họ không cố ý lừa nhân gian: nhưng họ đưa thêm nhiều ánh sáng-đi-qua-đôi-kính-râm đến soi sáng cho thế gian. Thế gian được sáng lên. Mặt Trời tăm tối đi. Họ là một thứ màng-ngăn ánh sáng Mặt Trời.

Mặt Trời đích thực là gì, thế gian không còn cần biết nữa: thế gian chỉ còn biết đến những ánh sáng giả tạo, những ngọn đèn cháy từ mỡ động vật, bóng điện trong những tòa nhà lớn... Họ đều tụng ca Mặt Trời, họ đều say sưa khi Mặt Trời biến mất trên bầu trời. 

2. Em ạ, thường thì trong một phép tu sẽ đến gian đoạn này: sinh ra một đám người từ nhận thức của mình mà tạo nên nhận thức về pháp lý của môn đó, nhờ nhận thức này hết sức tầm thường nhưng mang vẻ gần gũi, hoặc đôi lúc cao xa, họ thu hút được một lượng lớn người bước vào pháp môn của họ hơn hẳn những người chân tu đi trước. Đó là khoảnh khắc ra đời của tôn giáo. Đó là bi kịch muôn đời của tu luyện. Em ạ, đó là lớp màng-ngăn Mặt Trời đến với thế gian, để bảo vệ thế gian và biến thế gian thành nơi trục lợi, thao túng của chúng. Thật tiện cho đám người màng-ngăn đó: ở đó chúng vừa núp danh Mặt Trời để làm nguồn sáng, vừa thỏa mãn đủ danh-lợi-tình của mình.

Thật khó nói về những kẻ màng-ngăn này. Nếu em gặp chúng, em sẽ thấy chúng nhiệt thành. Một vài trong số chúng ý thức được việc mình làm. Đa phần thì không, một cơ chế của bộ não, quên đi điều chân chính, đem mình làm chân chính. Ở đó, chúng hợp thức hóa hạnh phúc nhân gian. Chúng thỏa mãn việc đem danh chúng, đem mặt chúng, đem lời chúng để chứng cho lời dạy của các Đấng Khai Sáng, đem ý chúng thế vào Ý Chí của các Đấng Khai Sáng. 

3. Rồi, phải mất vài trăm năm, vài nghìn năm sau, những chu kỳ Mạt Pháp cứ thay phiên nhau xảy ra trong tôn giáo và trong xã hội. Mỗi chu kỳ đó, những người chân tu lại gặp cùng một bi kịch, như được miêu tả trong Kinh Diệt Tận:

"Sau khi Ta vào tịch diệt, lúc Pháp bắt đầu diệt mất ở trong đời ác năm trược, tà ma sẽ rất hưng thịnh. Ma quỷ sẽ giả làm Đạo Nhân để phá hoại Đạo của Ta. Chúng mặc quần áo của người thế tục, ưa thích y phục năm màu, mặc Pháp y sặc sỡ. Chúng uống rượu ăn thịt, giết hại chúng sinh, tham đắm mùi vị, không có lòng từ bi, và còn sân hận đố kỵ.

...
Chúng không muốn tụng toàn bộ chính văn mà chỉ tóm lược phần đầu và đoạn cuối. Chẳng bao lâu, việc học Kinh với tụng niệm cũng sẽ chấm dứt. Dẫu cho còn có người đọc tụng, nhưng họ không hiểu ý nghĩa của câu văn rồi miễn cưỡng cho đó là đúng. Lại không hỏi các bậc minh sư, kiêu căng ngã mạn, cầu danh cầu lợi, và làm ra vẻ tao nhã vẻ vang để mong được người cúng dường.
...
Khi chúng ma Tăng này mạng chung, thần thức của những kẻ ấy liền đọa Địa ngục Vô Gián. Bởi đã phạm năm tội ngỗ nghịch, nên chúng sẽ trải qua Hằng Hà sa kiếp để sinh làm ngạ quỷ và bàng sinh. Khi tội báo đã hết, lại sinh ra ở vùng biên địa--nơi không có Tam Bảo.

...
Khi Pháp sắp bị mất, chư thiên khóc lóc, lũ lụt và hạn hán thất thường, ngũ cốc sẽ không còn chín. Bệnh dịch lây lan và giết đi vô số sinh mạng. Dân chúng lầm than, còn quan chức mưu toan tính lợi. Ai nấy đều không thuận theo Đạo lý, ưa thích nhiễu loạn. Kẻ xấu ác gia tăng nhiều như cát trong biển. Người thiện rất hiếm hoi, hầu như chỉ được một hoặc hai người.

 ...
Khi ấy các vị Ứng Chân, Độc Giác, và Bồ-tát sẽ bị chúng ma xua đuổi, trục xuất và không còn tham dự trong chúng hội nữa. Giáo Pháp của ba thừa sẽ lánh vào nơi núi rừng phúc đức. Trong yên tĩnh, họ sẽ tìm được sự an vui, tuổi thọ thêm lâu dài. Bấy giờ chư thiên sẽ hộ vệ cho Đồng tử Nguyệt Quang xuất thế. Các ngài lại gặp nhau và cùng chấn hưng Đạo của Ta."


4. Những đám màng-ngăn giờ đã kết thành một hệ thống tung hô Mặt Trời để ngăn cản Mặt  Trời. Chúng ta tụng nhau là Vinh Quang, nói với nhau về Rực Rỡ. Cả người muốn chân tu lẫn người thường đều không phân biệt nổi. Chúng tràn ra xã hội, tự ve vuốt nhau, cười cợt với những nét mặt trông trang nghiêm hiền hòa nhất.

Vì thế những người chân tu có một sứ mệnh, cao cả: trở thành Mặt Trời nơi chính mình. Để xua đi bóng đêm, để làm đám màng-ngăn vụn vỡ và tan biến.

Nên, dù lo lắng, anh vẫn nhìn họ đây: hãy Vững Mạnh, Lý Trí, Kiên Định. Hãy Thành Kính, Trang Nghiêm, Pháp lý.

5. Hãy đi đi, nhanh lên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.