Thằng bé vừa đi vừa suy ngẫm, trông nó đã lớn hơn nhiều. Đoạn nó ngẩng lên trời rồi nói: "Sư Phụ,
thung lũng này thật lạ kì, đá cứng mà chạm vào không thấy cứng, cây xanh mà bóng dưới nóng không xanh, nước trong mà chảy không trong, Mặt trời trên cao mà không thấy nóng, đất mềm mà đi không thấy mềm, tuồng như là Tiên cảnh?"
"Hảo hài tử, xem ra ba năm học Đạo con không uổng. Đây là Vô Lậu Pháp giới của hai vị Âm Dương Tiên." "Xin Sư
Phụ dạy cho con biết."Tam vô
lậu thuật bao gồm vận hành ba
pháp-thuật Giới Định Huệ. Những vị ở đây đã đạt đến chỗ Giới Định Huệ đồng nhất, nên có thể tạo
ra Tiên Cảnh như vậy." "Sư
Phụ dạy con rằng Giới Định Huệ là cái lí chí cao của Đức Thích Ca, sao lại tạo ra Tiên cảnh thay vì Phật giới được thưa Sư Phụ?" Minh Không đáp: "Ta có nói ngươi cũng không hiểu,
khi nào ngươi đạt đến chỗ Giới Định Huệ đã như nhất ngươi mới hiểu." "Sư Phụ, con tu Đạo, sao lại cần thành Phật
vậy?" "Ta bảo ngươi khi đạt đến Giới Định Huệ như nhất, chứ đâu bảo ngươi theo Giới Định Huệ mà làm chỉ đạo tu luyện?" "A, đó chính là vấn đề quả-vị thưa Sư Phụ."
"Có Ngộ tính." Khi ấy hai người đã tiến vào trung tâm của thung
lũng. Trước mặt hai người hiện ra hai căn nhà
mờ mờ.
Thằng bé gật gù tán thưởng:
"Thung lũng này cao mà không kiêu, lên xuống mà vẫn có Rốn khí, hai căn nhà
phía xa kia ngự ở Giếng của khu vực này mà trông vẫn bình
hòa an định, đã đạt đến chỗ chí giản chí dị của phong thủy, chính xác mà không phô
trương." Minh Không lắc đầu: "Ngươi chớ vì chút kiến thức học được mà sinh kiêu tâm, đây là nơi ngự của hai vị Chân nhân, dù ngươi có hiểu ra chút nguyên lý, vẫn
chưa phải là chân tướng mà hai vị ấy đặt định. Quen buông lời tán thưởng tất quen nói câu phán xét, sau này ngươi đắc tội với Thần
Tiên, thì ai cứu nổi ngươi?" Thằng bé dạ to, nhưng trong lòng lại
nghĩ: "Sư Phụ thật khắt khe.
Ta nói lời đúng, lời đúng vô tội, sao lại bảo ta gây họa
được? Trong ba năm theo Sư Phụ, tinh thông
Kỳ Môn Độn Giáp, luyện đan bách thuật, lẽ nào một sự vụ phong
thủy thế này mà ta không nhìn ra, cũng không được đánh giá." Nó nghĩ đến đó trong lòng có hơi ấm
ức, nhưng cảnh tượng trước mặt thật kì thú làm nó lập tức quên đi. Tuy nhiên, quên đi là tạm thời, cái tâm chưa đổi
tất có phát tác. Ấm ức cũng là Tình, chỉ là xem
Tình phát tác hay che giấu đến đâu thôi. Cho nên ở mức
của nó, Huệ không phải là Giới, càng không phải là Định, hãy còn xa mới đến Vô Lậu.
"Sư phụ, đây là
đâu vậy? Hai căn nhà kia thật kì quái, một xanh một đỏ, hẳn hai người trong đó rất vui tính." Minh Không chắp một tay trước ngực, ánh mắt sâu thẳm sáng ngời, gương mặt điềm tĩnh phi thường, cảm giác
giữ một thung lũng đầy nắng thân ông như khối
bạch ngọc, đoạn cất tiếng:
"Nhị vị lão huynh, xin trông hộ đồ đệ của ta, môn trung hữu sự, phải phiền đến nhị
vị." Vừa nói xong thì thấy
hai vị đi ra từ cửa sổ hai căn nhà, nhìn kĩ mới thấy cửa chính đều bị đóng chặt chặn lại. Hai người này trông rất kì quái, một người toàn thân màu xanh lam, một người toàn thân màu đỏ rực. Người xanh lam gương mặt trang nghiêm,
ánh mắt trầm hòa, đứng hơi lơ lửng trên mặt đất. Còn người màu đỏ khuôn mặt sáng rỡ, tươi cười nhưng ẩn chứa một nét to lớn khó diễn đạt, hai bàn chân dựng đứng, chỉ có các ngón
chân cắm thẳng vào mặt đất. Thằng bé thấy vậy há hốc mồm nghĩ: "Hai người
này kì dị mà công phu thật cao. Người kia đi lại lơ lửng trên mặt đất mà gương mặt vẫn bình
hòa, đã đến chỗ đăng phong, Âm
Nguyên ngự trị Dương khí, người còn lại chân dựng đứng, Nguyên Dương đã thay thế Âm khí hoàn toàn, cứ như đã thành Tiên rồi vậy."
Người màu xanh cười nhẹ, giọng như gió thu đi qua kẽ lá, nói: "Vất vả cho Đạo huynh rồi, sự vụ thật phức tạp." Người màu đỏ cất tiến nghe như chuông ngân: "Thật sung sướng, đời Đạo huynh nay đây mai đó phụng
sự Tiên Môn, Đạo Pháp, được Trời Đất chứng cho, muôn người kính ngưỡng." Vị màu
xanh quay sang vị màu đỏ cười bảo: "Huynh
ghen tị cảnh ấy sao?" "Sự đó không Thật vậy sao?" "Sự là vậy, nói ra thì không đúng là vậy. Vì sự vụ có lí của sự vụ, chỉ người quan đới với sự vụ mới
hiểu tính Chân của sự vụ ấy. Người không liên đới, càng nói càng bất Chân." "Ngươi lạ thật, sự vụ vốn có tính Thiện, cho nên cần người ta liên đới, cách biệt nhưng đồng nhất là lẽ của Đạo, chẳng phải thế sao?" Vị màu xanh lại mỉm cười đáp: "Làm việc cốt ở Chân, đó là viên toàn mà không gây lỗi."
"Ta lại cho rằng hành sự cốt
ở Thiện, cứu độ sinh mệnh chính là nâng cao uy đức của mình." "Huynh muốn lấy cái tư kiến của mình nói
về Đạo
sao?" "Vậy đệ định đem tư kiến của mình đánh giá ta sao?" Minh Không
cười lớn, tiếng cười lồng lộng như gió trời đập vào vách núi:
"Sự vụ là sự vụ ta cần làm ấy mà. Hai vị việc gì phải nhắc khéo ta như vậy?"
Vị màu đỏ cười tinh quái đáp:
"Minh Không có trí tuệ lớn, chỉ e trí tuệ không phải Minh Không." Minh Không nghiêm mặt, mắt khẽ nhắm hờ, cất tiếng: "Cảm ơn
Dương Tiên, trí huệ là do đồng hóa với Đạo mà viên đắc, chỗ khiếm khuyết của ta mong là không làm tổn thương sự vụ này." Vị màu xanh
chắp tay tiếp lời: "Minh Không
khiêm cung, thật có trang nghiêm.
Chính với Thiên Địa, Ứng với Đạo Pháp, dẫu là khuyết cũng đầy, dẫu là nhược cũng cường."
Thằng bé nghe mấy lời đối đáp ấy nhất thời khủng hoảng, ngồi bệt xuống đất nghĩ: "Đạo lí cao thâm, Đạo lí cao thâm. Họ dường như hiểu nhau, dường như khác nhau, tựa như cùng từ một cây mà ra, dù là nhánh khác nhau vẫn đồng nhất. Mà tuồng như vạn vật thiên địa đều vậy." Vừa nghĩ đến
đó vị màu
xanh chỉ thằng bé nói: "Cho
nó làm đệ tử chúng tôi hả?" Minh Không cả cười: "Âm Tiên có
nhã ý, liệu nó có phúc phận ấy không?" "Lần
này ông đi trừ diệt các ác linh dư đảng của Địa Ngục Ác Thần và Vạn Ác, hợp nhất trong một sinh mệnh mà giáng thế, chưa chắc đã về đúng không?" "Đạo huynh quá lời" "Thằng bé này có duyên phận với chúng tôi." Đến khi ấy thằng bé ngồi dậy lắc đầu ứa nước mắt nói: "Xin Sư Phụ cho con theo chân, dẫu là tử cảnh con cũng không từ
nan." Dương Tiên chỉ thằng bé nói: "Nó có lòng nghĩa hiệp, nhưng lòng nghĩa hiệp lại đầy tình. Tất có lúc mượn danh Đạo mà thỏa lấy tình. Minh Không, ông dạy nó Trí mà không dạy nó Huệ đấy chăng?" "Nó không học được Huệ thì tôi dạy nó thế nào vậy?" "Ông là Sư Phụ, không dạy được nó thì ai dạy được nó?" "Huệ là Đạo tâm mà sinh ra,
tôi dạy sao đây?" "Ông
có Huệ, sao không truyền cho nó? Đến Đạo còn truyền được, sao Huệ lại không truyền được?" "Dương tiên, chỉ e có lòng trao nhưng lại
không dám nhận. Nó gần Huệ mà không cảm được Huệ, thì tôi trao nó thế nào?"
Âm Tiên xen vào: "Minh Không, nó không nhận
là có phần trách nhiệm của ông đấy chứ?" "Không cứ mưa thì ướt, gia ân cho nó đâu có nghĩa nó đắc được?" "Vậy sao còn gia ân cho nó?" "Có phải là vì nó mà gia ân đâu?" "Nhưng nó được
gia ân đúng chứ?" Minh Không bật cười ha hả. Đoạn chắp tay nhìn hai vị Âm Dương Tiên
mà rằng: "Muốn nhắc Không này
chuyện vô vi, xin lĩnh ý."
Dương Tiên bất chợt đổ hàng lệ, lại chắp tay mà rằng: "Ngài đi lần này là vì Thiên Địa, chúng tôi chỉ biết lấy chút
Đạo mà tống
tiễn." Âm Tiên cũng chắp tay
mà rằng: "Dạy thằng bé này không phải vì nó,
ắt có ngọn
nguồn lớn, chúng tôi không phụ ngài đâu." Minh Không lại chắp tay chào. Thân hình như một làn
khói mỏng mờ dần rồi tan mất. Âm
Dương Tiên cùng nhìn đến thằng bé, lúc ấy nước mắt đang tràn ra trông thật đau lòng, đoạn lần lượt
nói:
"Nó ắt học được"
"Chúng ta ắt dạy được nó"
"Liệu nó có làm được không đây?"
"Chúng ta có giúp nó được không đây?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.