Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024

Sứ mệnh

Cũng như mọi lần khi họ phụ bạc anh

Anh cứ ngẩn ngơ buồn đi khuất dần trong nắng sớm

Thế gian phù hoa có một mùi kinh tởm

Sống lâu thế rồi anh vẫn chẳng thể quen


À thì anh vẫn biết giận và ghen

Giận khi người ta xem những món quà của anh là đắng nghét

Và ghen khi người ta yêu thế gian cũng như coi thường sấm sét

Nhưng mà anh có thể làm gi không?

Anh đâu thể thuyết phục được những ngày đông

Đừng lạnh giá trong linh hồn thế tục?

Anh đâu thể thuyết phục họ được đường họ đi là đục

Đâu thể xin họ đừng vấy bẩn trái tim vốn rất trong

À đúng rồi anh có thể nói với họ tất cả những gì anh biết

Rồi xong?

Họ lại thả mình trong triền miên biền biệt

Của những ngày đang chết

Mà tưởng sống cho ai

Họ mải mê trong luân hồi lâu dài

Đến cả tên của THần cũng quên không nhớ đúng


Anh nhìn bằng đôi mắt trên cao

Họ cảm giác như bị Trời đánh trúng

Họ rụng xuống đổ vỡ bỏ bê

Họ gào thét rằng họ nhục nhã ê chề

Anh chỉ có thể ngước nhìn Vũ Trụ

Xin các bề Trên để lòng anh trú  ngụ

Trong Thiên Đường óng ánh của Đức Tin


Anh đi về phía mặt Trời, vì quá sáng em sẽ chẳng thể nhìn

Nhưng từ phía đó ngày nào cũng thấy em đang vất vả

Với em cuộc đời mưu sinh tiền bạc là tất cả

Nên em sẽ rất khổ đau

Em sẽ sớm rụng tóc và điên đầu

Em đi giữa những con phố mà toàn đêm không có gì hi vọng

Em nói những tiếng khôn ngoan nhưng thật ra đều là ngọng

Vì họng chất chứa vô số oán hận và lìa tan


Anh chỉ mong trong một ngày nào đó bạt ngàn

Giữa vô số những nỗi lòng ngổn ngang và tăm tối

Em giật mình sám hối

Nhìn lại phía Trời xanh

Bất giác thấy trong lành

Và biết anh ở đó

Tia nắng của anh nếu chia cho gió

Sẽ tặng em một khoảnh khắc chẳng phiền lo

Còn nếu anh bực giận là làm ngơ

Sẽ là mưa và những ngày độc bão

Ôi nếu có thể cuốn phăng đi ở em tất thảy sự ngu dốt và phiền não

Phải cần bao nhiêu trận Hồng Thủy hả em?



Bây giờ, anh thắp một ngọn đèn


Em cứ đi về phía đó nhé

Đi thật mau thật lẹ


Nhé em!

 

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2024

Đại mộng thế gian

 Anh có một giấc mơ khi đang thức

Trong trái tim đang nhức

Tự nhiên bừng một niềm vui

Sau bao nhiêu buồn tủi


Giấc mơ thật ngắn ngủi

NHưng anh thấy bình yên

Cuộc đời tan hết đi sẽ còn lại một bình nguyên

Anh có thể bước tới mà không đau một ngọn cỏ

Anh thích được đưa tay vuốt ve từng cơn gió

Đôi mắt trong ngắm mặt Trời đỏ

Và cười tươi


Trong sâu thẳm ai cũng  có 1 con người

Dẫm lên hư vọng bằng nước mắt

Vết cào vào thâm tâm phải đúc bằng sắt

Kẻo nó rách ra

Rồi đến ngày nó rách da

Anh tự hỏi ta là ai mà nhiều phiền muộn thế

Ta muốn bước trong 1 đời bễ nghễ

Thở hơi thở ngàn xưa

Với tay lên thinh không rực lửa

Hỏi chuyện tang thương đã vở thành một nửa

Cười rồi mà vẫn bi ai


Anh đã sống suốt cuộc thịnh suy rất dài

Ngắm những người điên loạn và đổ vỡ

Đôi mắt vẫn còn bỡ ngỡ

Không nhịn nổi chuyện đời

Lời oán thoán dành cho ông Trời

Và trách tràn cả Đất

Đây: là Được

Và đây: là MẤT

Có người ngất đi trong khổ đau

Vẫn nhàu nhĩ một giấc mơ nguyên vẹn

Có người cả đời vun vén

Cũng hóa thành tàn tro

Họ chẳng biết làm gì bây giờ

Ngoài xúi giục và tàn úa


Anh đã chứng kiến Đức Chúa

Trên thập giá loài người

Bàn tay Ngài nhỏ máu vương rơi

Anh đã ngắm gương mặt Ngài đến lúc rụng rời

Anh giữ trái tim mình ứa lệ

Sao con người thế gian quá tệ

Mà kiếp người lại lê thê?

Anh chỉ muốn đi về

Đôi mắt rực rỡ ngắm vũ trụ bừng nở

Thuyền Đại Nghĩa lấy ai chở

Mái chèo này để lại cho ai?


Anh nói với Cha anh, Lạy Ngài

Sao con thấy ngón tay con yếu vậy?

Trước thế gian giả dối, riêng con không che đậy

Nhưng họ chỉ nhìn vào bùn đen

Họ đã quen

Sống trong nguồn hận và suối điên

Họ triền miên

Nấp trong từng dục vọng

Họ lấp cuống họng

Bằng những lời đâm dao

Họ muốn nhổ nước bọt lên những vì sao

Và muốn dẫm lên từng lời Thánh Đạo

Họ hèn hạ nhưng kiêu ngạo

Nhưng con phải sống với họ suốt kiếp người


Thưa Cha, từ hôm nay con sẽ nói 1 và làm 10

Con sẽ vùi đầu vào Thiện Pháp

Con sẽ đi tìm vàng trong cát

Sẽ sống để Cha tin con

Con sẽ chẳng để ước vọng hao mòn


Con sẽ lặng ngắm Ngài trong vô tận


Con chỉ quỳ xin Ngài chứa nhận


Sinh mệnh này nơi con




Thứ Ba, 16 tháng 5, 2023

Làm một người tốt

 Nếu mãi không thể tu tập gì,chỉ cần làm một người tốt:


1. Một người có thiện cảm với tâm linh tôn giáo dù ko tham dự

2. Một người muốn làm điều Thiện 

3. Một người không gây hại cho ai


Thế là được rồi. Còn thì, không thể thật tâm kính Thần, tập luyện, học hành, chứng ngộ cũng phải chịu thôi


Sao có thể bắt cây cỏ nhỏ mọc to như cổ thụ lớn


Làm sao mà được? 


Hả em?

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2023

Khó quá thì bỏ

 Là thế này, Thầy bấy lâu đều nghĩ, mỗi người xứng đáng với cuộc sống của mình

Cuộc sống là vì gì, vì Tình, Tiền, Ái, Dục, Danh, Lợi? Vậy thì xứng với nó là tanh bẩn độc ác xấu xí tầm thường giẻ rách. Giả sử cuộc sống là Đạo Đức, Trách Nhiệm, Cao Thượng,… thì xứng với nó là ý chí, hành sự, kiên định, tỉnh táo, sáng suốt, cao thượng. Chỉ là, miệng nói tốt ai cũng nói tốt, ý nghĩ tốt ai cũng muốn tốt, nhưng mà thực tốt, làm tốt, chính niệm, chính hành, nỗ lực, siêng năng, chăm chỉ, cẩn thận, chu đáo, chu toàn, đều là việc khó

Việc quá khó với người bình thường

Nói cho có lý thì, làm một việc phi thường ấy, thì phải tạo ra tình huống phi thường, thử thách cũng khác biệt, muốn vậy phải cho con người được làm đúng với tiềm năng của họ, mà muốn vậy sự giám sát, cơ chế, quy trình cần không phải là một lồng giam áp con người lên. Hơn nữa chủ trương của Thầy là, mọi người vất vả, tự nguyện cố gắng, hiểu rõ việc cần làm, cứ thế mà làm

Nhưng con người tầm thường không làm được việc phi thường, phàm tâm không có giống với việc Linh Thánh, không thể đặt hi vọng vào người vốn dĩ không có hi vọng

Thế nên bao nhiêu nguồn lực, tâm huyết, ý chí của Thầy muốn làm một việc tối thiểu nơi chữ nghĩa đều chẳng thành, đành xem như một chuyện chẳng đúng sai, mỗi người ai nấy tự vấn mình, biết đâu cũng có thể đột phá vô minh, sau này bỗng lại thành người có ích?

Thôi thì mọi người trở lại nơi tanh rình, thống khổ, chật vật, tự tìm đường mưu sinh, trong đó mà cảm thụ nhân sinh, chính mình tìm lấy ánh sáng trong tâm trí mình, cố gắng xuyên qua bụi trần mà thấy mặt Trời

Còn hơn tiếp tục trong chỗ sạch sẽ mà tự tung tự tác, khạc nhổ bừa bãi, dục vọng tùy ý, phê phán người khác thì nhanh, đổ lỗi thì chớp mắt, chối tội thì giỏi, mà trách nhiệm thì không ai chịu, con người không ai Lớn, Đạo đức không ai có

Đã không giữ, thì đành bỏ, xem xem bè lau mà Phật thả ra đến bể Khổ, liệu có ngày xanh nữa hay không?





Thứ Hai, 19 tháng 9, 2022

Hai món cực phẩm

 GÀ BỎ LÒ ĐẮP BỘT


Bánh gà ốp bột bỏ lò, vỏ thơm lòng ngậy, ăn tấy miệng thơm lâu, ngọt họng nức mũi, thật là không thưởng thức được, phí hoài nhân sinh

Cốt cách thì chính là nấm rừng lấy vị thơm quyện với tiêu cay làm sâu thẳm, kết hợp với tinh dầu trầm lâu năm làm chỗ lưu hương mà bọc lấy mùi ngăn ngắt thơm của lá chanh. THịt gà chọn loại săn chắc da dày bóng mọng, cắt hết chỗ kết cơ để khi bỏ miệng thấy tan ra không vướng mắc. Xương đã lọc sạch thịt thật tươi nguyên

Chọn người làm bánh phải thanh tịnh, tâm tình phải chuyên nhất nhẫn nại, dám đứng sương mai không ngại lặn lội ngày nắng gắt, có cái nhân khí tinh hoa này là phối được vị thịt gà gần với Thiên Khí, vỏ bánh thuận theo Địa Vận, nhân bánh đúng đủ Nhân sinh

Vỏ bánh thật tốt, quyện bột đánh cho tỏa hương, trộn với nhân bánh Trùng Sinh công thức đặc dị, đập xuống mài ra vo lại làm cho vỏ bánh khi nướng lên thật như đang hô hấp, nhiệt khí tuần hoàn thủy khí nội bánh lưu chuyển, đem tất cả như có như không trong hỗn độn mà thành hình, tầng tầng lớp lớp liên kết với nhau nhất tâm nhất vị đầu bánh cuối bánh trong bánh ngoài bánh không hề sai lệch, nhất nhất thuần thuần

Thời gian chính là lực lượng, khéo trở trước trở sau sao cho thật đều, là mô phỏng lại lập Thiên lập Địa, đến khi lấy bánh khỏi lò là nhẹ nhẹ nhàng nhàng đưa ra giống như tinh khai nguyên mở. Một dao sắc cắt từng ngang sang chia đôi hai nửa, mùi thơm dịu nhẹ thuần khiết mà hấp dẫn vô cùng, lập tức lôi kéo mọi vị giác khơi gợi một hành trình thưởng thức

Nóng ngay thưởng thức kiểu ngóng ngay, để lạnh ăn kiểu để lạnh, đều là chí phẩm nhân sinh, ăn không thể dừng. Tuy vậy mấu chốt là gì? Chính là thưởng-vị phải tinh tế, khi ăn tâm thái cũng thư thả bình hòa, quen trầm tư thì miên man, mà ngấu nghiến thì bất tận

Nóng, ăn đừng ngừng, liên tục cầm lên đừng để ngơi tay

Lạnh, ăn từng miếng, nhấm nháp với vỏ bánh xem vị thơm cay tỏa quyện

Ăn lúc nóng, hóng lúc lạnh, tâm thái điều hòa, là một nhân sinh chí cực. Con người, cho đến cùng, là chọn lấy hòa với Thiên Địa, thấy được Nhân Sinh, đừng cố cưỡng cầu sự sự như ý mình, thì thật là ăn xong mở mắt, phóng suốt sáu cõi

Bất giác có thể mỉm cười rồi



BÁNH GAN GÀ ĐẮP DA

Ăn uống như tinh thần con người vậy, chớ nên quá cầu kì thì được thực chất, cố gắng bỏ vị thêm hương thì lại mất tất chẳng được gì

Cho nên làm bánh gan gà bọc da, chính là lấy ý chí đó mà tựu tụ. Vỏ bánh nhào thật tốt, xoay chuyển theo thái cực, lúc nhanh lúc chậm, khi đè nặng khi phóng phát, làm cho kiến tạo bột thật phóng khoáng mà bền chắc, ăn nhỏ thấy no lâu, ăn nhiều không nặng nợ

Gan chọn loại tươi mát, màu sắc thật bắt mắt, bọc lên một lớp da mỡ gà mỏng mà màu óng, rắc muối thật thanh thoát lên trên, đặt thêm nấm hương rừng ngát vị, rắc tiêu phải đều tay, lại có thêm lá chanh chủ vị

Phải nói nâng lên tầm mũi thấy được rừng già, giữa ngày nắng nóng thì thấy như dạo qua một miền sơn thủy, nếu là ngày lạnh giá thì ấm áp như mặt Trời chính hạ. Âm dương điều hòa cay ngọt tương dung, đó là thẩm thấu một tia Đạo

Thời lượng ấp ủ nung nóng đều phải khôn ngoan, bánh gan phải lấy trong tinh ngoài thô làm chủ đạo, kì như cái Đức của người chân tu, nhìn bình thản mà lại cuốn hút, giản dị nhưng mãnh liệt

Nếu được ăn ngay, phải nói đứng giữa trưa hè không thấy mệt, đi giữa giá lạnh không thấy chùn chân, ăn xong chắc hẳn bần thần cảm khái

Chính là làm người giữa Thiên Địa, cần một ý chí sắc son này, ngàn ngày không nản chí, dám đi dám đến, thật là nên người, đúng Đạo!





Thứ Tư, 24 tháng 8, 2022

Chân tu Giả tu

 Chúng nó bám vào Đại Nghĩa, miệng nói Đạo nói Lý, nhưng thật ra trong lòng một tí ti chân chính cũng không làm nổi. Thường ngày dung túng bản thân, mỗi khi xuất hiện vấn đề thì giấu giếm sợ người ta biết, sau đó lại kết bè kết cánh đi công kích người này người nọ, kì như muốn người khác xấu ác để nó được đẹp đẽ

Mà cái đẹp đẽ đó chưa bao giờ có thật, nó chỉ như lớp son phấn tùy tiện phết lên mặt, khi Trời muốn đổ mưa xuống, khi Đất muốn dội nóng lên, thì đều khiến cho cái lớp vỏ giả tạo chảy tan ra như nhờn dãi. Đạo đức của chúng nó là giả dối với nhau, lụy tình nhau, kéo tay nhau cùng ngã xuống hố

Chúng nó ngã xuống hố rồi, sinh mệnh vốn được đỡ cho giờ không còn được đỡ nữa, liền giở giọng trách móc, rằng trước đỡ sao sau không đỡ? Chúng nó còn gào hét như kiểu, cái ngã của chúng nó là không tự ý, đều là hoàn cảnh, tự mình không có lỗi, vậy nên nếu chối bỏ chúng nó, là điều bất nghĩa

Tiếc rằng cái giọng bất nghĩa một khi chôn dưới vực sâu đều không ai nghe không ai thấu, chỉ có thể biến thành đá nhọn tự ném vào tim gan phổi thận tì của chúng nó, chấn gãy 3000 khớp xương, rút cạn 9000 kinh mạch, khô khéo 36000 lỗ chân lông

Giả tu, hám dục, thỏa mãn bản thân, mượn danh người Trên, bại hoại lười biếng, bất Chân bất Thiện, thì còn đường nào mà cứu vãn? Vậy mà thân ngã xuống biển lửa, vẫn còn chưa chừa, để xem chúng nó rốt cuộc cứ lười biếng lừa đảo dối trá, hay thật sự còn một tia cứu vãn?

Cái tia cứu vãn đó là mầm hạt chân chính tối hậu, nếu không có nốt cũng không thể phá cục trong cái tâm trí nhơ bẩn của chúng nó, thì đều chịu rồi, triệt để tiêu trừ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Mượn ơn Lớn, làm chuyện nhỏ nhặt cá nhân, đem thời gian Đại Nghĩa đi làm tiểu sự lấp liếm, để xem có phải đến lúc đánh cho gãy xương vỡ mặt chúng nó xuống không? Giờ cho chúng nó một ánh sáng đấy, liệu mà đi cho đến nguồn, còn một khi đã lạc lối, dưới chân ắt hăn là vực thẳm

Còn có thể Chân tu không? Vậy thì sống cho đúng tiêu chuẩn vào, ngày ngày dưới địa ngục bị thiêu đốt bẻ chân bẻ tay móc họng chặt gân vẫn chưa hiểu ra sao? 

Khi các ngươi tâm tưởng chỉ là cát bụi, đừng cố bám vào bước Chân lớn làm gì, thật sự vô ích!

Có phải vàng ròng hay không thì cố mà gột sạch mình đi!

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2021

Quay đầu được không?

Vẫn luôn có người vì nhân gian mà rối trí, tự mình đẩy mình ngã xuống vực thẳm

Tuy vậy không thể nói muốn cứu liền sẽ có người cứu. Tình huống tự mình đẩy mình, thật sự chỉ có tự cứu lấy bản thân, đừng trông chờ

Tại sao lại thé? Là vì loại người này luôn muốn sắp ngã để có người muốn đỡ. Thậm chí ngã xuống vực rồi, cốt ý là muốn người khác trông thấy. Họ lấy việc tàn hại tâm tính, lý trí, bản thân làm mồi nhử và trò vui cho người khác động tâm

Loại người này đến bản thân còn khinh thị, thì thật sự không coi trọng người khác, càng không coi trọng điều tốt ở người khác. Thứ duy nhất điều dẫn nó là sự thỏa mãn của nó. Đó cũng không còn là con người nên tin tưởng

Nếu nó mà quay đầu xin giúp, thì cứ nhìn mà xem, nó lại tự đẩy nó ngã mà thôi!

Thứ Ba, 10 tháng 8, 2021

Sự ngu dốt của phàm trí

Con người ta tầm thường phàm tục là như nhau cả, trên cái bãi tạm nổi lên rác rưởi thì khác gì nhau? Phân biệt chính là ai chịu Khổ mà có Đức, ai phạm Đạo mà gây nghiệp. Kì dư mọi thứ khác đều bẩn thỉu như nhau

Họa hoằn trong đó mới có ánh sáng của Bồ Tát chiếu tỏa, lựa trong trăm ngàn mới thấy hạt sáng của Trí Huệ Từ Tâm. Đến chỗ đó, chỗ phân biệt THIÊNG LIÊNG và phàm tục chỉ đơn giản ở chỗ, biết đâu là chí lí mà sống theo, hiểu đâu là giả tạm mà buông nhẹ

Tuy nói vậy vẫn có lũ người ngu dốt, vì sống trong cộng đồng Tăng Hội, mà xem thứ tri thức tăm tối làm cốt lõi của mình, mà xa lìa kinh sách. Bọn chúng như bùn như thỉ cốt ngửi mùi bùn, một giọt ánh sáng cũng không minh định được

Cái óc tăm tối của phàm trí tư tâm dục vọng muốn đen chút hiểu biết dễ dãi đi lòe bịp người khác, cái kết cuộc chính là bùn đất hôi thối, tăm tối bẩn thỉu

Bồ Tát có thể mượn cái lớp vỏ phàm tục mà truyền ra Đạo Lí, nâng lên hoa sen giữa bùn nhơ. Loại con người phàm tục ngu dốt chỉ biết lè lưỡi liếm những thứ ô trọc, tưởng là mình đang khôn ngoan lắm

Chúng chẳng mở mắt ra mà biết thế nào là sáng, thì cả đời giả tạo tăm tối thế thôi

Đó là tham dục mà ngu si, vì ngu si và dốt nát, chỉ là một bãi sình lầy vậy!

Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2021

Hơi thở nặng nề

Không thể lo hết cho từng tâm nhân gian, rốt cuộc rồi bùn đất vẫn chọn bóng tối. Lọc được sợi vàng từ đất bẩn sao quá mệt nhọc, cảm giác giữa chừng có thể đứt hơi thở, thật lòng chỉ muốn tắt lửa, chẳng sưởi ấm bụi trần làm gì.

Không phải là ta thấm mệt, nhưng các người lang thang như sương đọng trên cát bỏng, sớm sẽ chẳng còn gì. Ta cũng vì Mệnh mà trông chừng các ngươi bò lằn dưới sông cạn, hồi hộp đớp một hơi thở nặng nề.

Thôi cứ để ngươi vấp ngã, may ra hòn đá nhọn chọc thủng não, chông gai sắc đâm thủng người, lại làm người hồi tỉnh. Chỉ là khi ấy nhỡ nhớ đến ta, thì đã như sương bay chiều muộn, muốn nháo nhác tìm lấy một hơi ấm.

Thì cũng chỉ còn một hơi thở nặng nề cuối cùng đấy thôi, sau rốt chính là gió thổi cát bụi đến đâu, điêu tàn đến đấy!

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

Một miếng ăn

 Cách đây mấy năm, mọi người ăn bữa ăn cộng đồng, cơm nắm muối vừng bánh mì mỡ muối..., thật ra thực phẩm chỉ là phương tiện, CỘNG ĐỒNG mới là thật. Khi đó có người lẻn ra ăn một mình vài món cho đã miệng, ta chỉ kẻ đó bảo, thật không thể dùng được!

Vì kẻ đó không chịu nổi ĐẠI NGHĨA, chỉ có thể tư dục tư tâm, chẳng thể nào đi chung đường lớn. Y như rằng chính là mầm họa, thỏa mãn tư dục, không đếm kể đường Lớn!

Một năm trở lại, cộng đồng tuy không phải lúc nào cũng đại hợp, phải phân tán tùy thời, tuy nhiên bữa ăn không đổi. Bữa ăn là phương tiện, CỘNG ĐỒNG mới là thực! Có kẻ vẫn không thể trân trọng cộng đồng, thích thì ăn riêng, chán thì bỏ dở, không thích thì ném thùng rác, mượn cớ mà đỏng đảnh một mình, lại còn tưởng mình cao thượng trong sạch lắm!

Không phải là bữa ăn khó nuốt, mà là họ không sống được với CỘNG ĐỒNG, cả đời chỉ nên quét sân rót nước, hòng sửa cái tính độc địa vô dụng thụ hưởng của mình!

Gần đây, ta lại thấy có người nhìn món ăn cộng đồng mà ngao ngán, lẽ ra thấy còn phần thì nên đem về mà thụ dụng. Nhưng nó ngoài thỏa mãn tư tâm, chẳng làm nên trò gì, sau này cũng không thể dùng được! Bồi dưỡng nhiều năm, cứ muốn đắc dụng, rốt cuộc cũng chỉ là phường bèo bọt hớt váng, mãi mãi không lớn hơn cái đỏng đảnh của mình.

Một bữa ăn đó, sau nó là CỘNG ĐỒNG, lớn hơn có CÔNG ĐỨC. Các ngươi thì chỉ thấy bánh mì hay cơm phở, thật là phường rác rưởi tầm thường, đáng khinh đáng giận.

Tự mình tỉnh ngộ đi, thì còn kịp đấy!


Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2021

Sự ngu dốt của tăm tối

 Một tông phái phải thương nghị, điều hòa, trợ giúp môn phái khác, hoặc trợ giúp Thần sự chung của thế gian, hoặc bái kính Thần tam giới, xưa nay đều là tỏ cái lẽ Đạo Đức, chưa từng nên vì mê tín dâng cũng bày đặt lễ lạc. Càng nghĩ thế càng là sai trái, ví như bảo người Thiên Chúa đi cầu cúng nơi Đền Phủ, bảo tăng lữ đi rửa tội nên cửa Đức Chúa Trời, có phải là đúng không?

Tuy nhiên hiểu biết sự lớn, nhìn thấy chư Thần tương trợ nhau mà bồi đắp Chính niệm thế gian, tham gia các sự vụ như là chứng nhân, giữ lòng kính ngưỡng, chẳng vì dị đoan lại là cần thiết. Tất nhiên ranh giới giữa kính Thần và mê tín lại rất mong manh!

Bọn mê tín ngu dốt không hiểu lẽ, lấy việc cầu chúc Thần như cơm bữa làm chỗ an lòng, kinh sách thì chẳng đọc hiểu, lời lẽ không có pháp lý, tưởng cúi đầu trước Tượng, tưởng quỳ lạy dăm ba cái, tưởng ghét bỏ nhân gian là cao thượng tàng thứ, thật sự là sự mê tín ngu dốt mà sinh ra!

Việc tôn giáo tín ngưỡng là để con người biết có Thần, biết sợ điều cao cả, biết cúi đầu trước Đạo. Đánh đồng mình với con người, đi đền phủ chăm chỉ như đi chơi hoặc như một lẽ mê tín đảm bảo cho mình, thật sự là đáng đánh hạ xuống!

Trong cái thế gian tăm tối này, người tu mà cúng lễ như người thường, thật là vì Đạo Đức đã suy vi đến thế rồi! Không phân biệt nổi giữa lòng tôn kính với thói mê tín, cũng là vì Ngộ tính chỉ thế thôi, thà làm người thường cho xong!

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2020

Tiêu chuẩn quyết định quả vị

 Thật ra, mọi chuyện trên đời này đều có cái tự-tại-lý của nó, tức là cái lẽ phải, cái lý do cho phép nó được thế. Bàn cho ra nhẽ, thì không bao giờ có hồi kết.

Có người thích sống bẩn thỉu, bẩn thỉu không có gì xấu. Chính là tiêu chuẩn bẩn thỉu ứng với mức độ năng lượng nào, ứng với địa vị nào. Đều sẽ có người chấm điểm điều này mà đặt định địa vị cho họ. Khi đã bị chấm điểm, không thể giải thích, vì thang điểm rất rõ ràng.

Cũng có người không thích chấp hành các quy tắc nội bộ tập thể, một mình một phách, tùy tiện như ý, lại tự tạo ra đạo đức riêng cho mình, chống lại cái chung. Họ cũng có cái lý và đạo đức của họ. Có điều cũng có tiêu chuẩn, họ sẽ bị chấm điểm, địa vị của họ xứng với sự họ đã làm. Khi bị chấm điểm, họ không thể thắc mắc tại sao tôi thấy tôi đúng, điểm lại thấp thế? Là vì cách giải ra sao, kết quả như vậy, điểm số đều không sai lệch

Lại có loại người thích oán trách hạch sách người khác, oách trách hạch sách cũng có cái lý của nó, hẳn nhiên có sai trái bất bình ở đây, một khi đã thấy không đúng liền thấy mọi việc không ổn, bất công ấm ức. Bất công ấm ức cũng có lý, thậm chí rất có lý do, nhưng cũng sẽ bị chấm điểm. Điểm có thể không thấp, cũng không thể cao, đã bị chấm thì đều là chính xác.

Có loại người khác, miệng nói dốc lòng cho sự cao thượng, thật ra chấp từng biểu hiện thế gian. Trong lòng có cái LÝ lớn lắm, ngoài mặt có cái biểu hiện KHÔN lắm, nhưng điểm vẫn rất thấp, là vì cái tác hại của những gì họ làm, từ việc tham đắm vật chất, chia rẽ người khác, gây ra đổ vỡ, đều là chỗ TRỪ ĐIỂM họ. Điểm bị trừ hết rồi, TỘI nhiều hơn CÔNG, cũng thật đáng thương.

Con người bình thường sống đời con người bình thường, chẳng phải có lý sao? Đó là điểm số thấp như vậy, làm đúng như vậy là có lý như vậy, có gì mà thắc mắc?

Thật sự ai có cuộc sống ra sao, rốt cuộc vì gì, đều bị chấm điểm. Đủ điểm thì lên lớp. Không đủ điểm lưu ban. Học kém quá bị đuổi, điểm số dưới trung bình, không đut tiêu chuẩn mà học nữa.

Một khi đã không đủ tiêu chuẩn mà học, thì dù đứng dựa vào vách lớp mà học, cũng không học được gì

Cũng có người rõ ràng có cơ hội nâng cao điểm số, từ một biểu hiện nhỏ, đến chỗ nhẫn nhịn mà viên thành đặc tính tài năng nào đó, nhưng đều thành ra gây họa hại, điểm trừ mất điểm được, thật đáng tiếc!

Cuối cùng là gì? Đều là xem quả vị đến đâu, còn trụ mãi nơi phàm tâm, thì kết cục là phàm trần. Dĩ nhiên có người tự cho mình là đạo đức, nhưng không tiếc công nhổ vào chân tượng Phật. Đến khi thân thể bại hoại, tinh thần rối loạn, tâm cảm đày đọa, vẫn chưa biết vì sao?

Vậy mà nắng chiếu xuống đầu vẫn còn cố nhổ lên Trời, không đáng thương sao?

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2020

Dưới chân cuộc đời

 1. Có một loại người tôn giáo, rất thích phô trương bản thân, thường  ngày không thứ gì giả tạo không làm, từ thể hiện mình tốt đẹp, đến tỏ ra làm nạn nhân. Đó không chỉ là tính cách, đó là tư chất, cũng là một thói trút ra những điều đen bẩn của mình

2. Loại người này khi bị ai đó phát hiện, chỉ trích, khi không được sống giả tạo và phô trương, thì bằng như chết đi rồi. Vì người ta vừa cấm con bọ hung lăn phân, cấm con cá bơi lội. Chúng chỉ thoải mái khi được giả tạo dối trá, mà lại thấy bất bình đau khổ khi phải chân chính thực thà

3. Muốn đối trị chúng, phải phải bắt chúng lao động, chăm chỉ, có ích. Ban đầu chúng chấp nhận vì tưởng sẽ lại có một môi trường phát tác phô diễn. Nhưng khi môi trường ấy nếu khắc nghiệt như luyện ngục, bắt người ta đem sức lực im lặng mà cải biến bản thân, thì chúng kêu gào như bị giết, trong lòng không tiếng hét nào không có

4. Lúc ấy mới biết, mấy lời cao đẹp chúng tự nói, cái bản chất khốn nạn mà chúng mang theo như chuột thấy nhà cháy mà bộc lộ ra. Tuy vậy con chuột này là cần thiết, chủ nhà của chúng phải nhận ra được NHÀ CÓ CHUỘT. Không thấy con chuột này, thì càng xây càng cháy, càng có càng mất

5. Thấy con chuột này rồi, có 2 loại người. Một loại gia công mà thức tỉnh, đặt TÂM vào chỗ LỚN. Loại thứ 2 tiếp tục gào thét chạy theo mấy con chuột. Số chúng là số CHUỘT!

6. Là ai, làm gì, ra sao, kết cục thế nào, do người ta NỖ LỰC hay LƯỜI BIẾNG!

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2020

Mấy trò mê tín

Bình thường đến khấn vái Thần tích Tam giới là vì tỏ lòng kính ngưỡng, chứ không phải để cầu xin chuyện thế gian, càng không phải là xin chỉ đạo thế tục, nào là yêu ai làm gì. Nhưng vẫn có những kẻ ngoài danh lợi tình thế gian không còn gì để tin tưởng, nên xem chuyện tỏ lòng kính ngưỡng noi gương như thể chỉ đạo tối cao, có chuyện đều tìm đến lạy tạ xin ân

Vậy thì đó là con người phàm trần, không phải người tu!

Lâu rồi mấy người tự nhận tu luyện đâu đâu, hằng ngày khấn vái lễ tạ trọng hậu, xem việc dự đến đền chùa là vinh hạnh bảo đảm, dục tính thả lỏng, phàm tâm phóng thích, đến khi bị đánh hạ xuống làm người phàm, thì lại giãy nảy kêu oan, xem như suốt nhiều năm mê tín khấn vái là thực sự vậy!

Chúng nào biết, mượn Kinh Phật lừa người, đem mê tín mà giả tu, lấy chư Thần làm lá chắn, đều là chuyện bại hoại, không chỉ chúng mà gia đình đều lần lượt gặp họa nạn, tai ương. 

Không tỉnh ngộ đi, thì tu luyện chân chính gì đâu, nói gì đạo đức pháp lý gì nữa. Đến khi về lại cái bãi rác của mình, thì đừng ngồi trong cá ươn bùn bẩn mà vùng vẫy kể công đức, lúc ấy thì muộn rồi!

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2020

Chia tay

Đến một lúc nào đó, anh sẽ không giữ em, trả em về bùn đất của tự do. Cho em được hóa thành bờ cây lá cỏ, kể những chuyện muôn đời âu lo, và em cứ thế cười trong gió, đón ban mai và nắng rất nhiều.

Đến một lúc nào đó đời có lẽ tịch liêu, em héo úa và trở về bùn đất, quên bằng hết những gì được và mất, rồi quên anh, quên cả tuổi xuân xanh...

Đến khi ấy, chẳng nỡ nhưng anh đành, thả em xuống vực sâu lòng trắc ẩn, kệ em chìm trong mênh mang và lận đận, bỏ em phía sau như lúc đón em về.

Đến khi ấy lòng hết buồn lê thê, em mải miết trong một đời tha thiết. Nếu đột nhiên nhớ một đời da diết, cứ hướng về phía ấy chắp tay chào.

Anh và mọi người khi ấy thế nào, chắc đã thành hàng trăm vạn ngôi sao

Sẽ mỉm cười nhìn em từ mịt mờ vũ trụ, và chào em bằng nụ cười năm cũ

Mình chia tay, những năm tháng mịt mù...


The Fine Art of Goodbye Playlist | Alliedow's Blog

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2020

Sửa mình

Trong lời của loại người biết ăn năn hối hận vì tội lỗi sai trái của mình có giọng ăn năn hối hận đích thực, mà lũ khốn nạn đốn mạt không làm sao có được. Bọn ngu dốt tưởng cái mặt hiền lành với vài câu nói giả tạo rác rưởi che được mùi hôi thối vẻ xấu xí của chúng. Thật không khác nào đem giấy mỏng mà bọc than nóng, đều sẽ thành tro tàn không lệch chút nào cả.

Từ xưa đến nay người thật còn tốt nhận ra chỗ tâm thái sai trái tội lỗi, nhìn ra điều không đúng cần sửa của mình, thì ngày đêm tu bổ tôn tại lại mình, chưa làm được chưa yên, lúc nào cũng lấy sự cao thượng chỉ đạo, thường ngày đặt tâm trí vào chỗ sạch đẹp mà quét hết tâm địa. Với họ thì sự thay đổi tốt đẹp hơn chỉ là thời gian, mỗi bước tiến gần với cái ĐÚNG TỐT LỚN đều làm họ tỏa sáng.

Lũ nhơ bẩn ngoài miệng phun châu nhả ngọc nhưng cốt ý đều soi mói người khác, hễ thấy người khác hơn mình chỗ nào hoặc tưởng người khác chiếm chút lợi ích của mình, thì điên loạn đố kị gào thét trong tâm tưởng. Chút lợi ích thế gian, mấy thứ thể diện rẻ tiền với chút thừa nhận của người đời với chúng là tất cả ý nghĩa cuộc đời, đến nỗi Đất nuốt chửng chúng, Trời đay nghiến chúng, thân thể lở loét bệnh tật đứng không vững nghĩ không nổi vẫn cứ lết thân về phía vật chất thế gian bẩn thỉu la liếm không dứt.

Chúng không biết rằng mấy thứ nước bọt với giả dối của chúng có Mắt Trời Mắt Đất Mắt Thần nhìn chúng đấy, nghiệp lực ghi đầy sổ đến lúc trả thì không ai đỡ cho chúng nổi đâu.

Còn chút thời gian mà tự xét lấy mình sửa cho cặn kẽ đấy, sau đấy thì dù có hóa thành máu thịt vung vãi cũng không ai để tâm nữa, tùy ý mà dẫm đạp lên thôi. Còn chút lương tâm nào thì thức tỉnh còn kịp đấy, chân thực ăn ăn sám hối với cái sai trái của mình đi.


Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2020

Ngộ nhận thảm hại

Nếu có lỡ phải nói chuyện Trị liệu, Tâm lý, Kỹ năng, thực chất là nói chuyện Chuyển hóa năng lượng, Hành Ngộ và Chứng đắc. Sở dĩ dùng ngôn từ thế tục là vì mượn cái vỏ mà truyền cái HỒN, chứ không phải lấy cái vỏ đấy làm thực chất! 

Tiếc rằng kẻ căn cơ ngộ tính thấp, ham bám thế gian, dục vọng chất chồng, thì thường lấy cái vỏ, bỏ cái Hồn, chìm đắm, giả tạo, sai lệch. Thành ra mượn danh cái Lớn Lao mà thực thi cái Ti Tiện.


Ví như người bước vào Tâm linh lấy sự cao quý mà vươn lên Họa, Nhạc, Thi, Ca mang âm hưởng của Linh Cảm, Linh Giác, Linh Tính, Linh Khí. Còn kẻ phàm tục rốt cuộc dù là thi ca họa nhạc đều là để phô diễn cái tôi, dẫu có mượn hình mượn bóng của điều Cao Cả, thật chất lại thấp hèn!

Còn có người muốn đem mấy trò bói toán, vốn được dùng như phương tiện tiếp cận linh trí của nhân sinh, làm thực chất của con đường, xem là chân đích của trí tuệ, thật nực cười mà đáng khinh! Cái To tát mà chúng tưởng tượng, thật chất là bụi trần được tô vẽ, không sao dùng được nữa!

Thậm chí dùng Lời của Bề Trên mà mưu lợi cho mình, đem tư tâm phàm trí của mình mà át lại, đánh đổ, đục khoét vào Đạo hữu, mục tiêu là thỏa mãn cái tôi bé mọn, lại càng thêm như lửa đốt Kinh Sách, không điều đích thực trân quý nào lọt vào não chúng được!

Chúng lăng loàn vô độ đến mực Lời của Bề Trên chẳng còn giá trị, chỉ nghe xong để đó, chẳng thèm đoái hoài, chỉ cốt mở miệng ra phô trương nhân gian, kiếm tìm địa vị, thụ hưởng an dật, ngày ngày chìm đắm, phun ra những câu từ giả dối!

Chúng chưa chìm xuống đáy bùn nhân sinh, thì còn tưởng mình đang câu cá trên hồ nước, chưa bị thiêu đốt đến tận cùng xương tủy, thì còn tưởng mình đang ngồi máy lạnh đọc truyện tranh uống nước trà ngon cười nói hỉ hả!

Cái ngộ nhận thảm hại về điều Vĩnh hằng sẽ đẩy chúng đến chỗ tận triệt!

Chỉ là chúng chưa biết đó thôi!

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2020

Cúi đầu không ai thương

Dĩ nhiên ngươi nghĩ rằng ngươi thiệt thòi mất mát, lòng dạ đen tối như bùn nhơ không thấy hối hận, suốt ngày dằn vặt về lợi ích cá nhân, một điểm nỗ lực cũng thấy cần người khác tâng bốc!

Dĩ nhiên ngươi  ngày ngày sống thấy mình khổ mệt, xem như sống vì cái gì thì cái ấy nợ ơn ngươi, ngươi vốn chẳng hề có nào là sự chung hay điều lớn, chẳng có Đại Nghĩa hay đức tin, ngươi thấy vì những điều ấy mà người thiệt thòi chịu đựng, chẳng hề nghĩ rằng những điều cao quý  nhìn ngươi lạnh lùng xem ngươi tha thân lết phận về đến đâu!

Dĩ nhiên ngươi khao khát hưởng thụ cuộc sống thế gian, tổn chút tiền bạc, tình cảm, danh dự đều điên lên như thể kẻ lấy của ngươi có lỗi, Trời có lỗi với ngươi. Cũng vì thế ngươi hưởng được chút xoa dịu êm ái của người đời thì liền cho đó là người tốt, sẵn sàng buông thân bỏ Tâm cho họ, chẳng đo đếm cái gì!

Cái giá của ngươi chỉ bằng chút mất mát, chỗ dùng của ngươi chỉ là chút lợi ích được mất của ngươi!

Không như ý ngươi là đồi bại xấu xa, không như ý ngươi thì dù là ai cũng tồi tệ khốn nạn, chắc những gì ngươi gọi là Lý Tưởng cũng chỉ thế thôi đấy?

Thế thì có nghĩa là gì?

Khi Trời sập xuống, ngươi sẽ có được phúc phần đúng bằng chút lợi ích tầm thường thảm hại đó!

Hoặc thậm chí trắng tay!

Cứ chờ mà xem!

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2020

Nói BỎ thì BỎ

Thật ra tuy anh mềm mỏng, lúc nào cũng cúi đầu khiêm cung đúng lễ, nhưng anh chưa từng nhân nhượng với NHÂN TÂM. Ở đâu nhân tâm của người tu lớn lên, ở đó nên phế tận. Chùa lớn tượng bằng vàng mà nhân tâm cũng soán đoạt Đạo Tâm, thì nên để cho hoang vắng. Tăng y dẫu thêu kĩ từng đường chỉ hoàng kim, nếu do người dung tục mặc, thì chẳng thà đốt bỏ!

Anh nghĩ mỗi người tự mang tiếng là tu luyện, thì nên sống có giá trị, trước hết là giá trị với cuộc sống. Đã làm đúng chức trách chưa, đã tận tâm công việc chưa, đả thẳng thắn chân thành chưa, đã nỗ lực bao nhiêu cống hiến bao nhiêu? Nếu không làm tốt được cái tốt sơ đẳng, cái tốt cao hơn nói làm gì?

Tăng hội không nên làm chuyện phàm trần. Một cư sĩ Phật giáo bất kể anh là ai bản lĩnh gì, nên đi làm việc cho một công ty bình thường. Trong công ty đó, anh có ông chủ là người thường, ông ta xấu ác làm chuyện tham lam thì anh nên bỏ việc tìm chỗ tử tế. Ông ta khó khăn anh nên gánh vác cùng. Ông ta ngu anh nên tôn trọng mà tìm hướng cho tốt. Ông ta khôn vặt anh nên bỏ qua mà giữ Đạo.

Một cư sĩ dù là nam hay nữ,  khi nhận lương từ người thường, chịu áp lực của người thường, đau khổ mệt mỏi uất khí do người thường, thì mới biết trân trọng đời tu, biết rằng đời mình được TỤNG KINH NIỆM PHẬT là may mắn lắm! Họ ở nơi đó tự mình lao động biết KHÓ KHỔ NHỤC thì sau này mới trưởng thành lên được.

Ở tịt trong Chùa, hằng ngày tranh đấu đố kị với đồng tu, đời tu cá nhân thì dang dở không chăm xuyến, lúc ngã thì trách Phật, được 1 chút thì cho là nhờ mình, dựng thêm được Tượng trong Chùa không khéo cho rằng công đức mình thâm hậu?

Hoàn cảnh tốt không dung được cái xấu, Tăng hội không cần đến nhân tâm. Tu được thì tu, không tu được thì đừng tu, nỗ lực là lựa chọn, cũng là năng lực, nói bằng nước bọt không được đâu!

Nếu cần xua lũ người tu luyện như đi trên dây, suốt ngày chăm lo nghệ thuật giữ thăng bằng giữa áp lực, thì anh thà để họ lặn lội vất vả trong nhân gian giữa người thường, còn hơn dung túng cho họ ngày ngày trì trệ vật vờ trong bóng nước độc địa của đố kị.

Nên chỉ là thời gian thôi, em nhé! 

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2020

Nhân tâm

Mỗi ngày cùng thở với con người, anh thấy rất mệt, nhưng ý chí quyết liệt vẫn thúc bách anh phải đi tiếp. Điều khiến anh muộn phiền hơn nữa chính là nhân tâm, dẫu có ban cho con người điều gì và tin tưởng khuyến khích họ đến đâu, họ vẫn chỉ có thể là họ

Gieo một hạt từ bi vào đất khổ ải, con người vẫn cứ mê lầm mà lạc lối

Anh chỉ có thể đặt niềm tin vào những con người ngày ngày vẫn đang trên con đường chiến thắng thế gian, bất chấp những bóng đêm kinh hoàng trong chính mình mà vượt lên, cắn răng chịu đựng mà bước tiếp

Họ lăn lộn trong bùn mà không từ nan, đặt sinh mệnh vào chỗ cao thượng mà nỗ lực, làm việc ngày đêm không quản ngại, sẵn sàng đối diện với gánh nặng lớn lao chướng ngại mịt mùng của đời

Thế nên bao nhiêu điều đen tối lừa dối của đời không chạm được vào chéo áo họ

Trong họ dẫu còn bao nhiêu nhân tâm anh cũng cho rằng sẽ tan biến

Em thì sao?