Không thể lo hết cho từng tâm nhân gian, rốt cuộc rồi bùn đất vẫn chọn bóng tối. Lọc được sợi vàng từ đất bẩn sao quá mệt nhọc, cảm giác giữa chừng có thể đứt hơi thở, thật lòng chỉ muốn tắt lửa, chẳng sưởi ấm bụi trần làm gì.
Không phải là ta thấm mệt, nhưng các người lang thang như sương đọng trên cát bỏng, sớm sẽ chẳng còn gì. Ta cũng vì Mệnh mà trông chừng các ngươi bò lằn dưới sông cạn, hồi hộp đớp một hơi thở nặng nề.
Thôi cứ để ngươi vấp ngã, may ra hòn đá nhọn chọc thủng não, chông gai sắc đâm thủng người, lại làm người hồi tỉnh. Chỉ là khi ấy nhỡ nhớ đến ta, thì đã như sương bay chiều muộn, muốn nháo nhác tìm lấy một hơi ấm.
Thì cũng chỉ còn một hơi thở nặng nề cuối cùng đấy thôi, sau rốt chính là gió thổi cát bụi đến đâu, điêu tàn đến đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.