Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Phù Vân, (Ngoại truyện, 02)

Bất Tranh nhìn chằm chằm vào tay cha, đoạn hòi: "Phụ thân, tay có năm ngón, móng có 5, vậy là 10, trái có 10 phải có 10, vậy là 20, đủ cả thập toàn thập mỹ. Vậy tại sao người lại có hoa văn cả ở tay trái và tay phải nhiều như vậy?". Phụ thân Bất Tranh có sắc mặt uy nghiêm, hai mắt sáng rực, dáng đứng như núi lớn, mái tóc như mây bay, nghe câu hỏi chỉ cười mỉm. Những hoa văn trên tay ông ta bỗng tỏa sáng như mặt trời, rồi bay khỏi tay ông ta, tụ thành một một đóa sen rực rỡ chói lọi, trong khoảnh khắc làm tất thảy mọi vật được chiếu sáng như biến thành vàng ròng. Đoạn, ánh sáng đột ngột tan đi, đóa sen trong sát na xuất hiện trong tay ông ấy, trong suốt như pha lê, vẫn như đáng rực lửa, trên hay cánh tay lại lại xuất hiện vô số hoa văn như những dòng năng lượng đang tỏa phát. Khoảnh khắc đó Bất Tranh thấy như vạn vật xung quanh trong suốt, tất thảy đều thi nhau kể những cây chuyện đời đời kiếp kiếp, tâm tư nguyện vọng của chúng. Ri lại trong nháy mắt tất thảy vụt biến mất.

Bất Tranh vừa như tỉnh một giấc mộng, giật mình thốt lên: "Kì diệu, cha vừa khai mở toàn bộ sự sống, biến nơi này thành linh giới, khiến vạn vật xuất lộ". Vừa khi ấy, một thiếu phụ trẻ trung, nét mặt có đủ lục mỹ tướng, mũi thẳng, da trắng mặt ngọc, mi cong, mày ngài, mắt phượng, trên hai tay cũng vô số những hoa văn màu hoàng kim, bước đến mà rằng: "Bất Tranh, Ngộ tính tốt lắm. Vừa rồi chính là Cửu phẩm Liên hoa ấn, bao gồm tam căn tầng, nhị tĩnh tầng, nhị động tầng, nhất toàn tầng, vô hình đài. Con hãy ghi nhớ, mỗi tầng là một bộ động tác Đại Thủ Ấn, gồm ba loại: Vô hình Ấn, Bất Động Ấn, Vạn chuyển Ấn. Mỗi Ấn mỗi tầng đều liên đới với một trùng thiên, rốt cuộc có thể khai mở lối vào Cửu trùng thiên". Bất Tranh mặt đỏ ửng đáp: "Mẫu thân, con không ham tu đạo, chỉ muốn đọc sách rong chơi, xin đừng bắt con ghi nhớ những bí thuật của Hỏa Môn. Song thân muốn quy ẩn, nhưng con muốn bước ra đời kia, vui chơi một phen thỏa chí, để xem thiên hạ có màu sắc ra sao, nhân gian có hương vị gì". Thiếu phụ nét mặt có chút thất vọng, thở dài nói: "Lang quân, chàng đừng vì cái tên Vô Ngôn của chàng mà im lặng nữa, đứa bé này có đúng là mang Thiên Mệnh không vậy? Thiếp thật thất vọng về chính mình".

Phụ thân Bất Tranh là Vô ngôn mỉm cười đáp: "Nếu nó mang Thiên mệnh, nó có thể không mang Thiên mệnh được sao? Thiên Mệnh nằm trong mệnh của nó, nàng có thđem lại hay sao? Nếu nó không có chút Thiên Mệnh nào, vậy sao không chấp thuận cho nó làm người thường, có chút trí huệ, đắc sự rong chơi?". "Chúng ta sở dĩ ẩn ở Quy Huyệt là muốn tránh cho nó cái họa năm 22 tuổi, nay nó một mực không học Đạo, thì ma nạn làm sao vượt qua". "Họa mà diệt được Thiên Mệnh, thì phải trách Trời. Nàng có dám không?". "Thiếp chưa biết trách ai, nhưng vì chỗ vô năng mà gục ngã, thì phải trách mình. Muốn theo được Đạo phải Ngộ, muốn Ngộ sẽ có an bài, lí của nhà Đạo chính là như vậy". Bất Tranh nghe vậy thở dài nói: "Phụ thân, Mẫu thân, hai người bất tất phải nói nữa, con là Bất Tranh, đã không tranh thì hơn vạn vật làm gì, mà kém vạn vật thì làm sao. Xin song thân cho con được toại nguyện yên ổn".

Mẫu thân Bất tranh ngửa mặt nhìn trời, đoạn chậm rãi nói: "Bất Tranh, nhớ lời ta, Hỏa Môn vì có Chưởng môn hèn hạ tham tài vật, vì có đđệ tham sinh úy tử, vì các môn đđều không vị sư môn mà hành sự, lo bảo toàn bản ngã lợi ích, rốt cuộc họa diệt môn không tránh khỏi, đó là điều ta và phụ thân con mang nặng trong lòng. Sau này con dù muốn hay không cũng phải nhập Đạo, chấn hưng sư môn". "Mẫu thân, người tu Đạo chẳng phải tu Đạo đắc Đạo, cầu phi thăng, phản bổn quy chân sao, sao lại nói phải chấn hưng sư môn vậy?" "Hài tử, sư môn ta đã có lời sấm, rằng sau này khi chúng ta lần nữa bước ra đối diện với nhân gian, sđến lúc thực hiện một sứ mệnh cực kì vĩ đại. Nếu giờ hậu duệ của Hỏa Môn là con không kế thừa sư môn, sau này sứ mệnh ấy ra sao, do ai đảm nhiệm, còn ai chủ sự?" "Mẫu thân, dù con có kế thừa toàn bộ sở học của Hỏa môn, con cũng không muốn đứng ra chủ sự. Dẫu có cưỡi Thiết Mã (ngựa sắt) uy phong, ngoài sa trường diệt ngàn vạn binh mã cứu lấy quốc gia như phụ thân chẳng phải cuối cùng cũng bị hãm hại đấy sao? Con chẳng muốn làm Thiên mệnh cho ai, chẳng muốn dính mắc tới tranh chấp nhân gian hay tiên môn làm gì, chỉ muốn ngao du thôi. "

Vô Ngôn mỉm cười: "Bất Tranh, con muốn Bất Tranh với ai? Đạo lớn không tranh, con có lớn như Đạo không? Nhược bằng vì con bé nhỏ mà không tranh, thì cái không tranh ấy để làm gì?" "Thưa phụ thân, con tranh với Đạo sao được, con vì sự không tranh chứ không vì con, thì dẫu lớn hay nhỏ cũng là bất tranh, sao phải mang tâm phân biệt? Tâm phân biệt không phải là rào cản đến với Đạo sao?" Vô Ngôn bật cười: "Ngũ Sắc, nàng thấy sao? Này Bất Tranh, con có tính tranh biện, tất sau này nghi tâm trước Đạo sẽ lớn. Tuy vậy để ta nói con hay, Đạo tràn khắp mọi vật mà rỗng không, nên dung chứa mọi vật mà không tranh, nếu Tâm hoặc Trí con không lớn lao được, thì không dung được vạn vật. Không dung được thì sẽ tranh. Không tranh nổi sẽ oán. Nhưng con dám vì cái tên Bất tranh mà Bất tranh, sau này tiếp thu Thần Danh Thần Mệnh sẽ có đại Ngộ, thay đổi vĩnh viễn Mệnh của con."

Bất Tranh vỗ hai tay vào nhau: "Phụ thân không tranh với con nên giảng được lí cho con, vậy ra con tuy bất tranh mà thực ra là hẹp hòi. Giờ nếu con thực là Bất tranh, thì nên Ngộ hơn là nên Tranh".


Nói rồi Bất Tranh nhảy lò cò ra gần Long Quy, rồi cưỡi lên mà đi mất, vừa đi vừa cất tiếng cười trong như ngọc.

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Phù Vân, (Ngoại truyện, 01)

Bất Tranh năm đó 12 tuổi. Chàng ngồi buồn phiền nhìn ra phía chân trời, im lặng mãi như thế. Long Quy cất tiếng: "Tiểu tử, khi người ta buồn, thì nỗi buồn lớn hơn hay đối tượng của nỗi buồn lớn hơn". "Lão huynh nói ta nghe xem, ta nên buồn vì mình buồn, hay nên buồn vì điều đáng buồn?". "Tiểu tử, hay thay, ngươi nghĩ điều đó lựa chọn được chăng?". "Lão huynh, điều bám chấp là nơi ta, nếu ta được toàn năng trừ bỏ nó, thì tốt biết bao". "Ngươi thật hồ đồ, ta chưa thấy kẻ nào ưu phiền mà dứt được ưu phiền, chưa thấy kẻ nào than thở mà dứt được than thở, chưa thấy kẻ nào tuyệt vọng mà vứt bỏ được tuyệt vọng. Ngươi muốn trừ bỏ một tâm, cần bỏ từ cái tâm đằng sau tâm ấy". "Nói như huynh thật dễ, vậy ta tìm ra cái tâm cuối cùng mà bđược chăng?". "Ngươi là kẻ lười biếng không chuyên tu Đạo, thật không hiểu được. Ở cùng một diện tâm thái, tâm nào cũng mắc vào nhau, do đó ngươi tìm tâm tối hậu thì cũng ngờ nghệch như tìm chân trời. Ngươi phải noi theo Đạo lớn, thì sẽ thấy cái nhỏ trong cái nhỏ, bỏ từng hạt bụi sẽ sạch sẽ hơn".

"Lão huynh, đừng nói nữa, tâm với tình. Ta thật buồn quá. Cô nương ấy vừa đến chưa tròn một con trăng đã đi, sao ta cứ day dứt khó yên, lòng cđau kì lạ. Là ta đau, hay tâm ta đau, hay nghiệp nào vận nào ta không quan tâm nữa, ta chỉ muốn giải thoát khỏi cảm giác này". "Tiểu tử, hãy còn có tâm hướng Đạo. Ta thấy kẻ lụy tình nào cũng đều chỉ nhằm vào đối tượng của Tình ấy, chứ không thực muốn bỏ cái Tâm tình khđau ấy. Cũng nhờ ngươi chưa trải tình trường, nên trực giác thấy nỗi đau khổ là điều cần vượt thoát". "Ah, lão huynh mắng khéo ta, ta đích thực là muốn gặp cô nương ấy, hòng giải thoát khỏi cảm giác này, như kẻ khát cần nước, như kẻ mù cần được nhìn thấy". "Tiểu tử, sau này hãy trân trọng nỗi đau khổ". "Lão huynh, lời ấy thật kì quặc, sao ta phải trân trọng thứ làm tổn thương Tâm khảm, Tính mệnh?".

"Ta từng được nghe Thích Ca giảng Tứ Diệu Đế, nhờ vậy từ một con rùa già hơn ngàn năm thoi thóp được thành Long Quy. Tứ Diệu Đế, ấy mở đầu là KhĐế. Ngay khi ấy ta thấy một vị Thần nói với ta từ sâu thẳm, này con, Khđế là Diệu đế, vì khổ chịu là tiêu nghiệp, tiêu nghiệp có thể khiến sinh mệnh gần với giải thoát vì xa rời nghiệp lực hơn. Vđó lại nói với ta nữa, này con, Khđế là Diệu đế, vì từ khổ mà muốn hết khổ, thấy được thực tướng của nhân gian là khổ. Vị đó lại nói, này con, Khđế là Diệu đế, vì Khổ có thể khiến người ta sâu sắc, thức tỉnh. Vị đó lại nói, này con, kẻ nào chán ghét sự khổ thì cũng như yêu thích sự an nhàn, kẻ nào căm thù sự khổ cũng như si mê sự sung sướng, những kẻ đó đều không thấy được chỗ thực của Khổ. Tiểu tử, lúc đó ta bật khóc."

"Hay thay hay thay, lão huynh bật khóc làm gì?" "Tiểu tử, vị ấy nói với ta, này con, con vốn vì nghe những lời của Thế Tôn mà chịu đựng hơn một ngàn năm, nay cho con đắc được công đức, sau này đem công đức này cho người hữu duyên, đó lại chính là công đức của con. Tiểu tử, nay ta nói lại với ngươi đó". Bất Tranh ngẩn ngơ đáp: "Thật kì diệu, ta ở đây mà cảm nhận được từ bi của Thế Tôn. Lão huynh, Khổ chính là chân tính của tam giới, có thể từ đó mà vượt xuất Tình." "Ngươi hãy còn hạn hẹp,  chưa hiểu Khổ là gì, chỉ giỏi nói suông, sau này sẽ biết". "Lão huynh không thấy ta đang khđây sao? Sao ta lại không biết?" "Ngươi không nhẫn chịu được cái khổ mà liễu giải nó, chỉ thuận theo Khổ mà đau đớn, đó tuy là trả nghiệp mà không có thực Ngộ. Ngươi dù có thể cố nhẫn chịu thì sao, trong lòng lại mong giải tỏa bằng điều kiện bên ngoài chứ không buộng bỏ từ bên trong."

Bất Tranh nghe vậy, lập tức vỗ hai tay vào nhau, đáp: "Ta ngộ tính thật tệ, nay tuy chưa hiểu ra Tình cũng chẳng biết về Khổ, nhưng không để chuyện nam nữ làm đau đớn nữa".


"Tiểu tử, ngươi có thể Ngộ"

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Đồng hồ

1. Trong tư tưởng cổ, con người biết rằng thời gian không thuộc về họ, mà họ nằm trong thời gian, vì cả thời gian lẫn không gian mà họ tồn tại đều chỉ là một bối cảnh mà Thần tạo lập. Nói cách khác, con người tôn trọng thời gian vì thời gian thuộc về Thần. Những kẻ thấy được sức mạnh đó của Thời gian, rằng vật chất chân chính của thời gian không đo đếm bằng con người, đã dùng thời gian vào phụng sự Thần, nhờ đó thoát khỏi Thời gian và trở thành bất tử. Những kẻ khác không đủ niềm tin ấy: họ tin vào Thần nhưng không đủ chân tín để dâng thời gian cho Thần sự, nên buộc phải ở lại nhân gian. Càng ở lại, họ càng khổ đau: vì họ biết thời gian vốn thuộc về Thần, chứ không thuộc về họ, ngay khi họ dùng thời gian vào những việc tư dục cá nhân, họ đánh mất cả thời gian và chính mình.

2. Để chống lại nỗi ám ảnh đó, họ nghĩ ra cách đo đếm sự tồn tại của Thần, và nếu được, tận dụng sự tồn tại đó cho mình. Ban đầu, sự sợ hãi quyền năng của Thần khiến họ phải xây những đền đài công trình lớn lao chỉ để đo thời gian đó, và không chỉ đo mà còn ca ngợi thời gian. Nhưng việc ấy dường như mang lại lợi ích hơn là báo ứng, nên họ hào hứng thu nhỏ các công trình đó lại và ngày càng đem về cho mình. Phương thức ban đầu đo thời gian là dựa vào hào quang của Nhật Nguyệt Tinh Tú, mà mãi về sau thì dựa vào các nhịp dao động đều đặn để đo theo một chuẩn phân chia của con người.

3. Càng tư hữu Thời gian, con người càng nhận được ít thời gian, vì Thần trao thời gian cho họ để tồn tại vì Thần chứ không phải vì cá nhân. Một nỗi sợ hãi về thời khắc của tồn tại lớn lên dần, con người càng điên cuồng tìm cách cá nhân hóa cao độ toàn bộ thời gian của mình, và tước đoạt cả thời gian của người khác. Đó là cội nguồn của đồng hồ cá nhân: đồng hồ cá nhân là đời sống chật chội và nheo nhóc, là nỗi ám ảnh đã hóa thành sợ hãi. Sự chiếm đoạt dần trở thành phô trương, và đồng hồ trở thành biểu tượng của sự chiếm đoạt, của thành công nơi con người khi chiếm hữu tài vật của Thần. 

4. Đồng hồ đeo tay được cá nhân hóa, và trở thành những món đồ đắt tiền nhất: nó thường có hai hoặc ba kim, dài ngắn khác nhau, biểu tượng của thanh kiếm (cũng như những kẻ đã biến trí tuệ của Thần thành công cụ chinh phạt) và quyền trượng (cây gậy phép của bí mật sự sống trở thành quyền lực của nhà vua tàn bạo), chỉ về phía những phân mốc của tồn tại, mà giờ đây được cắt đều ra, nhỏ bé, phân đoạn, đều đặn, và phục tùng.

5. Nếu con người thức tỉnh, nhận ra rằng thời gian chính là cơ hội của thần sự, mỗi việc làm đều là đang cải sửa điều chưa tốt, mỗi phó xuất là viên thành đặc tính cá nhân, từng lời nói công ăn việc làm đều là hoàn cảnh để tu luyện..., thì con người sẽ trao cho tội lỗi của loài người một số phận mới: từ nay, những vật đại diện cho sự chiếm đoạt các sức mạnh của Thượng Đế có thể trở thành công cụ nhắc nhở rằng con người đang sử dụng thời gian mà Thần ban cho để hành sự và chuyển hóa. 

6. Vì vậy, đừng vội vứt đồng hồ đi. Trái lại, hãy dùng nó để phụng sự Thần mệnh. Đây chính là Chân Thiện có thể cải hóa mọi sinh mệnh. Em có thể, phải không?

Phù Vân, (Ngũ hành, 07)

Thần Xanh Đỏ gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, dù phải thú thực với ngươi rằng ta không nghĩ mình sẽ có ngày tu lên cao thế, lại càng không nghĩ ta có đệ tử siêu vượt lên tầng này, vốn là điều được tiên tri rằng chỉ Đại sư huynh của ta là Thần Long mới có thđạt được. "Ta" ở trong tương lai đã nói với ngươi rằng cử ngươi đi gặp một người, vậy chính là đi gặp ta vào lúc này đây rồi". Nguyệt Quang chắp tay cúi đầu thưa: "Con thật hồ đồ. Qua lời sư phụ kể mới  biết rằng việc bội phản của hai kẻ kia đều đã được báo trước, và sư phụ lại chính là có ý đem mình ra nhẫn chịu cảm hóa giải thoát các ác niệm của họ. Vậy là con không vượt qua được Kim Hoại, không thể vượt qua cửu tử trùng sinh rồi". "Tiểu tử, lúc này tầng thứ ta tuy chưa ở chỗ ngươi, nhưng nên nhớ rằng trong Bạch Môn chú trọng về Mệnh sinh ra Tính, nghĩa là không phải thuần Mệnh, không hẳn là thuần Tính, cũng khó mà nói rằng Mệnh sinh Tính thì đâu là chỗ chú trọng bậc nhất. Mệnh là nguyên căn (gốc rễ), Tính là quả vị. Ta thấy ngươi viên thành Mệnh quá nhanh, thường lại muốn có xu hướng Tính sinh ra Mệnh, chỉ là không hiểu sao "ta" của tương lai lại hướng ngươi theo lối ấy. Có thể rằng muốn bồi dưỡng ngươi cấp tốc, nên muốn ngươi đột phá tính trước, sẽ dễ dàng đẩy ngươi qua các bí pháp. Tuy vậy ta càng cần cảnh báo ngươi rằng, việc đó cũng chỉ có thể căn cứ rằng ngươi rất có tư chất về Tính Thiện hoặc Chân tính. Nếu sau này có người cũng dùng phương pháp Tính sinh ra Mệnh trong Bạch Môn mà đào tạo đệ tử, đảm bảo kẻ vốn nặng nhân tâm sẽ làm điều cực phản hoại như ngươi đã chứng kiến với ta. Tiểu tử, nhớ kĩ, ta sở dĩ chấp nhận, là muốn dùng mình mà hóa giải một trường ác nghiệp hung tợn mà chúng khi trưởng thành có thể gây ra, đó là nguyện ý của ta. Sau này ngươi chớ làm như vậy".

Những điều ấy khiến Nguyệt Quang lại rơi vào suy tư. Nhất là trong lúc này chàng lại càng lẫn lộn: "Sao nghe lời của sư phụ ta lại bài trừ thế? Do ta tự thấy mình đang ở tầng cao hơn sư phụ chăng? Hay do sư phụ lúc này không bằng sư phụ dạy dỗ ta nên ta âm thầm bài trừ vậy? Rõ là ta có thể biện giải vấn đề tu luyện của mình hòng cho thấy ta vốn chính là một cái lí của tu luyện, nhưng ta lại cũng dường như không dám làm vậy. Thật hồ đồ, ta muốn tranh biện chăng, chuyện đó như không phải chỉ là bất kính hay tôn kính,  lại có thể do tâm tranh đấu hoặc kiêu mạn trong ta? Nhưng ta lại nghĩ điều còn hệ trọng hơn là ta đang khó mà nhận định điều này tĐạo. Thực ra ta chưa biết phải đột phá thế nào. Ah, quá quan từ Mệnh thật khó, muốn Ngộ mà khó Ngộ, muốn biết mà khó biết. Sư phụ từng nói sẽ có một công pháp Tính Mệnh song tu xuất hiện, điều hòa được Tính và Mệnh, có thể nào môn ấy bù khuyết cho cái quá khó đột phá của Mệnh?". Lúc ấy Thần Xanh Đỏ mỉm cười nói: "Trầm tư mà ánh mắt không phát phóng, tất là không có sân hận, không hướng ngoại. Ngươi bị phê phán mà da mặt chỉ động ở trán rất ít, vai không biến đổi, chứng tỏ công phu hàm dưỡng thiền định không tồi, cũng cho thấy rằng sự tu mệnh là có thành tựu, lại không phải là thành tựu nhỏ". "Sư phụ, lời của người làm con thật xấu hổ. Con vừa rớt ở quan Âm Hoại, vậy là cửu tử không qua, trùng sinh bất kiến, may là chưa thành làm hại sư phụ. Giờ con nắm được diễn lí của ngũ hành, mà không khống chế được ngũ hành, vậy là giới hạn trong ngũ hành. Con lúc này thật khó nghĩ, lại chẳng biết làm sao để gần được Đạo. Xin sư phụ chỉ lối cho con".

"Hảo đđệ. Kẻ không nhìn đúng thực tế của mình thì không thực Chân được, sẽ khó mà tu cao lên. Đồ nhi, ngũ hành có âm dương, thực tế là chỉ giảng phần dương. Nói rằng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lại từ đó mà nói Âm Kim, Âm Mộc, Âm Thủy, Âm Hỏa, Âm Thổ chính là nói rằng gốc của Âm là Dương, mặc định ngũ hành là ngũ Dương, không phải là mười hành. Nên nói đạo Ngũ hành là sinh-đôi, 5 sinh đôi là 10, 10 ấy chính là 5. Vì sao vậy? Vì hễ vật tựu thành sự, thì sự-vật ấy là biểu hình của ngũ hành tương phối, Âm Dương sóng đôi, nên sự-vật ấy là chỗ tựu thành của Mệnh, là cái Mệnh cần đột phá, đột phá đến cuối rồi thì Mệnh đã hoàn vẹn là tương đồng với Tính, đây là phản bổn quy Chân, Mệnh quy nguyên Tính". "Thưa sư phụ, dùng Mệnh đđột phá Tính, phải chăng chỗ mất uyên nguyên của sinh mệnh là Tính, chỗ lớn uyên nguyên là Mệnh? Có công pháp muốn bù vào chỗ mất, có công pháp muốn dựa vào chỗ lớn. Kẻ muốn bù được cái mất phải đem điều đó đến cho sinh mệnh khác. Còn kẻ muốn dựa vào chỗ lớn phải tự trông cậy nơi mình, phải chăng là cái lí đó". "Có ngộ tính. Ngũ hành đặc dị ở chỗ, là Mệnh thể theo tính, nên có thđột phá Ngũ hành mà về với mệnh. Ngươi đã biết vật chất là có nhiều chiều cạnh, tại sao lại giảng ngũ hành? Vì Ngũ hành là cửa của Mệnh giao với Tính. Kẻ hiểu cái lí của Ngũ hành có thể từ Tính mà diễn hóa Mệnh. Ngũ hành là dạng hình của mọi vật chất, vậy nên chỉnh sửa nó có thể cải hóa một diện vật chất cực lớn, lại tác động đến những bề tâm tính cực sâu. Này con, khi nào con thật sự ước chế, diễn hóa được Ngũ hành, khi đó con không còn trong Ngũ hành nữa."

Nguyệt Quang hít một hơi dài, lại ngẩng nhìn trời đêm, đoạn thưa rằng: "Con thấy thực ra sâu trong con tuy có năng lượng cường đại của Long Nguyên Công, mà vẫn như ở trong tam giới này, vẫn có Tình, có phẫn nộ, có hi vọng, tâm chẳng an nhiên. Với từng ấy phiền não, con chưa thấy mình hiểu được chỗ lớn của tiên đạo. Dẫu con có điều hóa được ngũ hành, có gì để nói con là người tiên". "Ngoan lắm. Để ta nói con hay, Ngũ hành có thể ngự trị người ta, là vì vật chất của người ta chỉ là hiện hữu của Tình. Ngày nào con bỏ cái Tình trong Mệnh, cứ như nhà Phật bỏ cái Tình trong Tính, thì con sẽ thấy chỗ lớn của Tiên Đạo." "Thưa sư ph mấu chốt là Tình sao? Có phải chỉ trong tam giới này mới có Tình? Vậy các chủng Ma hoại thì sao?" "Tiểu tử, ngươi không hiểu chỗ sâu xa của tam giới, không biết cái thực là Tình. Ngươi vẫn chỉ thấy cái Tình như cảm xúc, không thấy cái Tình ngấm trong Mệnh". "Con muốn thấy điều sâu xa ấy thì phải làm sao đây?" "Ngũ hành là vật chất xếp chồng tầng tầng lớp lớp, ta gọi đó là bề dọc. Muốn hiểu Tình, ngươi phải đi qua bề ngang, đó là Lục Đạo. Ngươi dám đi chăng?"

"Con muốn vượt qua Tình trong cả Tính và Mệnh. Xin sư phụ chỉ lối cho con". "Hay lắm, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp sư thúc ngươi, ông ta sẽ dạy cho ngươi về lục đạo". "Thưa sư phụ, phải chăng sư thúc là Từ Thức?". "Từ Thức nào vậy? Sư thúc ngươi là TĐạo Hạnh".


"Ôi. Con quay trở về hơn 400 năm trước đấy sao?"

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Phù Vân, (Ngũ hành, 06)


Địa ngục Ác thần cười gằn: "Ngươi không thể xuyên phá thời không này mà can thiệp được nếu không có sự giúp đỡ của ta. Hãy hứa giải thoát cho ta khỏi mệnh của ngươi, ngươi sẽ toại nguyện". "Nếu ta không xuyên phá được thời không này, ngươi có năng lực gì mà làm được?". "Ngươi thật dốt nát. Cái Ác tự có liên lạc với nhau. Cái Ác mà ta trông quản bao gồm có thể liên hệ với tất thảy điều Ác trong tam giới. Mỗi sự liên kết là một cánh cửa, ngươi đồng hóa với đặc tính vật chất của sinh mệnh nào thì có thể mở cánh cửa thời không của sinh mệnh ấy mà bước vào. Hiện nay vật chất giữa ngươi với thời không này không có gì tương đồng. Nhưng ta thì có thể. Đó là quyền năng của Ác thần như ta. Ngươi hẵng còn là kẻ tập đòi tu luyện, không hiểu được cái lí đó". "Ngươi là ma quỷ, nói đạo lí thì ta tin được sao?". "Chính phản trong vũ trụ đều có đạo lí liên đới, tại sao Chính biết mà Phản không biết? Không biết được thì chúng ta can nhiễu đến những kẻ mở miệng là đạo lí như các ngươi thế nào?". Nguyệt Quang trầm ngâm nghĩ: "Hắn chính là nói ra đạo của ma quỷ, nhưng lại rất đúng trong hoàn cảnh này. Than ôi, sư phụ bị đám phản đồ kéo lê trên cát bỏng. Ta còn chần chừ thì thật vô đạo". Động một niệm đó Nguyệt Quang đã thấy mình bị kéo vào một không gian đỏ quạch. Chàng không biết rằng ngay lúc đó Từ Thức vừa xuất hiện và bật thốt: "Hài tử, chớ nghe lời ma quỷ". Chỉ tiếc là không kịp nữa.

Lại kể Nguyệt Quang bị lôi vào một cánh cửa đỏ quạch, chỉ nghe thấy tiếng cười của Địa ngục Ác thần: "Tiểu tử, ngươi có điều ngươi muốn, hẹn gặp lại ngươi". Nguyệt Quang chưa nghĩ được gì thêm, đã thấy mình xuất hiện trước Vạn Thiện và Sùng Đạo. Hai người đang cưỡi ngựa, chợt thấy một người xuất hiện không biết từ đâu, thì kinh hoảng dừng ngựa lại. Vạn Thiện nghiêng người, ánh mắt long lanh cất tiếng: "Xin hỏi công tử là cao nhân phương nào?". Sùng Đạo quát lên: "Chớ hỏi hắn nhiều. Giữa nơi hoang vắng đột nhiên chặn đường, tất là kẻ bất hảo. Ngươi mau khai tên, nếu không đừng trách bọn ta". Nguyệt Quang im lặng, chàng thấy mắt chàng tối sầm lại, thật khó mà cất lời, đoạn cố mà nói: "Hai vị, xin giao lại người đang bị kéo sau ngựa. Tại hạ hứa sẽ rời luôn, không lí gì đến mọi việc xảy ra". Sùng Đạo chỉ thẳng vào mặt Nguyệt Quang: "Tặc tử, ngươi chớ hung hăng làm càn. Kẻ bọn ta đang áp giải về chỗ quan sai là trọng phạm. Hắn dùng uy tín là chân nhân đắc Đạo mà lừa đảo thiếu nữ, cự gia, lấy tài vật tình cảm người ta làm lợi cho mình, nhơ bẩn hơn cả cát bụi. Nay chúng ta phát hiện ra điều đó, giải hắn lên quan, tuyên cáo trước bàn dân, để không kẻ nào dám làm bậy nữa". Vạn Thiện thở dài: "Công tử, ngươi có dung mạo đẹp đẽ, tấm lòng thiện lương, hẳn đang hiểu lầm. Kẻ ác chịu điều ác, người Thiện đắc quả thiện. Xin công tử nhường đường, trời đã sắp tối rồi, kẻ bị kéo lê kia làm những điều bại hoại con cả giòi bọ".

Nguyệt Quang khó mà kìm nén được, đoạn gầm lên rằng: "Lũ phản đồ, các ngươi có thể một tay che trời sao? Đến giòi bọ còn có đức hơn các ngươi. Hãy xuống ngựa chịu tội, đừng để ta phải cất công ra tay". Còn chưa dứt lời, Sùng Đạo đã vung tay tung một tấm lưới lớn, đoạn bắt quyết đọc một âm vang vọng: "Hum". Âm thanh kéo dài tưởng như xuyên phá không gian, chỉ thấy tấm lưới đổi sang màu tím ngắt tỏa ra hơi lạnh nóng lẫn lộn chụp xuống đầu Nguyệt Quang. Nguyệt Quang lập tức định thần, khẽ nhắm mắt, dùng khẩu quyết "Phong Bế", từ tim và thận xuất hiện một làn xanh đỏ tinh khiết bay lên, đẩy bật tấm lưới, lại khiến nó tan biến vào hư không. Sùng Đạo thất sắc quát hỏi: "Tặc tử, ngươi là ai mà trộm tiên đạo của môn phái ta? Vừa rồi có phải là Phong Bế trong tứ phong ấn của Bạch môn? Đây là bí pháp chỉ dành cho chưởng môn, ngươi sao dám trộm cắp của pháp môn khác?". Nguyệt Quang trừng mắt nhìn Sùng Đạo, đoạn nói: "Phản đồ, ngươi còn mở miệng nói chuyện môn phái sao? Tự cổ chí kim, phản môn diệt sư là đáng khinh bỉ bậc nhất". Sùng Đạo còn chưa biết nói sao, Vạn Thiện đã kinh nghi nghĩ thầm: "Hắn hẳn đã trông thấy mọi chuyện, lại có tiên pháp cao cường dường như hơn cả Thần Xanh Đỏ, rất có thể là một tiền nhân của Bạch Môn".  Chúng còn chưa kịp nghĩ thêm, đã thấy Nguyệt Quang ôm Thần Xanh Đỏđoạn chàng đặt ân sư lên một tảng đá, truyền Dương mộc sinh khí vào, lại dùng một vật chất nữa bao quanh Thần Xanh Đỏ một lớp màn trắng sáng chấm đỏ. Đây chính là công năng Thần huyết của Thần mạch công, lớp thứ nhất của Bồ tát hiện thế công, có tác dụng tiêu trừ vạn loại thương tổn.

Vạn thiện bỗng bật khóc mà rằng: "Phải lắm, phản môn diệt sư, hủy sư hủy môn, tội gì cũng là do ta cả. Ta 17 tuổi ngây dại, bệnh tật đầy mình, cha mẹ vì ta mà tiêu tán gia sản tìm thuốc chữa. Có kẻ tìm đến nói là có thể chữa cho ta, rồi nhân chữa mà chiếm đoạt thân xác ta, lại còn nhốt bố mẹ ta trong động sâu vĩnh viễn. Phải đấy, công tử, ngươi muốn công đạo? Hãy lấy công đạo mà tiêu diệt ta đi, ta không sống nổi với thứ công đạo ác nghiệt đó? Cái gì là Duyên là Nghiệp? Ta yêu hắn, nhưng hận hắn, căm thù hắn, mà không biết làm sao vạch mặt hắn? Ta chỉ cần hắn thừa nhận tội lỗi của hắn, hắn lại khăng khăng rằng hủy hoại gia đình ta là việc Thiện? Đó là sư môn của công tử, là đạo lí đó chăng? Sùng Đạo, chàng đi đi, tàn cục này là cho thiếp, là vì thiếp, để thiếp đem thân này đày xuống địa ngục, ngày ngày uống nước Nại Hà đằm mình vào rừng chông núi đao, đặng quên đi tủi nhục kiếp này". Sùng Đạo ứa nước mắt: "Vạn Thiện, từ lần đầu gặp nàng ta đã nguyện chết vì nàng. Kẻ mà nàng gọi là lang quân kia nói với ta rằng, con chớ lại gần kẻ Ác. Hắn gọi nàng là kẻ Ác đó. Kẻ giả dối gọi nàng là kẻ Ác đấy. Đó là kẻ mà nàng gọi là chồng, ta gọi là sư phụ đấy. Hôm nay trời sập xuống ta cũng cùng sống cùng chết, cớ gì phải chia li nữa, ta thấy cũng đủ rồi". Đoạn Sùng Đạo nói với Nguyệt Quang: "Ngươi hẳn là tiền bối Bạch môn, nắm trong tay tiên thuật, cần làm gì thì làm đi, ta dù có chết cũng ghi trong xương tủy nỗi ghê tởm tiên môn bại hoại này".

Nguyệt Quang ngửa cổ cười bi thiết: "Khốn nạn. Các ngươi dâm dục, tư thông với nhau mà giết chồng sát sư. Vậy mà mở miệng dám nói đạo nghĩa. Ta không cần thấu biết ẩn tình cũng biết rằng các ngươi hẳn xuất thân là dòng dõi đại gian ác, vì thế nên ân sư mới đem các ngươi theo để cải hóa ước chế. Người biết sẽ có ngày dao sắc đâm vào thân, sao còn mang theo hả người? Hai ngươi hoặc tự xuống ngựa chịu tội, hoặc ta nhất quyết tiêu trừ". Ngay lúc ấy, Vạn Thiện bay về phía Nguyệt Quang như một làn khói mỏng màu đen, quanh thân tỏa ra một mùi hăng hắc cùng màu xanh xám. Nguyệt Quang bật lên một niệm: "Ủa. Ả này thuộc về Kim Hoại, Âm Hoại, sao lại có biểu hiện của Mộc Độc". Vừa kịp nghĩ thế từ tay trái Nguyệt Quang một quả cầu lửa đã bốc lên chụp lấy Vạn Thiện. Ả kêu rú lên lăn qua lăn lại trên cát, đoạn ho ra một búng máu, giọng nói nghe như cát bỏng cứa vào nhau: "Ngươi là ai mà có thể dùng tam muội chân hỏa?". Sùng Đạo cấp tốc nhảy xuống ôm chầm lấy Vạn Thiện mà rằng: "tam muội Chân hỏa là lửa luyện từ Thân Tâm Ý đã viên thành thuần tính, trải qua Long Nguyên công mới có được. Nàng ơi, vậy là hôm nay hai ta đồng sinh cộng tử ở đây rồi". Vạn Thiện rờ tay bị cháy nham nhở lên má Sùng Đạo, đoạn hỏi: "Chàng có dám chết vì thiếp không?". "Có chứ, chắc chắn chứ". "Chàng nguyện ý chứ?". "Chắc chắn rồi, chắc chắn là thế rồi".

Chính lúc ấy Vạn Thiện há miệng, một tia màu trắng đục chụp lấy mặt Sùng Đạo. Sùng Đạo ú ớ rồi gục xuống, từ trong thân những ánh sáng trắng tinh liên tục tỏa ra và thu hút vào thân Vạn Thiện. Nguyệt Quang thấy cảnh tượng ấy bất giác sững người. Chợt nghe giọng nói mệt mỏi của Thần Xanh Đỏ: "Công tử chớ bất ngờ, đó là ác thuật của Vạn độc môn, hấp nguyên phệ thuật (Thuật hút và chiếm lấy nguyên khí). Ah, ta chỉ muốn hậu nhân của Vạn Độc môn có cơ hội làm thiện sự, cải sửa ác nghiệp đè lên cả nghìn môn nhân của họ, ai ngờ hậu nhân của Vạn độc môn độc vẫn hoàn độc, ác vẫn hoàn ác. Học trò ta là hậu nhân của một hắc phái miền Bắc, chuyên sống bằng lừa đảo. Ta cũng định giúp y chuộc lỗi cho dòng họ, mong y tu luyện xong có thể về cải hóa nơi ấy. Than ôi muốn nhất trụ kình thiên (một tay chống trời) mà không ngờ lực bất tòng tâm, thiên ý bất lường". Lúc ấy đã thấy Vạn Thiện đẩy cái xác khô quắt của Sùng Đạo, lại đứng lên, hai mắt quắc đỏ, thân khí tím biếc. Thần Xanh Đỏ bật thốt: "Vô lí, thật vô lí, làm sao lại có tử khí (khí tím) được? Đó là lớp cuối cùng của Địa ngục ác nguyên, là Vạn ác vô nguyên công". Lúc ấy Vạn Thiện chợt bay cao lên, từ hai khóe mắt máu chảy ròng ròng, cúi xuống nhìn Thần Xanh Đỏ và Nguyệt Quang, nói: "Phu quân, đừng gọi ta là Vạn Thiện nữa. Vạn Thiện đã chết rồi. Ta giờ là Vạn Ác. Một ngày nào đó ta sẽ gặp lại chàng, sẽ buộc chàng phải khổ đau, bắt chàng phải yêu ta, khiến chàng phải khổ sở như thiêu đốt, vĩnh viễn ám ảnh". Nói xong ả bay vút đi. Nguyệt Quang thẫn thờ nhìn theo lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi, Địa ngục Ác thần, ngươi chính là muốn thân xác của ả. Ả có đủ Âm độc diệt Thân khiến người ta thân thể tử vong, Âm hại diệt Tâm khiến người ta dám ác dám hủy nhục đạo líÂm hoại diệt Ý khiến người ta si mê hành ác, lại có Địa ngục công. Ngươi chính là đã nhắm vào ả từ đầu. Ta thật ngu dại". Nguyệt Quang không biết rằng đây chính là khởi nguồn của họa diệt môn.


Thần Xanh Đỏ hắng giọng: "Công tử, công tử nếu để ta bị chúng cắt gân phế công đày đọa, thì môn phái ta được cứu. Ta sau này viên thành Long Nguyên Công tự biết cứu mình. Công tử cứu ta, lại thành tạo ra một ma nạn tương lai cho Bạch môn. Công tử với ta hình như cùng thuộc về Bạch Môn, điều này nên hiểu ra sao đây? Lại nữa, phải chăng lúc nãy đã gọi ta là Ân sư?".