Trí tuệ 2000 năm và lâu hơn thế của Kinh Thánh có những vẻ đẹp thật dữ dội. Hơn thế nữa: thật đau lòng.
Sau khi Jesus bị đóng đinh, xác Ngài được táng, lúc ấy các tông đồ trốn chui lủi. Họ ở phía những bờ biển, đói khát và sợ hãi. Anh có thể thấy cảnh tượng đó: một nơi hoang vắng, trôi giạt, nắng dữ tợn và gió u quái, chỉ còn lại mệt mỏi và dằn vặt. Họ ngồi với nhau, đôi ba người, còn chưa hết run rẩy.
Rồi đói và sợ, họ lên thuyền đánh cá, họ còn biết làm gì nữa, ở kia là biển trốn tránh, ngay đây là bụng đói sợ. Họ làm những việc mà trước khi Con Thiên Chúa dẫn họ đi họ vẫn làm. Nhưng lần này họ chẳng làm được gì cả. Một người đi, mọi người đều muốn lên thuyền. Họ đều sợ. Người ta chỉ sợ khi bất tín.
"Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau. Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông: "Tôi đi đánh cá đây." Các ông đáp: "Chúng tôi cùng đi với anh." Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả." (John, 21, 2-3)
Rồi Jesus hiện ra, Ngài xuất hiện với ban sáng, sự dẫn lối, chỉ đường, mặt trời - Ngài luôn là điều khiến ma quỷ, bóng đêm, những kẻ bất tín phải lùi bước. Nhưng khi ấy các tông đồ vẫn còn bán tín bán nghi về người đứng trên bờ, có đúng là Jesus, Con Thiên Chúa không? Có đúng Ngài không? Chẳng phải Ngài chết rồi sao? Đôi mắt họ không phải đã thấy Ngài chết sao, bất lực trên một cây thánh giá của những kẻ hung đồ cuồng nộ và nụ cười miệt thị của những tín đồ Do Thái? Chẳng phải họ thấy Chúa chết sao? Con Thiên Chúa đã chết rồi.
Ngài bảo họ thả lưới bên mạn thuyền, họ lập tức bắt được nhiều cá, nhưng chẳng đủ sức kéo lên. Có một cảnh thật nực cười: tông đồ Peter (Peteros, hòn đá trên đường Chúa đi, người ba lần chối Chúa) khi ấy đang cởi trần, vội vã khoác lại áo và nhảy xuống biển. Biển che lấp lòng bất kính đó sao? Khi nghĩ Chúa đã chết rồi, ngươi mặc sức làm điều ngươi muốn, phơi sương trần trụi như chưa hề có Chúa trong ngươi sao?
Đó là lần thứ 3 Ngài tỏ mình trước các tông đồ. Không ai dám hỏi Ngài là ai, họ đều biết đó là Chúa, và cùng lúc đều ngờ vực đó là Chúa. Ôi tông đồ, con người nguyên vẹn đấy chăng? Anh chưa thấy cảnh tượng nào rực sáng và đáng hổ thẹn như thế, cùng một lúc là cảnh tượng nơi trần thế, nhưng ló rạng mặt trời của Thiên Đường. Có điều gì từ bi đến tinh tế và mật thiết như vậy, lòng của Chúa với Tông đồ, màu nhiệm đến chấn động, như một cầu vồng đâm lên từ địa ngục.
Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su. Người nói với các ông: "Này các chú, không có gì ăn ư? " Các ông trả lời: "Thưa không." Người bảo các ông: "Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá." Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá. Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông Phê-rô: "Chúa đó! " Vừa nghe nói "Chúa đó! ", ông Si-môn Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước.
Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa. Đức Giê-su bảo các ông: "Đem ít cá mới bắt được tới đây! " Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách. Đức Giê-su nói: "Anh em đến mà ăn! " Không ai trong các môn đệ dám hỏi "Ông là ai? ", vì các ông biết rằng đó là Chúa. Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy. Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.
Ngài hỏi Peteros ba lần, "Này anh có mến Thày hơn các anh em này không?" Ba lần, cũng như trong bữa tiệc ly, Peteros phụng quỳ để nói rằng tình yêu của anh là lớn lao như Chúa biết. À phải, Chúa biết chứ, anh yêu Ngài ra sao Ngài tỏ chứ. Nhưng tại sao Ngài vẫn hỏi anh? Đây là chi tiết tuyệt đẹp trong Kinh Thánh, em có thấy trí huệ của Ngài như một vũ trụ không? Chi tiết này làm anh nghĩ đến miên trường sinh mệnh, sự thống nhất của Thiên Chúa, đây là cơ hội cho Tông đồ tội lỗi kia được tỏ mình. Có những kẻ giấu giếm, có những kẻ dối trá. Họ thì khác gì nhau? Ba lần hỏi, mỗi lần là một cơ hội Thiên Chúa cho anh ta: Thiên Chúa cho anh ta cơ hội bày tỏ, Con Thiên Chúa cho anh ta cơ hội bày tỏ, các Thánh Thần cho anh ta cơ hội bày tỏ. Anh ta chỉ còn lại cái chết, Chúa nói, và không phục sinh. Trong ngươi đã không chảy máu của Chúa, ngươi về nước Trời thế nào, hả con người?
Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô: "Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không? " Ông đáp: "Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy." Đức Giê-su nói với ông: "Hãy chăm sóc chiên con của Thầy." Người lại hỏi: "Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy không? " Ông đáp: "Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy." Người nói: "Hãy chăn dắt chiên của Thầy." Người hỏi lần thứ ba: "Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy không? " Ông Phê-rô buồn vì Người hỏi tới ba lần: "Anh có yêu mến Thầy không? " Ông đáp: "Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy." Đức Giê-su bảo: "Hãy chăm sóc chiên của Thầy. Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn."Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông: "Hãy theo Thầy."
Ngài cho anh ấy một cơ hội nữa: hãy chăm các con Chiên của Ngài. Peter này, khi anh sai trái, ngoài việc niệm tên Thiên Chúa và tự bảo rằng việc mình làm là vì anh em, anh có bao giờ hối lỗi trước Thày không? Hay anh chỉ biết tráo trở, đố kị, nghi ngờ, ghen tức? Như anh ghen tức với John?
Ông Phê-rô quay lại, thì thấy người môn đệ Đức Giê-su thương mến đi theo sau; ông này là người đã nghiêng mình vào ngực Đức Giê-su trong bữa ăn tối và hỏi: "Thưa Thầy, ai là kẻ nộp Thầy? " Vậy khi thấy người đó, ông Phê-rô nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, còn anh này thì sao? "Đức Giê-su đáp: "Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy theo Thầy." Do đó, mới có tiếng đồn giữa anh em là môn đệ ấy sẽ không chết. Nhưng Đức Giê-su đã không nói với ông Phê-rô là: "Anh ấy sẽ không chết", mà chỉ nói: "Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? "
Thật tuyệt vời. Đây phải là một trong những đoạn đẹp nhất của Kinh Thánh. Peter hỏi Ngài rằng: vậy anh John này thì sao? Ngài trả lời: Nếu ta muốn John theo ta, kế thừa ta, thì đó là việc của ta, nào phải việc của anh, mà anh lý đến? Em có thấy thẳm sâu trong Peter nỗi sợ hãi ấy không? Nỗi sợ hãi khủng khiếp rằng mình là kẻ chối Chúa, kẻ cởi áo khi vắng mặt Chúa, kẻ đố kị, kẻ duy nhất chết, còn những anh em mình vẫn hằng sống bên Chúa và theo Chúa? Rằng, hình như hắn là kẻ duy nhất phải chịu cái số phận nhân gian là khi trẻ thì tùy tiện, đến già phải chết trong sự bạc nhược?
Khi tưởng tượng ra toàn bộ cái khung cảnh ấy, anh đã rất thấm nhập, rất chấn động, rất cảm phục. Nếu em đã đọc những dòng này, nhớ cảm ơn Thiên Chúa, cảm ơn Jesus, và John, người môn đệ (tông đồ) được Jesus thương mến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.