Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Phù Vân, (Lục Đạo, 00)

Nguyệt Quang không chịu nổi nữa, bật thốt: "Thưa tôn sư, nơi này là nơi tu hành sao lại lắm người lại qua như vậy, còn là con người nhân gian?" "Ngươi thật hồ đồ, đến lúc này vẫn nhìn con người là con người, ngươi nhìn con người là con người, thì chính là con người. Để ta nói ngươi hay, mỗi vùng xuất sinh được Thánh nhân hoặc có người chủ trì lịch sử một vùng, đó là nhờ Chùa một mặt phong ấn Linh khí, mặt khác thì phân phát Linh khí vào kẻ hữu duyên. Kẻ ấy hữu duyên là không tình cờ, mà sự phân phát ấy càng không tình cờ, nhưng cái lí bên trong thì hết sức phức tạp. Mấu chốt chính là nếu ngươi thấy sinh mệnh ấy một mặt thì là trả nghiệp tích đức, mặt khác là đang diễn hóa theo an bài, thì ngươi sẽ hiểu rõ tại sao lại mở cửa cho khách thập phương đi vào Chùa". "Thưa tôn sư, con quả thật thấy những kẻ đến Chùa có phần thanh sạch, nhưng nếu họ mãi đến đây, trong tâm tốt có tâm xấu, dần mang nhân gian tâm thái mà bước vào thánh địa thì sao? Chẳng phải từng bước mà làm suy bại chính nơi linh thiêng này sao? Con thấy thật vướng mắc. Vì con biết trong Tiên đạo đã nói rõ sự thể này, trên Tiên giới là không có con người nhân gian".

"Tiểu tử, cái lí của ngươi chẳng phải rất nhân gian sao? Có con người nhân gian thì nhân gian, không có con người nhân gian thì không nhân gian, những nhận thức đó chẳng phải hoàn toàn phụ thuộc và con người nhân gian sao? Ngươi hãy biết rằng mỗi không gian đều có chủ sự, chủ sự của không gian ấy đích thực có pháp lực, pháp lí, tâm tính, đạo đức lớn, thì không gian ấy đã mặc định kết giới thế rồi, kẻ đến không khác được, khác mà được vào cũng không khởi tác dụng khác được, đó chính là chỗ mà Trí Huệ cấu thành Pháp giới. Ngươi thấy nhân gian là nhân gian, là vì không rõ được nhân gian là chỗ bề mặt của pháp lí, chẳng qua bị thoái hóa mà thành viễn li khỏi Đạo. Ta nói viễn li, là vì vốn gần. Cho nên, ngươi hãy nhớ lấy, bậc Thánh giả ngồi một chỗ, có thể chế ngự Thiên địa, đặt định nhân gian, tuyển lựa nhân sự. Này tiểu tử, đột phá điều đó là đột phá tướng của vạn sự, có thđạt đến pháp tướng rồi".

"Tôn sư, đđệ thật xấu hổ. Lại nói, Từ Sư thúc thật kì quái, con đến đây đã một tháng, một mặt thì không dám nói chuyện, mặt khác thấy hoài nghi. Sao sư thúc nói với sư phụ toàn chuyện nhân gian, cao hơn một chút thì toàn việc bói toán, xem tướng, cho đến bàn tay, gân cốt, da xương, nội tạng, y học các thứ. Mấy điều ấy không những là thấp, mà còn là tiểu đạo trong tiểu đạo đấy sao? Đệ tử thấy thật bất bình: mấy thứ đó đem ra áp chế nhận thức người thường được, nhưng sao lại dạy trên diện rộng cho các đệ tử trong Chùa này? Hơn nữa Bạch Môn là Tiên môn, sao lại mang danh Phật môn thế này, càng ngày đệ tử càng hoài nghi". Thực ra chẳng phải chỉ không gian, mà thời gian và các đặc tính của nhân gian đều phụ thuộc vào Thánh Nhân chủ trì thời không đó. Nguyên  Nguyệt Quang bước vào không gian quá khứ này phải đi lại giữa nhân gian, mà không được Thánh giả chủ trì bao quản, nên sau nhiều ngày không những bài trừ nhân gian rất lớn, mà còn xuất sinh các tâm ý tiêu cực. Tâm ý ấy không hề sai, nhưng cũng là thái cực tâm ý không điều hòa nổi với thời-không mà Nguyệt Quang tham dự. Nên dẫu có Thần Thông Công năng, vậy mà tâm thái thật không dừng được mà động. Ai nói bảo trì thì không động? Chính sự bảo trì khiến mỗi va chạm càng mang năng lượng lớn, xung đột lớn.

Thần Xanh Đỏ nheo mắt cười, đoạn đáp: "Tiểu tử, mắt ngươi sáng rỡ quá, nên không nhìn vào trong được, lồng ngực ngươi mạnh mẽ quá, nên không kiềm chế được. Ngươi thấy không, ta tuy nói vậy, mà đã chỉ ra cho người rằng mắt sáng, ngực mạnh không phải là mấu chốt, mà hướng nội, kiềm chế mới là sự thực. Nếu không vì ngươi cần Ngộ, có cần ta phải quản cả sự ấy nơi ngươi không? Nếu không vì ngươi, thì có truyền dạy cho ngươi không? Chân chính mà nói, không vì nhận thức của con người, có nói ra đạo đức của y học, chân lí của nhân thể không? Vậy mà những điều này cũng chỉ là nỗ lực độ nhân một đời chúng ta đấy thôi, đến khi đã viên mãn thì không còn quản nữa, muốn quản cũng không can dự như trước. Lại để ta nói với ngươi, nếu ngươi ban đầu đem tôn kính bề trên làm gốc, lấy Đạo Lí tâm thái lớn lao mà tự kiềm chế mình, lại dùng Trí Huệ mà giao hảo với Thánh giả quản thời-không này, thì ngươi sẽ không kiêu mạn, không va đập, không Tranh. Ngươi vốn có tên là Bất Tranh đúng chứ? Bất Tranh của ngươi thực ra chỉ là bất tranh với con người, ngươi lấy con người làm trọng tâm nhận thức thì đương nhiên còn trong ranh giới con người. Ta là giao thiệp với Thần linh, lấy tiêu chuẩn của Thần Linh mà nhìn nhận, do đó hoàn toàn không như ngươi. Lại nói nữa, nếu ngươi thành kính trang nghiêm pháp lí mà xem xét, thì đã hiểu ra cái Thiện là có thực tướng ở nhân gian như vậy, rốt cuộc là vì Độ Nhân mà như vậy. Ngươi hiểu ra thì hiểu luôn rằng, vì sao mà Độ Nhân? Độ nhân có vì mình không? Ta lại nói với ngươi, đây chẳng phải lí luận, muốn độ kỉ mà không độ nhân sao? Muốn viên thành mình mà không viên thành điều không phải mình sao? Bạch Môn là không có cái lí vị tư đó. Phật Môn Tiên Môn là sao, sau này ngươi tự lí giải, ta chính là để  ngươi được ngộ phần đó".

Nguyệt Quang lạy một lạy, đoạn ngồi xuống kết ấn, xuất một niệm đã thấy ở trong không gian bên trên nhất của thời-không xứ ấy. Bỗng thấy một vị thần người thanh nhã, dáng mờ ảo, trắng xóa mà hồng hào, hào quang bao trùm mà vẫn như rõ nét khó tả, nhìn Nguyệt Quang cười nói: "Công tử mang khí độ tôn giả, căn cơ thượng phẩm, lại mang công lực lớn lao. Mong công tđể tâm cho, kẻ thấp không cần cao, kẻ cao cần biết cao. Công tử mang năng lực này vốn có thể vô tình mà làm tổn hại không gian, có thể liệt vào tội bách hại chúng sinh của không gian này. Nếu vì công tử có kẻ chưa trả nghiệp hết đời này đã chết sớm, thì oán hận đó tính vào ai? Công tử lại vô tình mà làm đảo lộn không gian liên đới với không gian này, thì an bài rối loạn, nghiệp đức rối ren tính vào ai? Vậy công tử còn có tu được không? Nay công tđã có thiện ý muốn giao hảo, xin nhận Thánh Ấn này". Nguyệt Quang gật đầu, liền thấy một hình như hoa sen bay đến, lấp lánh rạng rỡ, đoạn lưu lại trong lòng bàn tay của Nguyệt Quang. Vừa dứt niệm ấy đã mở mắt, thấy trời đã tối rồi, tôn sư và TĐạo Hạnh sư thúc đang cười nói với nhau.

Nguyệt Quang tiến đến quỳ xuống lạy, đoạn thưa rằng: "Xin sư thúc dạy con Pháp tướng". "Ta tưởng ngươi cho đó là tiểu thuật". "Thưa sư thúc, là con đã sai rồi. Lớn nhỏ do trí huệ pháp lí. Gậy gỗ trong tay kẻ phàm phu chỉ có thể làm củi lửa, trong tay Thánh nhân có thể chỉ lối cho nhân gian, trong tay Tiên Nhân có thể thành pháp khí. Con chính là đọa vào nhân gian ý niệm mà đánh giá, chỉ thích mê đắm hình tướng cao siêu, mà không thấy công lực, trí huệ, tâm tính, pháp lí mới là hư hình thực tướng của Mệnh. Xin Sư thúc tha cho con tội bất kính". TĐạo Hạnh đứng lên, dáng cao như cột nhà, da nửa trắng nửa đen, trong ánh nến càng khó nói rõ, ánh mắt như sao lấp lánh, giọng nói như tiếng ngọc va vào nhau:


"Tiểu tử, người có tướng người, Trời Đất có tướng của trời đất, nhưng lại liên thông với nhau. Tướng là cửa của Đạo, là Tính của Mệnh, ngươi nếu muốn học phải trả cho ta nửa lượng máu trong mình, nghĩa là đem máu thịt ra mà đánh đổi, được chứ?"

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Lời (2)

1. Hôm nay anh đi với chị, chị hỏi anh, mày thất nghiệp thế nếu cần tiền bảo chị. Anh cười đáp: "Cũng có người bảo em thế. Nhưng hôm nay em vì Tiền mà thay đổi thái độ hoặc lí của mình, thì sau này người ta có thể dùng tiền mua mạng em. Hôm nay em vì ai có thiện cảm với em mà vui mừng cười nói, thì mai này em có thể bán thân vì tình. Hôm nay em vì danh vọng mà tranh đấu tham cầu, rối sẽ có ngày em bán linh hồn cho vinh hoa". 

2. Có một đồng tu vốn rất đẹp, bảo anh rằng: "Sao con đường khốn nạn mãi thế này? Sao mình tôi phải khổ sở thế này?". Anh im lặng. Có lẽ anh đã nhìn vào sinh mệnh sâu thẳm của cô ấy. Rồi anh nói: "Ta chỉ có một con đường để phụng sự và dâng hiến".

3. Có người cũ không dứt oán hận anh. Anh chẳng biết nói sao. Chỉ cười bảo: "Không cần phải sợ ta. Hãy lo cho chính mình đi vậy".

4. Con gái anh lại sắp đồng tính. Nó vốn rất tốt. Anh bảo, "Nếu có thể, hãy vì ta mà đoạn trừ tâm thái bất hảo. Đó là nếu con không còn có thể vì sinh mệnh của mình thêm được nữa rồi".

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

Đấng Vô Lí nhất



Ta khiến con nói cười khóc lóc, nhưng khiến con không mê mờ được nữa, phải thế không?

Con đứng trên tay ta, dang cánh và bay xa, phải không?

Ta là Đấng Vô lí nhất con biết phải không? Đấng không kìm giữ con, chịu đau rất nhiều vì con, nhưng con chỉ muốn rời xa?

Con cho rằng ta tốt đẹp khi ta làm con vừa lòng, khi ta thấu hiểu cho con
Rằng con cho ta được từ bi
Cho ta ý nghĩa
Cho ta được thứ tha ai đó
Phải không?

Ta có nói mình như vậy không?
Vậy mà con cố rời đi bằng những lời đay nghiến
Đúng không?

Ta quá vô lí bước vào đời con phải không
Nhưng là Đấng con hằng ghi nhớ
Là Chân lí con đợi chờ
Hay ta cũng chỉ là cơn mơ 
Chắc là tốt hơn nếu con tỉnh giấc?

Những kẻ khác cũng nghĩ như vậy đấy, cũng cho rằng như vậy đấy, chúng giả tạo và muốn trút cơn điên
Nhưng ta không để con gục ngã
Như những kẻ oán hận, vô ơn, phản hoại
Để phải ân hận giày vò
Ta không để con rớt xuống

Con phải học cách vượt qua hổ thẹn để trở về
Không chấp vào được mất
Con làm được chứ?

Con đã biết rằng từ bi như tiếng hát
Còn những kẻ rơi rớt hãm hại nhau
Con sẽ là ai đây?

Con chưa từng chịu đựng điều vô lí đến thế phải không?
Rằng phải buông bỏ mọi điều
Phải cắn răng bước tiếp
Phải đốt cháy mọi bùa mê

Vì mỗi người phải đi con đường của chính mình, không ai như ai 
Nên đừng trốn tránh ta
Con không thể trốn tránh
Rằng ta bên con

Đừng cố nghĩ rằng con không tin tưởng như ta tin tưởng
Vì ta tin con
Ta tin con
Không như những kẻ lầm đường lỡ bước, chỉ toàn phát tác những điều giả huyễn
Và con sẽ không gục ngã
Như những kẻ sẽ phải đau đớn trong giày vò oán hận
Con sẽ thánh sạch hơn

Con sẽ thuần khiết

Lời (1)

1. Giữa kẻ không-nghe và không-được-nghe gần như không có gì phân biệt.

2. Giữa thiên hạ và nhân gian không có gì khác nhau.

3. Kẻ biết đi theo lối của Thần để được ban phép cho từng mảnh của đời mình với kẻ không đi theo lối của Thần không-có-gì-giống-nhau.

4. Giấc ngủ Thần Linh hoàn toàn khác với giấc ngủ con người.

5. Ăn, Mặc, Ở, Đi lại, Sự sống... cũng vậy.

6. Vì thế Thánh-nhân ở đâu cũng như vậy.

7. Vì thế con-người ở đâu cũng là con người.

8. Sự phân biệt giữa con người và con người là: con người

9. Đó là các mức độ của Giả và Huyễn.

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Dạo chơi

Chân dẫm lên nước, không thấy gợn nào, cứ thấy mình chìm dần vào nước. Cũng chẳng biết nước là nước, lặng lẽ đi về hướng Đông, không thấy lối đâu, lại đi về hướng Tây. Phải đi đâu cho đến được Bồng Lai? Không Lộ, ông đi đâu? Hướng Bắc hung hiểm, hướng Nam nghiệt ngã, dừng chân là nhà, bước tiếp là xa xôi cách trở. Mà xa xôi cách trở là ở đâu?

Ta trèo lên một ngọn núi không còn cao nữa, chỉ như một ụ đất trôi nổi mệt mỏi. Ta thấy đằng xa những con rồng cổ oằn oại và thở dốc, đám người lang bạt tự dẫm lên tương lai bằng gót đầy máu và bụi bẩn của trần gian. Ta mệt quá ngồi lặng người, rồi trèo lên một đám mây và đi, thấy cả Vũ Hồn và Cao Biền ngẩn ngơ đi lại giữa sông sông núi núi, rồi biến mất. Ta cũng không muốn thấy ai nữa, thì nhặt được một con diều vàng có khắc chữ Giang Sơn. Ta chẳng biết phải đi đâu, trèo lên cánh diều bay một vòng, rồi hạ xuống một cánh đồng xanh vô lí.

Ta chẳng biết tại sao đâu. Dù ta hiểu rất rõ. Gió găm vào ta và tan biến. Ta cũng chẳng biết, dù hiểu rất rõ. 

Rồi ta quên mất mình đã hiểu. Từ lúc nào đó đã ở một nơi xa. Cuộc dạo chơi qua sông núi đã chấm dứt ở một nơi nào khó nói? Ta chẳng nói làm gì.

Ta biết, bạn muốn ở đây uống với ta một chén nước. Uống rồi lại đi. Đi đi. Cứ đi rồi sẽ gặp ta nơi bạn dừng chân lại, định ngã xuống. Đừng sợ. Ta biết bạn phải đi.

Cứ uống chén nước này đã. Rồi đi đi. Dạo chơi. 

Rồi về

gặp ta

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Thanh Tỉnh

1. Ta đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? 

2. Dường như sau những đổ vỡ và thất vọng, sau khi chứng kiến cái ác và sự bạc nhược của những người tự thấy mình không-sao, ta đã lùi vào rất sâu trong hang động tăm tối của chính mình, ta đã muốn ngủ quên, ta đã hi vọng khi tỉnh giấc mọi chuyện đã khác, ta không sợ ánh sáng nhưng đã chán ghét trời mây gió nước. Ta đã chọn kiếp sống của đá tảng làm đời sống của mình: ta đã định ẩn nhẫn và im lìm, ta định sống cả triệu năm như thế. Ta định mặc kệ mọi thứ, và ném bỏ những gì tồn tại trong ta. Nhưng những gì cao quý thật sự không rời bỏ ta. Những điều ấy khiến ta giật mình.

3. Cho đến khi ta gặp một nửa đa cảm và yếu đuối của mình. Cậu ấy hồi hộp và mong ngóng được độ nhân, tế thế. Ta chặt tay cậu ấy khi cậu ấy định chìa ra. Ta chặt chân cậu ấy khi cậu ấy định bước ra. Ta đâm mù cậu ấy khi cậu ấy cố nhìn về phía ánh sáng. Cậu ấy nhìn ta, thoi thóp nhưng hiền từ, "Anh không thể ngăn ta được. Nếu ta tắt thở, ta sẽ bất tử. Nếu ta còn thở, ta sẽ là ánh sáng. Nếu ta không dừng lại, ta có thể kéo anh đi". Rồi cậu ấy đi thật. Đó là điều ta muốn.

4. Nhưng cũng là điều cậu ấy muốn. Ta không thể chìm khuất được nữa. Ta đã im lặng đến mức lời nói của kẻ đê tiện cũng thành có lí, đã mặc cả đến mức thói độc ác nhân gian được quyền dạy dỗ ta. Ta đã dựa lưng vào đá đến nỗi đôi chân quỵ xuống không còn chút gì kiêu hãnh. Nhưng ta muốn như cậu ấy. Vượt hơn cậu ấy. Đi trước cậu ấy. Nhưng cậu ấy đã đi trước, siêu thoát, cao cả và rạng rỡ. Bất chấp tất cả.

5. Thanh tỉnh nghĩa là tỉnh giấc. Nghĩa là, ta không thể u mê thêm nữa. Nghĩa là ánh sáng của ban mai đã chọc thủng màn tăm tối giăng mắc. Nghĩa là hang động của ta mở ra một cánh cửa thiên đàng. Ta sẽ bước qua đó. Kiên quyết. Chắc chắn thế.

6. Ai có tai, cứ để họ nghe. Nhưng ai có mắt, hãy mở ra. Vì đến lúc rồi.

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Bất tranh vi tranh

Hơn một năm qua anh đã đi qua những cánh rừng oan khuất mệt mỏi. Mỗi lần gai nhọn đâm vào chân và nắng gắt xuyên vào đầu anh, anh đều thản nhiên đi tiếp, dù không khỏe mạnh gì. Có một đoạn nhiều rắn rết chồn cáo giòi bọ, anh cũng cứ đi, chẳng biết Thân chứa linh hồn mình đã tổn thương bao nhiêu nữa. Có lúc anh thấm mệt, định ngồi xuống nghỉ, nhưng đời là một áp lực không dứt, nên anh lại đi. Chẳng biết đôi chân có còn trên mặt đất.

Thân của anh không như anh, nó lên tiếng. Anh không muốn nghe nó nói, vì anh biết nếu nói ra, thì nó sẽ ngang với những tổn thương. Vì thế anh không nói chuyện với Thân mà nói chuyện với những tổn thương. Ồ, những tổn thương. Chúng tan ra. Biến mất.

Quá nhiều con người, quá nhiều tâm thái, quá nhiều thứ dính bết muốn hủy hoại con đường. Nhưng anh biết khi đã bước qua, anh sẽ thanh tẩy chúng khỏi con đường. Nhưng Thân anh không còn mấy nữa. Linh Hồn sắp đến nơi điềm nhiên và tự tại nhất. Thân không thể ở đây nữa.

Và anh biết không thể bắt nó ở đây nữa. Đã đến lúc nó cũng được trở về.

Vì thế bọn anh đã cố gắng trao truyền những gì có thể trao truyền. Những người nhận món quà đó sẽ tiếp bước bọn anh. Họ sẽ làm được. Anh tin vào họ như tin con đường, tin vào mình và vào Linh hồn mình.

Còn vài bước chân nữa là một miền ánh sáng bất tận, nơi anh giải phóng khỏi Thân, và nơi Thân giải phóng khỏi ô uế nhân gian. 

Em sẽ làm được, hãy mạnh mẽ lên ^^

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Tìm gì?

1. Con người hiện đại đặt ra một vấn đề lệch lạc, nhưng lại hấp dẫn - hẳn là một đặc trưng của thời hiện đại khi nói rằng lệch lạc khiến người ta bị thu hút, chứ không phải sự chân chính và hài hòa -, rằng con người có một bản tính, cái bản tính này là "tự nhiên" trong con người, để con người tương tác với thế giới, tạo ra tất tật mọi thứ, và mọi thứ đó lại tương tác với con người, kích thích sự phát triển của bản tính. Như vậy lịch sử con người là: bước từ tăm tối ra ánh sáng, từ lạc hậu đến hiện đại, từ thô thiển đến tinh tế, từ bản năng sang bản tính. Cũng có nghĩa: bản tính mang tính lịch sử, nó tiến hóa với con người. 

2. Hãy nhớ rằng mọi cách nhìn về một vấn đề đều cấu thành nhãn quan, thành lí trí. Chẳng hạn, nếu xem một hòn đá là sinh mệnh, sẽ thấy sinh mệnh trong vạn vật. Nếu nhìn cái ác là đương nhiên, thì thấy thế giới không có gì đáng thắc mắc, chỉ để thụ hưởng. Nếu thấy sự đê tiện, bạc nhược, nhỏ nhen là một cá tính, thì toàn bộ thế gian là một bức tranh đa màu. Vậy nếu thế con người có một bản tính lịch sử, thì sao đây? Đừng nghĩ chuyện này nhỏ nhoi, vì chính khi người ta tưởng rằng mình nhìn con người như một sinh mệnh tiên thiên bị giáng xuống và đày đọa, thì thực ra vẫn chỉ đang loanh quanh trong chấp niệm về một "con người lịch sử", tiến hóa và thăng hoa, trong đó mọi biểu hiện đều có lí do, và cứ thế mà cho rằng cái lí do này lớn hơn đạo đức của nó. Cách nhìn một việc có thể ảnh hưởng đến toàn bộ quan niệm và lí trí, sai lệch này dẫn đến sai lệch khác: đừng cười vội, điều này sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ một đời người từ lúc nào không hay.

3. Các truyền thống tu luyện cổ, dù độ nhân hay độc tu, đều thấy rằng quần thể người, những kẻ dắt díu nhau trong dục vọng, truy cầu, chấp trước, nghiệp lực... là cần tránh xa. Thời cổ người ta gọi hình ảnh nhân gian, nhân giới, con người nhân gian, chấp trước, các tham vọng, các tính ác, giả, huyễn... tất cả đó là "Xúi Giục". Nếu đúng con người bản nguyên là Chân Thiện, thì lời Xúi Giục là ngược lại, là sự xô đẩy, khiến cái Chân và Thiện "không còn là chính mình" nữa. Nếu con người bản nguyên quả thực là Chân Thiện, và giờ thì Chân Thiện bị xô đẩy không còn nữa, thì con người cũng "không còn là mình nữa". Chủ nghĩa nhị nguyên mà hình thức đáng sợ hơn của nó là Thị-Phi (đúng-sai) là "những lời xúi giục" như vậy. Người ta gọi nó là "viên đá cản đường" (chướng Đạo) hay "quỷ dữ". Đó chính là lời giải về bản tính người: cái người ta xem là bản tính người, thứ bản tính tạo ra tất tật thế gian, chính là và chỉ là những Lời Xúi Giục đã cấu kết thành một mạng lưới, phổ quát, lan truyền và neo bám. Có một lịch sử thoái hóa, và có một thời Hiện Đại là thời của những Xúi Giục như vậy. 

4. Sự hài hước, vốn chưa từng có trong phẩm Trang nghiêm, là quả táo mà Mụ Phù Thủy dùng để hãm hại sự sống Trinh Nguyên của Công Chúa, của người con gái mang vẻ đẹp của Thần. Nó vừa dùng để trốn tránh thực tại, vừa được dùng để công kích thực tại, và qua cả hai điều đó khiến đời sống là một thực tại có-lí-do và chấp-nhận-được. Nếu quả thế, nếu người ta hiểu được đời sống và chấp-nhận-được nó, thì thật thuận lợi cho Nhân gian, những Lời Xúi Giục đục não và đi vào, kết kén, xây tổ trong đầu người ta. Đây là thứ bản tính hiện đại hay được nói đến. Tệ hại nhất chỉ là, Thời của Xúi Giục được xem là Sự Phát-Triển của con người. Cười đùa và Hài hước, tốt lắm, hãy để những bản năng bị dồn nén được giải khai, được dựa dẫm, để những loài sâu bọ đục khoét thay vì chống lại chúng, và như thế được sống và thảnh thơi. Tốt lắm, cuộc thánh chiến diệt trừ ma quỷ giờ là những cái bắt tay, và con người có lại hòa bình bằng sự độc ác ngấm ngầm. Tốt lắm, giờ thì sự độc ác có thể đôi khi bị lên án, để đời sống còn thấy mình có đạo đức, và để những uất hận được đổ lên đầu những kẻ gây tội, thế là trong cơn cuồng nộ, khinh bỉ đó, cái xấu bẩn ác tìm được lí-do và sự đáng-chấp-nhận của mình.
5. Đừng bước chân sang chỗ nhân gian, bước chân ấy chỉ là một Niệm đấy thôi. Không có Niệm ấy, em sẽ ngay trong nhân gian này mà dần thánh sạch hơn. Đừng lùi bước, đừng bắt tay với Lời Xúi Giục. Một niệm đấy thôi

6. Em Tìm gì vậy?