Thần Xanh Đỏ gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, dù phải thú thực với ngươi rằng ta không nghĩ mình sẽ có
ngày tu lên cao thế, lại càng
không nghĩ ta có đệ tử siêu vượt lên tầng này, vốn là điều được tiên tri rằng chỉ Đại sư huynh của ta là Thần Long mới có thể đạt được. "Ta" ở trong tương lai đã nói với ngươi
rằng cử ngươi đi gặp một người, vậy chính là đi gặp ta vào
lúc này đây rồi". Nguyệt Quang chắp tay cúi đầu thưa: "Con
thật hồ đồ.
Qua lời sư phụ kể mới biết rằng việc bội phản của hai kẻ kia đều đã được báo trước, và sư phụ lại chính là
có ý đem mình ra nhẫn chịu cảm hóa
giải thoát các ác niệm của họ. Vậy là con không vượt qua được Kim Hoại, không thể vượt qua cửu tử trùng sinh rồi".
"Tiểu tử, lúc này tầng thứ ta
tuy chưa ở chỗ ngươi, nhưng nên nhớ rằng trong Bạch Môn chú trọng về Mệnh sinh ra Tính, nghĩa là không phải thuần Mệnh, không hẳn là thuần Tính, cũng khó mà nói rằng
Mệnh sinh Tính thì đâu là chỗ chú trọng bậc nhất. Mệnh là nguyên căn (gốc rễ), Tính là quả vị. Ta thấy ngươi viên thành Mệnh quá
nhanh, thường lại muốn có xu hướng Tính sinh ra Mệnh, chỉ
là không hiểu sao "ta"
của tương lai lại hướng ngươi theo lối ấy. Có thể rằng muốn
bồi dưỡng ngươi cấp tốc, nên muốn ngươi đột phá tính trước, sẽ dễ dàng
đẩy ngươi qua các bí pháp. Tuy vậy ta càng cần cảnh báo ngươi rằng, việc đó
cũng chỉ có thể căn cứ rằng ngươi rất có tư chất về Tính Thiện hoặc Chân tính. Nếu sau này có
người cũng dùng phương pháp Tính
sinh ra Mệnh trong Bạch Môn
mà đào tạo đệ
tử, đảm bảo kẻ vốn nặng nhân tâm sẽ làm điều cực phản hoại như ngươi đã chứng kiến với ta. Tiểu tử, nhớ kĩ, ta sở dĩ chấp nhận, là muốn dùng mình mà hóa
giải một trường
ác nghiệp hung tợn mà chúng khi trưởng thành
có thể gây ra, đó là nguyện ý của ta. Sau này ngươi chớ làm như vậy".
Những điều ấy khiến Nguyệt
Quang lại rơi vào suy tư. Nhất là trong lúc này chàng lại càng lẫn lộn: "Sao nghe lời của sư phụ ta lại bài trừ thế? Do ta tự thấy mình đang ở tầng cao hơn sư phụ chăng? Hay do sư phụ lúc
này không bằng sư phụ dạy dỗ ta nên ta âm thầm
bài trừ vậy? Rõ là ta có thể biện giải vấn đề tu luyện của mình
hòng cho thấy ta vốn chính là một cái lí của tu luyện, nhưng ta lại cũng dường như không dám làm vậy.
Thật hồ đồ, ta muốn tranh biện chăng, chuyện đó như
không phải chỉ là bất kính hay tôn kính, lại có thể do tâm tranh đấu hoặc kiêu mạn trong ta?
Nhưng ta lại nghĩ điều còn hệ trọng hơn là ta đang khó mà nhận định điều này từ Đạo. Thực ra ta chưa biết phải đột phá thế nào. Ah, quá quan từ Mệnh thật khó, muốn Ngộ mà khó Ngộ, muốn biết mà khó biết.
Sư phụ từng nói sẽ có một công pháp Tính Mệnh
song tu xuất hiện, điều hòa được Tính và Mệnh, có thể nào môn ấy bù khuyết cho cái quá khó đột phá của Mệnh?". Lúc ấy Thần Xanh Đỏ mỉm cười
nói: "Trầm tư mà ánh mắt không phát
phóng, tất là không có sân hận, không hướng ngoại. Ngươi bị phê phán mà da mặt chỉ động ở trán rất ít, vai không biến đổi, chứng tỏ công phu hàm dưỡng thiền định không tồi, cũng cho thấy rằng sự
tu mệnh là có thành tựu, lại không phải là thành tựu nhỏ". "Sư phụ,
lời của người làm con thật xấu hổ. Con
vừa rớt ở quan Âm Hoại, vậy là cửu tử không qua, trùng sinh bất kiến, may là chưa thành làm hại sư
phụ. Giờ con nắm được diễn lí của ngũ hành, mà không khống chế được ngũ hành, vậy là giới hạn trong ngũ hành. Con lúc này thật khó nghĩ, lại chẳng biết làm sao để gần được Đạo. Xin sư phụ chỉ lối cho con".
"Hảo đồ đệ. Kẻ không nhìn đúng
thực tế của mình thì không thực Chân được, sẽ khó mà tu cao lên. Đồ nhi, ngũ hành có âm dương, thực tế là chỉ giảng phần dương.
Nói rằng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lại từ đó mà nói Âm Kim, Âm Mộc, Âm Thủy, Âm Hỏa, Âm Thổ chính là nói rằng gốc của Âm là Dương, mặc định ngũ hành là ngũ Dương, không phải là mười hành. Nên nói đạo Ngũ
hành là sinh-đôi, 5 sinh đôi là 10, 10 ấy chính là 5. Vì sao vậy? Vì
hễ vật tựu thành sự, thì sự-vật ấy là biểu hình của ngũ hành tương phối, Âm Dương sóng đôi, nên sự-vật ấy là chỗ tựu thành của Mệnh, là cái Mệnh cần đột phá, đột phá đến cuối rồi thì Mệnh đã hoàn vẹn là tương đồng với Tính, đây là phản bổn quy Chân, Mệnh quy nguyên
Tính". "Thưa sư phụ, dùng
Mệnh để đột phá Tính, phải chăng chỗ mất uyên nguyên của sinh mệnh là Tính, chỗ lớn uyên
nguyên là Mệnh? Có công pháp muốn bù vào chỗ mất, có công pháp muốn dựa vào
chỗ lớn. Kẻ muốn bù được cái mất phải đem điều đó đến cho sinh mệnh khác. Còn kẻ muốn dựa vào chỗ lớn
phải tự trông cậy nơi mình, phải chăng là
cái lí đó". "Có ngộ tính.
Ngũ hành đặc dị ở chỗ, là Mệnh thể theo tính, nên có thể đột phá Ngũ hành mà về với mệnh. Ngươi đã biết vật chất là
có nhiều chiều cạnh, tại sao lại giảng ngũ hành? Vì Ngũ hành là cửa của Mệnh giao với Tính. Kẻ hiểu cái lí của Ngũ hành có thể từ Tính mà diễn hóa Mệnh. Ngũ hành là dạng hình của mọi vật chất, vậy nên chỉnh sửa nó có thể cải hóa một diện vật
chất cực lớn, lại tác động đến những bề tâm tính cực sâu. Này con, khi nào con thật sự ước chế, diễn hóa được Ngũ hành, khi
đó con không còn trong Ngũ hành nữa."
Nguyệt Quang hít một hơi dài, lại ngẩng nhìn
trời đêm, đoạn
thưa rằng: "Con thấy thực ra
sâu trong con tuy có năng lượng cường đại của Long Nguyên Công, mà vẫn như ở trong tam giới này, vẫn có Tình, có phẫn nộ, có hi vọng, tâm chẳng an nhiên. Với từng ấy phiền não, con chưa thấy mình hiểu được chỗ lớn của tiên đạo. Dẫu con có điều hóa được ngũ hành, có gì
để nói con là người tiên". "Ngoan lắm. Để ta nói con hay, Ngũ hành có thể ngự trị người ta, là vì vật chất của người ta chỉ là hiện hữu của Tình.
Ngày nào con bỏ cái Tình trong Mệnh, cứ như nhà Phật bỏ cái Tình trong Tính, thì con sẽ thấy chỗ lớn của
Tiên Đạo." "Thưa sư phụ mấu chốt là Tình sao? Có phải chỉ trong tam giới này mới có Tình? Vậy các chủng Ma hoại thì sao?" "Tiểu tử, ngươi không hiểu chỗ sâu
xa của tam giới, không biết cái thực là Tình. Ngươi vẫn chỉ thấy cái Tình như cảm xúc,
không thấy cái Tình ngấm trong Mệnh". "Con muốn thấy điều sâu xa ấy thì phải làm sao
đây?" "Ngũ hành là vật chất xếp chồng tầng tầng
lớp lớp, ta gọi đó là bề dọc. Muốn
hiểu Tình, ngươi phải đi qua bề ngang, đó là
Lục Đạo. Ngươi dám đi chăng?"
"Con
muốn vượt qua
Tình trong cả Tính và Mệnh. Xin sư phụ chỉ lối cho con". "Hay lắm, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp sư thúc
ngươi, ông ta sẽ dạy cho ngươi về lục đạo". "Thưa sư phụ, phải chăng
sư thúc là Từ Thức?". "Từ Thức nào vậy? Sư thúc ngươi
là Từ Đạo
Hạnh".
"Ôi.
Con quay trở về hơn 400 năm trước đấy sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.