Từ xưa đến nay người thật còn tốt nhận ra chỗ tâm thái sai trái tội lỗi, nhìn ra điều không đúng cần sửa của mình, thì ngày đêm tu bổ tôn tại lại mình, chưa làm được chưa yên, lúc nào cũng lấy sự cao thượng chỉ đạo, thường ngày đặt tâm trí vào chỗ sạch đẹp mà quét hết tâm địa. Với họ thì sự thay đổi tốt đẹp hơn chỉ là thời gian, mỗi bước tiến gần với cái ĐÚNG TỐT LỚN đều làm họ tỏa sáng.
Lũ nhơ bẩn ngoài miệng phun châu nhả ngọc nhưng cốt ý đều soi mói người khác, hễ thấy người khác hơn mình chỗ nào hoặc tưởng người khác chiếm chút lợi ích của mình, thì điên loạn đố kị gào thét trong tâm tưởng. Chút lợi ích thế gian, mấy thứ thể diện rẻ tiền với chút thừa nhận của người đời với chúng là tất cả ý nghĩa cuộc đời, đến nỗi Đất nuốt chửng chúng, Trời đay nghiến chúng, thân thể lở loét bệnh tật đứng không vững nghĩ không nổi vẫn cứ lết thân về phía vật chất thế gian bẩn thỉu la liếm không dứt.
Chúng không biết rằng mấy thứ nước bọt với giả dối của chúng có Mắt Trời Mắt Đất Mắt Thần nhìn chúng đấy, nghiệp lực ghi đầy sổ đến lúc trả thì không ai đỡ cho chúng nổi đâu.
Còn chút thời gian mà tự xét lấy mình sửa cho cặn kẽ đấy, sau đấy thì dù có hóa thành máu thịt vung vãi cũng không ai để tâm nữa, tùy ý mà dẫm đạp lên thôi. Còn chút lương tâm nào thì thức tỉnh còn kịp đấy, chân thực ăn ăn sám hối với cái sai trái của mình đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.