Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Tự bạch (Augustine) (chương 1, 1-2)

Quyển 1.


Chương 1: Thời thơ ấu

1. "Thượng Đế cả sáng, đấng rộng lượng vô biên, lời ca tụng Người có được lớn lao như thế?" - "lớn lao thay những gì Người đã thực thi; trí tuệ của Người vượt lên mọi lời xưng tụng". Vậy mà  nhân loại, một mảnh bé nhỏ do Người tạo nên, hằng ra sức ngợi ca Người - con người, "trói buộc trong sự chết từ sâu thẳm", trong ranh giới của sự chứng về tội lỗi, về mọi tật kiêu mạn đã bị Người gọi tên, con người vẫn ngợi ca Người, con người nhỏ bé vô cùng mà Người tạo nên. Người bảo chúng con hãy gọi tên và ngợi ca Người, nhờ ơn được ngợi ca mà chúng con thấy mình thanh thản, vì chúng con hướng tới Người, chúng con yếu đuối biết bao nhiêu cho đến khi được Người che chở.

Lạy Người, xin ban phước cho con, để con thấu ngộ những gì cần biết, để biết cầu nguyện với Người trước khi biết tán dương. Con làm sao để nguyện cầu với Đấng con chưa tỏ tường? Dường như con vô lực rồi, sao có thể thế được, hay người ta phải cầu nguyện điều khác? Hay Người cho con được biết đến Người bằng cách cầu nguyện? Con có xứng đáng cầu nguyện chăng nếu gọi tên một Đấng con vô phương thấy biết? Và con còn đức tin vào Người chăng nếu mọi lời cầu nguyện về Người im bặt?

Phải chăng những ai hướng đến Người sẽ ngợi ca Người, vì bằng cách tìm đến Người họ được thấy, và sự thấy khiến họ ngợi ca? Đấng soi rọi cho con, nếu vậy có thể chăng để con được tìm đến Người, và để con được cầu nguyện với Người, con gọi tên Người bằng đức tin về sự hằng tồn của Người; vì Người được tuyên xưng với chúng con, dường như đức tin trong con cầu nguyện Người - đức tin ấy có phải ân phước của Người, hơi thở thần thiêng mà Ngôi con của Người mang đến cho chúng con, với thần mệnh để tuyên xưng danh của Người.

2. Làm sao cho con cầu nguyện về Người, Đấng cả sáng là Chúa của con, khi trước chính mình con đang gọi tên Người khi nguyện cầu, điều gì trong con đủ bao la để được Người tiến nhập? Sao đây, Đấng tạo hóa trời và tạo hóa đất đang ngự trong con? Con có gì lớn lao để nhận lấy ân điển này? Bởi trời và đất mà Người tạo hóa, và trong trời đất được tạo hóa Người đã tạo ra con, còn chẳng đủ lớn lao để Người giá ngự? Hay chăng, bởi chẳng có gì được hiện hữu nếu thiếu đi ân điển của Người, thì có bất cứ gì đủ lớn lao để Người giá ngự?

Chẳng phải con cũng tồn tại vậy sao, nhờ ơn phước của Người, làm sao con dám cầu xin Chúa ngự trong con? Hỏa ngục có gọi tên con chăng, hẳn chưa đến lượt; nếu con bị chìm đắm trong đó, Người cũng đang cứu vớt con - phải chăng Người hiện hữu cả ở nơi con bị trừng phạt? Nếu Người chẳng cho ân điển được hiện tồn, thì con hẳn chẳng có mặt ở bất cứ đâu, là vậy chăng Đấng cả sáng soi rọi, rằng Người hiện hữu trong con? Hay chăng, nếu chẳng ở trong Người, hẳn con đã tan biến, vì Người là Đấng nơi Người, bởi Người, trong Người để vạn vật được hiện hữu. Lạy Chúa, hẳn là vậy chăng, là như vậy chăng?

Để được cầu nguyện danh Người con phải tới đâu nữa, khi con đã ở trong và được Người chở che? Người sẽ đến bên con và ban phước từ đâu nữa? Con còn đi đâu được nữa, dẫu có bên ngoài trời và đất, để được ở bên Người, khi Đấng cả sáng bảo con rằng, Ta đầy khắp trời và đất ?




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.