Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Dạo chơi

Chân dẫm lên nước, không thấy gợn nào, cứ thấy mình chìm dần vào nước. Cũng chẳng biết nước là nước, lặng lẽ đi về hướng Đông, không thấy lối đâu, lại đi về hướng Tây. Phải đi đâu cho đến được Bồng Lai? Không Lộ, ông đi đâu? Hướng Bắc hung hiểm, hướng Nam nghiệt ngã, dừng chân là nhà, bước tiếp là xa xôi cách trở. Mà xa xôi cách trở là ở đâu?

Ta trèo lên một ngọn núi không còn cao nữa, chỉ như một ụ đất trôi nổi mệt mỏi. Ta thấy đằng xa những con rồng cổ oằn oại và thở dốc, đám người lang bạt tự dẫm lên tương lai bằng gót đầy máu và bụi bẩn của trần gian. Ta mệt quá ngồi lặng người, rồi trèo lên một đám mây và đi, thấy cả Vũ Hồn và Cao Biền ngẩn ngơ đi lại giữa sông sông núi núi, rồi biến mất. Ta cũng không muốn thấy ai nữa, thì nhặt được một con diều vàng có khắc chữ Giang Sơn. Ta chẳng biết phải đi đâu, trèo lên cánh diều bay một vòng, rồi hạ xuống một cánh đồng xanh vô lí.

Ta chẳng biết tại sao đâu. Dù ta hiểu rất rõ. Gió găm vào ta và tan biến. Ta cũng chẳng biết, dù hiểu rất rõ. 

Rồi ta quên mất mình đã hiểu. Từ lúc nào đó đã ở một nơi xa. Cuộc dạo chơi qua sông núi đã chấm dứt ở một nơi nào khó nói? Ta chẳng nói làm gì.

Ta biết, bạn muốn ở đây uống với ta một chén nước. Uống rồi lại đi. Đi đi. Cứ đi rồi sẽ gặp ta nơi bạn dừng chân lại, định ngã xuống. Đừng sợ. Ta biết bạn phải đi.

Cứ uống chén nước này đã. Rồi đi đi. Dạo chơi. 

Rồi về

gặp ta

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.