1. Ta đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?
2. Dường như sau những đổ vỡ và thất vọng, sau khi chứng kiến cái ác và sự bạc nhược của những người tự thấy mình không-sao, ta đã lùi vào rất sâu trong hang động tăm tối của chính mình, ta đã muốn ngủ quên, ta đã hi vọng khi tỉnh giấc mọi chuyện đã khác, ta không sợ ánh sáng nhưng đã chán ghét trời mây gió nước. Ta đã chọn kiếp sống của đá tảng làm đời sống của mình: ta đã định ẩn nhẫn và im lìm, ta định sống cả triệu năm như thế. Ta định mặc kệ mọi thứ, và ném bỏ những gì tồn tại trong ta. Nhưng những gì cao quý thật sự không rời bỏ ta. Những điều ấy khiến ta giật mình.
3. Cho đến khi ta gặp một nửa đa cảm và yếu đuối của mình. Cậu ấy hồi hộp và mong ngóng được độ nhân, tế thế. Ta chặt tay cậu ấy khi cậu ấy định chìa ra. Ta chặt chân cậu ấy khi cậu ấy định bước ra. Ta đâm mù cậu ấy khi cậu ấy cố nhìn về phía ánh sáng. Cậu ấy nhìn ta, thoi thóp nhưng hiền từ, "Anh không thể ngăn ta được. Nếu ta tắt thở, ta sẽ bất tử. Nếu ta còn thở, ta sẽ là ánh sáng. Nếu ta không dừng lại, ta có thể kéo anh đi". Rồi cậu ấy đi thật. Đó là điều ta muốn.
4. Nhưng cũng là điều cậu ấy muốn. Ta không thể chìm khuất được nữa. Ta đã im lặng đến mức lời nói của kẻ đê tiện cũng thành có lí, đã mặc cả đến mức thói độc ác nhân gian được quyền dạy dỗ ta. Ta đã dựa lưng vào đá đến nỗi đôi chân quỵ xuống không còn chút gì kiêu hãnh. Nhưng ta muốn như cậu ấy. Vượt hơn cậu ấy. Đi trước cậu ấy. Nhưng cậu ấy đã đi trước, siêu thoát, cao cả và rạng rỡ. Bất chấp tất cả.
5. Thanh tỉnh nghĩa là tỉnh giấc. Nghĩa là, ta không thể u mê thêm nữa. Nghĩa là ánh sáng của ban mai đã chọc thủng màn tăm tối giăng mắc. Nghĩa là hang động của ta mở ra một cánh cửa thiên đàng. Ta sẽ bước qua đó. Kiên quyết. Chắc chắn thế.
6. Ai có tai, cứ để họ nghe. Nhưng ai có mắt, hãy mở ra. Vì đến lúc rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.