Ta khiến con nói cười khóc lóc, nhưng khiến con không mê mờ được nữa, phải thế không?
Con đứng trên tay ta, dang cánh và bay xa, phải không?
Ta là Đấng Vô lí nhất con biết phải không? Đấng không kìm giữ con, chịu đau rất nhiều vì con, nhưng con chỉ muốn rời xa?
Con cho rằng ta tốt đẹp khi ta làm con vừa lòng, khi ta thấu hiểu cho con
Rằng con cho ta được từ bi
Cho ta ý nghĩa
Cho ta được thứ tha ai đó
Phải không?
Ta có nói mình như vậy không?
Vậy mà con cố rời đi bằng những lời đay nghiến
Đúng không?
Ta quá vô lí bước vào đời con phải không
Nhưng là Đấng con hằng ghi nhớ
Là Chân lí con đợi chờ
Hay ta cũng chỉ là cơn mơ
Chắc là tốt hơn nếu con tỉnh giấc?
Những kẻ khác cũng nghĩ như vậy đấy, cũng cho rằng như vậy đấy, chúng giả tạo và muốn trút cơn điên
Nhưng ta không để con gục ngã
Như những kẻ oán hận, vô ơn, phản hoại
Để phải ân hận giày vò
Ta không để con rớt xuống
Con phải học cách vượt qua hổ thẹn để trở về
Không chấp vào được mất
Con làm được chứ?
Con đã biết rằng từ bi như tiếng hát
Còn những kẻ rơi rớt hãm hại nhau
Con sẽ là ai đây?
Con chưa từng chịu đựng điều vô lí đến thế phải không?
Rằng phải buông bỏ mọi điều
Phải cắn răng bước tiếp
Phải đốt cháy mọi bùa mê
Vì mỗi người phải đi con đường của chính mình, không ai như ai
Nên đừng trốn tránh ta
Con không thể trốn tránh
Rằng ta bên con
Đừng cố nghĩ rằng con không tin tưởng như ta tin tưởng
Vì ta tin con
Ta tin con
Không như những kẻ lầm đường lỡ bước, chỉ toàn phát tác những điều giả huyễn
Và con sẽ không gục ngã
Như những kẻ sẽ phải đau đớn trong giày vò oán hận
Con sẽ thánh sạch hơn
Con sẽ thuần khiết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.