(...)
1. Ta từng rửa chân cho chiên ta để chiên ta được Sạch, nhưng hễ chiên ta đối diện với con của con người, họ lại nhiễm bẩn.
2. Thật, giữa điều Sạch mà ta ban và cái bẩn mà họ nhận, họ chẳng biết đâu là ta, đâu là họ, đâu là con của con người; họ chỉ thấy hễ ta rửa rồi, mà họ lại bẩn; ta nói với anh em, thường có người như thế.
3. Thế thì họ không biết điều gì Thật là Sạch, điều gì đúng là bẩn; nên họ chăm lo sự sạch bẩn của chính mình; thế nên để đưa chiên ta vể, thì ta nhận phần bẩn ấy từ con của con người.
4. Vì vậy, ta nói với anh em này, để anh em được Sạch, anh em phải biết điều Sạch, thế thì anh em phải có tính Sạch; có tính Sạch đến mức nào thì anh em sẽ được các vị ấy làm Sạch cho đến đó; nếu anh em chẳng tin điều này, thì cũng không Sạch được.
5. Nhưng con của con người vẫn chung tay kéo anh em xuống; ấy vậy là muốn các vị ấy bị kéo xuống; ta nói Thật, con của con người không biết mình đang làm gì, họ cũng chưa biết mình sẽ phải chịu gì.
6. Ta bảo các chiên ta yêu thương nhau như anh em; anh em hãy yêu thương nhau như anh em; ta bảo vậy mà chiên ta lại khổ và vui, ghét và yêu vì con của con người; anh em không thấy anh em mình mà chỉ thấy con của con người, thì anh em cũng vậy.
7. Thế, anh em ai có Trí được Sạch Trí, ai có Tâm được Sạch Tâm, ai có Tính được Sạch Tính; anh em đừng sợ Thân mình không Sạch; này kẻ được rửa nghĩ sự rửa ấy không Sạch thì không bao giờ Sạch; nên ta bảo Thật, anh em phải vì điều Sạch được ban mà Sạch.
8. Cũng chỉ có thể nói như vậy, kìa mắt anh em không nhìn vào Trong, thì sao biết ở Ngoài; lại nữa nếu nhìn ra Ngoài thì còn không thấy được Trước Mắt; nên ta chỉ nói vậy thôi.
(...)
(Hết, ngày 26/12/2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.