À, nước mắt, nước mắt.
Có cụ già kể, con bé này điên điên dở dở, họ hàng không ai chăm, cứ lang thang vạ vật trong làng, ai cho gì ăn nấy, cho nó tiền nó vo lại vứt đi.
Tiền, Tình, mấy thứ dằn dỗi, hi vọng, ghen tuông, tham lam... Nhân gian có thừa, thừa cho kẻ nào muốn nó. Nhưng cô ấy quả không cần. Đôi mắt cô ấy nhìn sâu vào những Đền Phủ. Anh bật cười chỉ chị ấy, rồi nói với những người quanh anh:
- Chị ý nhìn thấy những vị Thần, Thánh hiển linh, nhưng vì từ bé đã bị người ta cho là ảo tưởng gàn dở, nên lớn lên cũng mặc nhiên mình bị điên.
-Thật hả?
- Ngay một người như tôi, nếu nói là tôi thấy các vị Thần, trò chuyện được với các vị ấy, có mấy người nghĩ tôi bình thường đâu, bán tín bán nghi cho tôi là điên khùng huyễn hoặc. Chị kia quả thật đã thấy. Người đã thấy là đủ Đức và được thấy, được thấy thì được dạy. Vì lẽ đó không sống được đời bình thường nữa.
-Thật hả?
-Không sống được cuộc đời bình thường nữa, mà trượt ra khỏi nó, bong ra, thừa thãi. Nhưng nghe giọng chị ý xem, trong trẻo lạ lùng, ở xa mà như ở gần, lễ phép đúng mực đầy đủ. Có chút nào giống người điên loạn không? Đây chính là một hình thức tu cổ.
Dĩ nhiên là không phải mọi người đều tin anh. Nếu anh có nói ra điều ấy giữa nhiều người, họ cũng sẽ coi anh điên khùng như cô gái kia.
Em biết không, khi em miệng nói tin, nhưng lòng em không tin vì em có ở cảnh giới thấy biết đâu mà tin vào sự thấy biết, thì em dần sẽ thấy khinh thường người ta. Như nhân gian khinh thường "chị điên".
Anh chỉ khuyên em, đừng nhục mạ chị ấy, dù chỉ một câu.
Cũng đừng nói cho kẻ không có tai nghe. Đừng tả cho kẻ không có mắt nhìn.
Chúng chỉ là chúng thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.