Đó là vào một ngày nắng mệt mỏi, Adam vẫn ngồi chơi và mơ tưởng Thiên Đường, còn Eva thì quần quật làm ngoài đồng. Sau đó Eva thấy thật bất công, và tìm đến chỗ Adam cật vấn: Sao anh có thể rảnh rang thế, và sao tôi khổ thế này.
Adam bình tĩnh kể: Chúng ta từng ở Thiên Đường, đó là một thế giới vui tươi, em được tạo ra từ xương sườn anh, em đã nghe lời con rắn ăn trái cấm, Chúa đã trừng phạt em phải vất vả, bắt con rắn phải đi bằng bụng trườn trên đất, còn khiến miếng táo ăn dở đọng trên họng anh. Người còn muốn em trả giá bằng cách xóa đi ký ức về Thiên Đường trong em, và bảo anh rằng: kẻ muốn rời đi không được nhớ.
Eva ban đầu rất tin vào câu chuyện ấy. Rồi đến một ngày có một con rắn bảo cô ta rằng: hay thật, lồng một giả thiết vào thực tại và khiến chị tin rằng ta phải bò dưới đất, cái họng xấu xí của anh ta và sự vất vả của chị là hợp lẽ. Có Chúa nào tàn nhẫn thế? Và chị là kẻ tội lỗi đã nuôi sống anh ta phải không? Anh ta rõ ràng đã khiến chị rơi vào cái bẫy: hoặc tin và phải chấp nhận cúi đầu, hoặc không tin và phản kháng, trở nên vô lý hơn nữa.
Thế là Eva vùng lên một lần nữa, nói y nguyên những lời đó với Adam. Adam chậm rãi lên thuyền, chèo ra phía biển. Chàng ngoảnh lại bờ cười bảo:
- Có thể phía cuối chân trời này còn có đường lên Thiên Đường. Lạy Chúa, hẳn Ngài chừa cho con một đường về. Nếu không có, phải chết con vẫn đi tìm.
Từ đó, không ai gặp lại Adam nữa.
Còn Eva, những đứa con, và con rắn thì có thêm bạn bè, họ lớn lên, sinh trưởng, đông đúc.
Cho đến ngày nay.
*Quả thật là một câu chuyện tàn nhẫn, có chút nực cười. Cho cả người chân tín lẫn kẻ vô thần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.