Đến một lúc nào đó, anh sẽ không giữ em, trả em về bùn đất của tự do. Cho em được hóa thành bờ cây lá cỏ, kể những chuyện muôn đời âu lo, và em cứ thế cười trong gió, đón ban mai và nắng rất nhiều.
Đến một lúc nào đó đời có lẽ tịch liêu, em héo úa và trở về bùn đất, quên bằng hết những gì được và mất, rồi quên anh, quên cả tuổi xuân xanh...
Đến khi ấy, chẳng nỡ nhưng anh đành, thả em xuống vực sâu lòng trắc ẩn, kệ em chìm trong mênh mang và lận đận, bỏ em phía sau như lúc đón em về.
Đến khi ấy lòng hết buồn lê thê, em mải miết trong một đời tha thiết. Nếu đột nhiên nhớ một đời da diết, cứ hướng về phía ấy chắp tay chào.
Anh và mọi người khi ấy thế nào, chắc đã thành hàng trăm vạn ngôi sao
Sẽ mỉm cười nhìn em từ mịt mờ vũ trụ, và chào em bằng nụ cười năm cũ
Mình chia tay, những năm tháng mịt mù...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.