Nếu có lỡ phải nói chuyện Trị liệu, Tâm lý, Kỹ năng, thực chất là nói chuyện Chuyển hóa năng lượng, Hành Ngộ và Chứng đắc. Sở dĩ dùng ngôn từ thế tục là vì mượn cái vỏ mà truyền cái HỒN, chứ không phải lấy cái vỏ đấy làm thực chất!
Tiếc rằng kẻ căn cơ ngộ tính thấp, ham bám thế gian, dục vọng chất chồng, thì thường lấy cái vỏ, bỏ cái Hồn, chìm đắm, giả tạo, sai lệch. Thành ra mượn danh cái Lớn Lao mà thực thi cái Ti Tiện.
Ví như người bước vào Tâm linh lấy sự cao quý mà vươn lên Họa, Nhạc, Thi, Ca mang âm hưởng của Linh Cảm, Linh Giác, Linh Tính, Linh Khí. Còn kẻ phàm tục rốt cuộc dù là thi ca họa nhạc đều là để phô diễn cái tôi, dẫu có mượn hình mượn bóng của điều Cao Cả, thật chất lại thấp hèn!
Còn có người muốn đem mấy trò bói toán, vốn được dùng như phương tiện tiếp cận linh trí của nhân sinh, làm thực chất của con đường, xem là chân đích của trí tuệ, thật nực cười mà đáng khinh! Cái To tát mà chúng tưởng tượng, thật chất là bụi trần được tô vẽ, không sao dùng được nữa!
Thậm chí dùng Lời của Bề Trên mà mưu lợi cho mình, đem tư tâm phàm trí của mình mà át lại, đánh đổ, đục khoét vào Đạo hữu, mục tiêu là thỏa mãn cái tôi bé mọn, lại càng thêm như lửa đốt Kinh Sách, không điều đích thực trân quý nào lọt vào não chúng được!
Chúng lăng loàn vô độ đến mực Lời của Bề Trên chẳng còn giá trị, chỉ nghe xong để đó, chẳng thèm đoái hoài, chỉ cốt mở miệng ra phô trương nhân gian, kiếm tìm địa vị, thụ hưởng an dật, ngày ngày chìm đắm, phun ra những câu từ giả dối!
Chúng chưa chìm xuống đáy bùn nhân sinh, thì còn tưởng mình đang câu cá trên hồ nước, chưa bị thiêu đốt đến tận cùng xương tủy, thì còn tưởng mình đang ngồi máy lạnh đọc truyện tranh uống nước trà ngon cười nói hỉ hả!
Cái ngộ nhận thảm hại về điều Vĩnh hằng sẽ đẩy chúng đến chỗ tận triệt!
Chỉ là chúng chưa biết đó thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.